Một trăm triệuro có thể làm được gì, nếu giao cho người thích chiến tranh, có thể sản xuất ra hai nghìn máy bay chiến đấu F22 tiên tiến nhất, hoặc là mấy trăm tàu sân bay. Còn tên lửa, tàu ngầm thì nhiều không đếm xuể.
Nước được coi là mạnh nhất về quân sự như nước Mỹ cũng không có đến hai trăm máy bay chiến đấu F22, lý do chính là có kỹ thuật lại không có tiền.
Nói không khoa trương, số tiền này có thể mua được cả nửa Châu Phi, có thể phát động được chiến tranh thế giới.
Quan trọng nhất là, nó không phải thể nhìn thấy, hư vô mờ ảo, không phải là tài sản thực tế, nó chính là tiền mặt, bất cứ lúc nào cũng sử dụng được.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cảm thấy đầu óc buôn bán của mình từ trước đến nay không đủ dùng. Cô tuy không phải là người nuông chiều bản thân nhưng cô biết rõ, người có tài sản trị giá mười tỷ đã là người rất giàu có. Có thể nói tài sản của cô cho dù có phá sản mấy đời cũng không phá xong.
Nhưng, tất cả tài sản của cô, cũng chính là một phần mười một trăm triệuro là cùng.
Còn tiền mặt thì 1% số đó cũng không có.
Nhìn lại chiếc nhẫn trao đổi trên tay một lần nữa, Lâm Nhược Khê cảm thấy thật sự là chuyện nghìn lẻ một đêm, giống như đang mơ.
Chỉ cần cầm nhẫn này có thể lấy được một trăm triệuro?
Như thế thì những người giàu có với tài sản mấy trăm triệu đô la Mỹ tính là gì, nực cười thật.
Im lặng hồi lâu, Lâm Nhược Khê mới thôi không suy nghĩ linh tinh, vẻ mặt bình thường nhìn Stéphane nói:
- Tôi không dùng nhiều như vậy, chỉ cần năm mươi tỷ nhân dân tệ là được.
Stéphane hiển nhiên không thể tin nổi, nói mãi:
- Năm mươi tỷ nhân dân tệ?
- Đúng vậy,
Lâm Nhược Khê khẳng định.
Stéphane tuy cảm thấy không hiểu tại làm sao nhưng cũng không dám nói nhiều. Vì thế lập tức gọi điện thoại đến ngân hàng, nói đến việc rút tiền mặt.
Năm mươi tỷ nhân dân tệ ở ngân hàng Thụy Sĩ cũng không phải là khoản tiền lớn, chỉ cần với chức vụ của Stéphane có thể rút trước rồi báo cáo tổng bộ sau.
Không đầy mười phút, Stéphane cười đến trước mặt Lâm Nhược Khê nói:
- Thưa bà, năm mươi tỷ tiền mặt sau mười phút nữa sẽ đến tài khoản. Tài khoản của bà đã được thăng lên cấp kim cương. Thẻ kim cương cần phải chế tạo đặc thù. Cho nên, trong một tháng nữa sẽ có người mang đến tận nhà cho bà. Con số tối đa có thể đạt đến một tỷro. Với thân phận của bà, tiền chẳng qua là một con số thôi, chúng tôi muốn thể hiện sự vô cùng tôn kính đối với bà.
Tuy rằng vẫn cảm thấy không hiểu gì, nhưng Lâm Nhược Khê biết không phải cô đang nằm mơ.
Ban đầu còn định nghĩ ra lý do để thoái thác, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần nữa. Chỉ cần nửa tiếng, cô có dùng hết sức cũng không kiếm được năm mươi tỷ, lại phải dựa vào ngón tay đeo nhẫn mà có được.
Mãi đến khi bị Stéphane cùng với vài ông chủ của ngân hàng Thụy Sĩ kính cẩn tiễn khỏi ngân hàng, Lâm Nhược Khê mới giống như có một luồng khí mới. Yếu ớt ngã vào ghế của chiếc Bentley.
