Không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nói từ phía nào đó chính là cam chịu.
Tăng Mậu buông chén rượu trong tay, sau đó cầm điều khiển tivi, giảm âm lượng rồi nói với Dương Thần.
- Nếu biết là rượu độc, vì sao còn muốn uống.
- Cũng giống như ông cảm thấy tôi không nên tới, nhưng tôi cố tình đến đây là một đạo lý.
- Sao cậu biết tôi cho rằng cậu không nên đến. Nhưng tôi luôn rộng cửa chào đón cậu.
Vẻ mặt Tăng Mậu không ủng hộ.
Dương Thần dịch mông, ngồi thoải mái trên sôpha rồi mới nói:
- Nếu ông cảm thấy tôi nên đến, nên cho người dùng súng dí vào trán tôi, khi tôi xuống xe bắn ngay tôi, không phải là như vậy mới trả thù được đứa con ngu ngốc đã chết của ông sao.
Tăng Mậu nhấp nháy mắt, dường như cũng không tức giận vì Dương Thần nhục mạ Tăng Lâm Lâm. Bùi ngùi thở dài:
- Thật sự, Tâm Lâm quả thật là ngu ngốc một chút. Tuy nhiên cậu phải tin rằng, người trẻ tuổi hay làm chuyện điên rồ. Chẳng qua y gặp phải đối thủ, làm tôi không tới chùi đít cho y kịp thôi.
- Ha ha…
Dương Thần cười nói:
- Bà xã tôi cũng nói tôi ăn nói thô lỗ. Nghe nói ông từng là chính khách lợi hại, sao cũng ăn nói thô lỗ như thế?
- Chính khách không phải là vẻ ngoài một người sau lưng một người sao?
Tăng Mậu nhếch môi, có chút tự đắc.
Dương Thần không thể không cười được, nhìn bốn phía xung quanh.
- Cậu tìm cái gì?
- Một người.
Dương Thần thẳng thắn nói.
Người hắn muốn tìm tất nhiên là Cao Quốc Hùng. Cái tên kéo bè kéo cánh tập trung một lượng vốn lớn. Nếu đến đây, đương nhiên muốn xử lý gã luôn. Nhưng điều khiến Dương Thần không ngờ chính là Viên Hòa Vĩ nói hai người đều ở đây nhưng hắn lại cảm thấy. Trong phòng này, ngoài Tăng Mậu không còn có ai khác.
- Cậu tìm Cao Quốc Hùng, trước khi cậu đến đây y đã đi rồi.
Tăng Mậu nói.
Dương Thần hiểu ngay, nhíu mày nói:
- Ông hãm hại người rất đơn giản, cho tôi uống rượu độc, mở cửa cho tôi vào. Nói như vậy chính là ông chủ động cho vợ chồng Viên Hòa Vĩ biết chỗ ông ở.
Dương Thần ban đầu cảm thấy lạ, Tăng Mậu có thế lực lớn như vậy, toàn bộ ngân hàng lớn ở Trung Hải đều phải e dè. Vợ chồng Viên Hòa Vĩ sao có thể dễ dàng tìm ra nơi ở của y.
Rồng lớn chèn ép rắn địa phương. Nhưng rồng lớn không đè mà trốn không được sao.
Hiện giờ xem ra, dường như chính hắn đã trúng kế Điệu hổ ly sơn.
- Cậu nói cũng không tồi.
Tăng Mậu gật đầu nói:
- Tôi biết cậu không phải là người bình thường. Cho nên, ngay từ đầu tôi đã định cho cậu ngã. Đương nhiên, nếu có khả năng. Hiện giờ, dường như cơ hội không lớn. Cho nên, ra tay với người bên cạnh cậu là lựa chọn sáng suốt.
Ánh mắt Dương Thần trở nên lạnh lùng, kiềm chế không cười:
- Ông biết không, làm tổn thương người bên cạnh tôi, so với tổn thương tôi, càng khiến tôi căm ghét hơn.
- Tôi rất hiểu, bởi vì khi tôi nghe tin con trai tôi chết, tôi đã ngất đi.
Tăng Mậu hơi cười khổ:
- Cho nên, tôi cũng không cầu cậu chết, chỉ cần người nhà của cậu chết hết… Còn việc liên kết với Cao Quốc Hùng tấn công Quốc Tế Ngọc Lôi chỉ là mục tiêu thứ hai mà thôi.
- Coi như ông có lý trí. Nhưng làm sao lại làm ra sự tình không có lý trí như vậy.