Nhìn hình ảnh giao thông thành phố bận rộn ngoài cửa kính xe. Lâm Nhược Khê cảm thấy mờ mịt hơn bao giờ hết.
Trong đầu nghĩ đến cái người cả ngày không làm gì, hết ăn lại nằm, rồi tản bộ.
Ăn của mình, mặc của mình, ở của mình… Gần như tất cả chi phí đều do mình đưa.
Nghĩ đến lúc trước hắn bán thịt dê nướng, ở phòng thuê, luôn hút những loại thuốc thấp kém..
Cô luôn hận hắn không biết tranh thủ, hi vọng hắn có thể trở nên nổi bật, làm nên sự nghiệp lớn.
Nhưng, hắn luôn tìm trăm phương nghìn kế trốn tránh, luôn để cho trái tim băng giá trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không làm việc đàng hoàng…
Mấy hôm nay, cô dần dần hiểu quá khứ của hắn không tầm thường. Hắn có thân thủ người khác khó có thể tưởng tượng nổi. Nhưng, khi cô nghĩ cô đã hiểu hết về hắn, lại đột nhiên phát hiện, cô căn bản không biết gì về hắn.
Người đàn ông giống như là một động không đáy, làm người khác luôn muốn tìm hiểu.
Lâm Nhược Khê may mắn, khi ở làng du lịch, đưa ra yêu cầu hỏi về quá khứ của hắn, nói cách khác, cô cảm thấy chính mình không dám giao hết cho hắn.
Mọi việc này làm cho người ta thật khó an tâm. Hẳn là về sau sẽ dần được mở ra. Lâm Nhược Khê vuốt vẻ chiếc nhẫn màu đen trên tay, im lặng suy nghĩ.
Cùng lúc đó, Dương Thần đang về nhà. Vừa mới bước vào cửa.
- Hắt xì.
Dương Thần hắt xì, thầm nói:
- Ai lại nhắc mình lúc này.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng lớn, căn nhà ba tầng cũ thật sự lớn hơn rất nhiều so với Long Cảnh Uyển, hơn nữa cũng giống nhà hơn.
Trước khi về nhà, Dương Thần đã gọi điện thoại cho tiểu đội Hải Ưng, biết tiểu đội Hải Ưng không hề cử người đến đây, Dương Thần lập tức toát mồ hôi lạnh.
Hóa ra, tiểu đội Hải Ưng đã trải qua lần tập kích Ares đó, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, mấy người giỏi đều đang phải dưỡng thương. Nhiệm vụ bảo vệ người nhà của Dương Thần lại giao cho Sắc Vi hội trưởng hội Hồng Kinh. Trên thực tế, trước đây cũng là như vậy.
Hiện nay, người của Hội Hồng Kinh không có tin tức gì xấu, Dương Thần mới yên tâm.
Vì không có chìa khóa, Dương Thần không thể vào nhà theo cách bình thường, nhìn xung quanh không có người đi ngang qua, liền nhảy qua tường vào vườn, sau đó đi vào cửa chính.
Không nghĩ, vừa mới bước vào vườn mấy bước, cửa chính đã bị đẩy ra, một giọng phụ nữ quen thuộc vang lên:
- Ai đấy?
Ngay sau đó, một bóng hình xinh đẹp Dương Thần không hề nghĩ ra hiện ra cửa.
Mà người đó khi thấy rõ bóng người trong nháy mắt đứng khựng lại hét lên thất thanh:
- Ông xã?
Cô gái này tất nhiên là sáng sớm mới quen Quách Tuyết Hoa - Sắc Vi, từ buổi sáng sớm cứu Quách Tuyết Hoa, Quách Tuyết Hoa càng thích cô gái hào phóng xinh đẹp, liền bảo Sắc Vi vào nhà ăn cơm, cùng nói chuyện. Khi nói chuyện ở đây rất nhiều chuyện phát sinh.
Phụ nữ thì vô số đề tài để tán gẫu. Hiện giờ Sắc Vi đã giao rất nhiều chuyện cho cấp dưới xử lý. Bắt đầu đổi ca với Trần Dung. Cho nên hàng ngày rất nhiều thời gian rảnh.