Dương Thần bất đắc dĩ nói.
- Trên thế giới này có một số việc không phải dùng lý trí đề thực hiện.
Tăng Mậu nhắm mắt lai, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Dương Thần lại một lần nữa cầm lấy chai kia nhấp mấy ngụm rượu hồng.
- Cậu đã chuẩn bị tốt để chết sao?
Tăng Mậu mở mắt ra nhìn chằm chằm bình rượu trong tay Dương Thần.
- Tôi thật sự muốn biết, độc này là độc sinh ra một vi khuẩn. Chẳng lẽ… thực sự không có hiệu quả đôi với cậu.
- Độc tố bốn mươi triệu đô la Mỹ đối với tôi cũng không có tác dụng. Ông cảm thấy thứ này có tác dụng sao?
Dương Thần không muốn kéo dài thời gian. Tuy trong nhà có Sắc Vi và cấp dưới của hắn. Nhưng chung quy hắn cũng không yên tâm. Nếu chẳng may Cao Quốc Hùng dẫn theo số lượng lớn lính đánh thuê quốc tế đến thì Sắc Vi và cấp dưới của hắn không thể ngăn được.
Lấy điện thoại cầm tay ra, Dương Thần gửi một tin tức cho Molins của tiểu đội Hải Ưng. Mặc dù đa số đội viên dang nghỉ ngơi, nhưng cử một hai gã đội viên đến cũng không phải là không thể.
Đang định chuẩn bị kết liễu cái người đang chờ chết nay, Dương Thần chợt thấy một bóng người quen thuộc bước vào.
Thái Ngưng mặc bộ đồ màu đen cộng với áo khoác gió giống như đi từ xa đến. Khi đứng trước mặt Dương Thần, tóc vẫn còn bay.
Lâu không gặp khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp thoạt nhìn có chút tiều tụy. Nhưng đôi mắt sáng kiên nghị lạnh lùng vẫn không thay đổi.
- Anh không thể giết y.
Thái Hưng nói.
Dương Thần mỉm cười:
- Cô vào đây trước, giết hết tất cả vệ sĩ của ông ta. Hiện giờ lại nói với tôi thế,không phải là có chút buồn cười sao?
Thái Ngưng vì sao đến đây, Dương Thần không nghĩ là mình vẫn là đối tượng bị theo dõi chặt chẽ. Quốc Tế Ngọc Lôi xảy ra chuyện lớn như vậy, Viêm Hoàng Thiết Lữ chắc chắn sẽ chú ý đến hắn. Chỉ tò mò là vì sao Thái Ngưng lại đến ngăn hắn. Cô hẳn biết không thể ngăn hắn giết người.
Tăng Mậu không nghĩ có nhiều thay đổi như vậy, sầm mặt hỏi:
- Cô là ai?
Y đang bực mình, chính y hôm nay đã mười phần chết chín. Đang nghĩ sao vệ sĩ không vào bảo vệ mình, hóa ra đã bị người phụ nữ này giết hết.
Thái Ngưng không để ý đến câu hỏi của Tăng Mậu, chỉ nói với Dương Thần:
- Anh giết ông ta, nhà họ Tăng sẽ không từ bỏ ý đồ. Anh không thể không sợ. Một số người thân thích của nhà họ Tăng sẽ không ngồi yên không quan tâm để anh làm gì thì làm. Có thể anh không nghĩ đến, người thân của anh, những người bên cạnh anh, sẽ vì anh mà bị giết dần. Những người liên quan bị giết, một nhà, hai nhà rồi có thể tất cả những người liên quan đến anh. Hơn nữa những người đó đều là những người giữ vị trí quan trọng ở Trung Quốc. Cuối cùng, anh sẽ làm rất nhiều người tức giận.
Dương Thần im lặng, hắn cũng biết điều đó. Hắn không thể giết hết những người có thù oán với hắn hoặc với Lâm Nhược Khê. Nhưng đâm lao phải theo lao, hắn cũng không chỉ có một con đường đi.
- Cô nàng, cô là con gái nhà ai. Người lớn nhà cô chẳng lẽ không nói với cô. Cô tham gia như vậy sẽ liên lụy đến gia tộc nhà cô sao ?
Tăng Mậu xót xa nói.
Ông ta tình nguyện để Dương Thần giết. Vì ông đã hiểu rằng, ông ta chết sẽ làm cho lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc. Đặc biệt một số gia tộc lâu đời hoảng sợ.