Vừa lúc “bạn cùng phòng” Mạc Thiên Ny lại bận vì việc của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, không có thời gian về nhà, không có bạn Sắc Vi lại càng chán.
Đột nhiên có hàng xóm dễ thương, Quách Tuyết Hoa cũng tốt, Vú Vương, Trinh Tú cũng tốt, đều rất thân thiết với Sắc Vi. Sắc Vi tất nhiên cũng vui vẻ ở lại trong nhà Dương Thần.
Sắc Vi dù sao cũng là người tập võ, hiểu biết nhạy bén hơn người bình thường. Vừa phát hiện có người xông vào nhà, lập tức đi ra, cũng không nghĩ là Dương Thần về nhà.
Kinh hãi hét lớn một tiếng,
- Ông xã!
Quách Tuyết Hoa và Vú Vương, Trinh Tú đều tò mò đi ra, các cô rất bất ngờ, hóa ra Sắc Vi có ông xã, tất cả mọi người vội vàng xem xem chồng của Sắc Vi là ai.
Bất ngờ nên Sắc Vi và Dương Thần đều ngẩn người.
Ba người Quách Tuyết Hoa đi ra, nhìn thấy, phát hiện người đứng đối mặt với Sắc Vi không ngờ là Dương Thần. Sắc mặt Quách Tuyết Hoa, vú Vương, Trinh Tú đều rất lạ.
Quách Tuyết Hoa đầu tiên là nhíu mày, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt trở nên khó coi. Vú Vương và Trinh Tú đều kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ đến nhiều việc khác.
Sắc Vi cũng hồn nhiên không biết Dương Thần là người đàn ông trong nhà này. Cô còn cho là Dương Thần đến tìm cô, trong lòng vui mừng, trong chốc lát bổ nhào vào ngực Dương Thần, mỉm cười duyên dáng nói:
- Ông xã, từ khi em và Thiện Ny chuyển nhà đến nay, cuối cùng anh cũng đến xem bọn em ở đâu, nhưng anh đi nhầm nhà, em với Thiên Ny ở bên cạnh, đây là nhà của người khác.
Nói xong, Sắc Vi còn cười giới thiệu mấy người Quách Tuyết Hoa.
- Ông xã, đây là cô Quách, cô Vương, còn có em gái Trinh Tú, mọi người hôm qua mới chuyển đến…
Còn chưa nói dứt lời, Sắc Vi cuối cùng phát hiện sắc mặt của Dương Thần có chút kỳ quái, dường như là dở khóc dở cười.
Mà Quách Tuyết Hoa cuối cùng cũng chắc chắn lời đoán trong lòng, cười cười nhìn Sắc Vi, dường như thừa nhận cái gì, cũng dùng ánh mắt trách móc nhìn Dương Thần. Quách Tuyết Hoa thở dài nói :
- Không cần giới thiệu, Sắc Vi.
- Vâng?
Sắc Vi cảm thấy có chút không ổn
- Cô Quách, việc này…
- Có nhớ vừa rồi tôi nói với cháu, con trai và con dâu tôi đi làm bên ngoài, chưa về, muốn chờ bọn chúng về giới thiệu cho cháu. Hiện tại cháu đang dựa vào là con trai tôi. Dương Thần.
Quách Tuyết Hoa cười chua xót.
- A…
Sắc Vi giống như bị kim đâm, lùi về ôm cánh tay Dương Thần, cắn môi. Cũng không biết làm gì bây giờ cho tốt. Hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đều muốn chui xuống đất.
Nhưng ngay vào lúc này, một bàn tay kéo lấy cơ thể cô sang.
Sắc Vi cảm thấy cơ thể mình áp vào một bộ ngực quen thuộc, trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên, vừa lúc Dương Thần thản nhiên nhìn cô một cách dịu dàng, mỉm cười.
- Mẹ, hiện tại con đang ôm, chính là một người phụ nữ khác mà con yêu, Tư Đồ Sắc Vi.
Dương Thần nói và nhẹ nhàng, giống như nói từng chữ, làm người khác rung động.