Dương Thần đã phát triển nhanh chóng ở Trung Hải. Xóa tên nhà họ Hứa, nhà họ Liễu và những gia tộc lớn không nói. Nghe nói còn có xung đột với nhà họ Ninh ở Bắc Kinh. Tình hình trong đó Tăng Mậu cũng không biết. Nhưng hắn đã sống lâu như vậy, sao không đoán được, Dương Thần là nhân vật có chút thần bí.
Chỉ cần châm một mồi lửa, tất nhiên sẽ có nhiều người đối phó với Dương Thần, hoặc là đối phó với người ở cạnh hắn.
Nhưng hiện giờ, đột nhiên Thái Ngưng xuất hiện, hình như muốn làm hỏng kế hoạch của ông ta.
Thái Ngưng đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Thần. Nhưng cuối cùng vẫn thấy Dương Thần lắc lắc đầu.
- Cuối cùng anh vẫn không thu tay lại.
Thái Ngưng bỗng tỏ vẻ đau khổ.
- Đúng ra tôi nên sớm đoán được điều này.
- Những phiền toái sau này tôi không biết có nhiều hay không. Nhưng hiện tại không giết ông ta, phiền toái sẽ rất nhiều.
Dương Thần nói xong, định ra tay. Nhưng Thái Hưng vẫn hét lớn.
- Khoan đã.
Dương Thần nghi ngờ nhìn người phụ nữ này. Muốn xem cô định làm gì.
Trên tay Thái Ngưng, không biết từ lúc nào đã cầm một xương đầu khô nhuộm
thành màu đen, đang phát ra ánh hào quang.
Ám khí Đường Môn này lực sát thương và độc tốt đều cực kỳ khủng bố. Nếu không có hận thù sâu xa thì nhất định không sử dụng loại ám khí này.
- Cô định làm gì.
Dương Thần nhìn người phụ nữ khó nắm bắt này. Nghĩ, nếu Thái Ngưng ra tay với hắn, nên làm thế nào.
Tăng Mậu cau mày, tình hình trước mắt làm ông ta không hiểu. Nhưng ông ta cũng chờ Dương Thần và Thái Ngưng đối đầu. Tốt xấu gì ông ta cũng còn đường sống.
- Tôi không có ý gì khác.
Thái Ngưng nói
- Tôi chỉ muốn như thế.
Vừa nói xong, gần như trong nháy mắt vẻ mặt Tăng Mậu còn đang suy nghĩ,
nhưng ở cổ họng của y đã bị xuyên thủng thành một lỗ màu đen.
Trong mắt Tăng Mậu lộ ra một ánh mắt không thể nào tin, sau đó liền ngã xuống.
Dương Thần cảm giác mình đang run cầm cập trong lòng. Kinh ngạc nhìn Thái Ngưng.
Thái Ngưng thu bàn tay mềm mại trắng nõn lại, nhìn Dương Thần nở một nụ cười chưa bao giờ rạng rỡ như thế. Giống như một cơn gió xuân xua tan cái lạnh mùa đông, nhưng lại khiến Dương Thần vô cùng lạnh lẽo.
Hóa ra, cô mỉm cười như vậy …
…
Trong lúc này, trong phòng khách của căn biệt thự cổ. Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê cùng vợ chồng Viên Hòa Vĩ ngồi nói chuyện vui vẻ.
Vú Vương và Trinh Tú bận chuẩn bị bữa tối trong bếp. Dù sao có hai người khách thân quen, vú Vương rất vui vẻ. Sự vui mừng thể hiện trong lời nói và vẻ mặt.
Trinh Tú ở nhà cũng biết đại khái chuyện tình cảm quá khứ của Lâm Nhược Khê và Dương Thần. Dần dần cảm thấy mình là một người trong gia đình. Một cô gái xấu trước đây trở nên đứng đắn hơn. Thậm chí khi nấu cơm nghiễm nhiên trở thành một người con gái thật sự.
Lúc này, người trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
- Là ai, sao không bấm chuông nhỉ.
Vú Vương hơi giận nói.
- Để con mở cửa.
Trinh Tú xoa xoa tay vào tạp đề bước nhanh ra mở cửa. Quách Tuyết Hoa đang nói chuyện, cũng chạy ra.
Nhưng không đợi Trinh Tú mở cửa, một tiếng đập mạnh vào cánh cửa gỗ vang lên.
Tiếng đập mạnh vang lên, cánh cửa gỗ nặng trịnh không ngờ bị người từ bên ngoài đẩy sập xuống.