Trung tâm thương mại thuộc khu vực phía Đông được coi là mũi nhọn Đông Bắc ở Trung Hải, trụ sở làm việc 500 công ty lớn và các tài phiệt tiếng tăm trên thế giới đều tập trung ở đây.
Chỗ này không giống trụ sở Quốc Tế Ngọc Lôi tại phía Tây thành phố mà đa phần tượng trưng cho cơ quan tài chính tiền tệ.
Là trung tâm tài chính quan trọng nhất của thế giới, một trong số ít những thành phố tài chính lớn nhất thế giới, ở Trung Hải rất hiếm khi có chuyện không nhìn thấy những trung tâm tài chính nổi tiếng, chỉ là khách hàng không nghĩ đến chứ không có chuyện khách hàng không tìm thấy.
Trong một rừng toàn cốt thép bê tông của những tòa cao ốc, có một tòa nhà hai mươi mấy tầng đã được xây dựng lâu năm với sắc vàng úa nằm yên lặng bên cạnh trung tâm tài chính.
Tòa nhà này so với tòa cao ốc chọc trời bảy tám mươi tầng thì thực sự chỉ bé như hộp diêm, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Tại bãi đõ xe đằng trước tòa nhà có vài chiếc xe nhỏ đang đỗ, thậm chí trong số đó có những chiếc xe hiếm khi gặp trong thành phố.
So với những nhân vật cao quý hay những cảnh tượng nguy nga hoành tráng thì nơi này lạnh lẽo và rất ít người ra vào.
Nhưng trước cửa ra vào tòa nhà là hai người bảo vệ da trắng đứng trong tư thế nghiêm trang và vẻ mặt kiêu ngạo.
Một khung cảnh kỳ quái, nhưng những người hiểu chuyện thì sẽ không thấy có gì bất thường, chỉ có một nguyên nhân duy nhất: trên bồn hoa phía trước tòa nhà đặt một phiến đá hoa cương đứng sừng sững, phía trên phiến đá có khắc ba chữ cái tiếng Anh màu vàng và hình ba chiếc chìa khóa, ba chữ cái đó lần lượt là: UBS.
Đây là cách viết thu gọn tên tiếng Anh mà dịch sang tiếng Hoa Hạ là tên gọi độc nhất vô nhị của ngân hàng thần bí nhất thế giới: Ngân hàng Thụy Sĩ.
Không một ai có thể tính toán được số vốn của ngân hàng Thụy Sỹ là bao nhiêu, không một ai biết từ trước đến nay ngân hàng này đã lưu giữ bao nhiêu báu vật vô giá, không một ai nghi ngờ sự bảo mật tôn nghiêm của ngân hàng này, bởi vì nó là duy nhất.
Có người kể lại rằng có một ông trùm giàu có gửi tiền tại ngân hàng Thụy Sỹ, nhân viên ngân hàng hỏi ông ta:
- Thưa ngài, ngài gửi bao nhiêu tiền ạ?
Ông trùm nọ hạ giọng nói cẩn thận:
- Năm triệu đô la Mỹ.
Nhân viên ngân hàng kia cười phóng khoáng:
- Thưa ngài, ngài không cần phải xấu hổ, tuy rằng những người gửi tiền ở đây đều rất giàu có, nhưng nghèo cũng không phải lỗi của ngài mà.
Đó dù chỉ là một câu chuyện cười nhưng cũng đủ minh chứng rằng cánh cửa của ngân hàng Thụy Sỹ cao như thế nào.
Ngân hàng Thụy Sỹ tại Trung Hải là trụ sở chính của ngân hàng này, nhưng cơ quan này vẫn mang dáng vẻ rất bình thường, một tòa nhà nhỏ không thu hút sự chú ý, cũng giống như trụ sở CIA tại Washington Mỹ, vẻ bề ngoài và danh tiếng không hề tương xứng với nhau.
Lúc này ngân hàng Thụy Sỹ vừa mới mở cửa không lâu, ánh sáng ngày mới chiếu rọi vào tòa nhà màu vàng nhạt, khiến mọi người mê say.
Một chiếc Bentley đỏ từ từ đỗ lại phía ngoài tòa nhà, một nhân viên an ninh nhìn thấy, lịch sự bước đến bên cửa, đợi chủ nhân chiếc xe bước xuống.
Lâm Nhược Khê đeo chiếc túi da Hermes trắng một bên vai nhẹ nhàng bước xuống xe, ghé mắt nhìn ngân hàng Thụy Sỹ, ánh mắt có phần hơi khó hiểu.
- Xin chào bà, xin vui lòng cho tôi kiểm tra đồ vật tùy thân mang theo của bà.
Nhân viên an ninh hơi sững sờ vì sắc đẹp của Lâm Nhược Khê nhưng vẫn lịch sự thực hiện nhiệm vụ của mình.
Lâm Nhược Khê đưa túi cho nhân viên an ninh, cô rất ghét các quy định của ngân hàng Thụy Sỹ, đây cũng là lí do cô chỉ mở tài khoản gửi tiền ở đây rồi không quay lại đây thêm lần nào nữa.
Sau khi kiểm tra an ninh hoàn tất, nhân viên an ninh làm động tác mời, Lâm Nhược Khê từ từ bước lên bậc thềm, khi cô bước đến cửa lớn, thiết bị điện tử lại kiểm tra xem cô có mang theo vật kim loại nào bên mình không, không có dấu hiệu gì thì mới được bước vào trong.
- Thưa quý cô, xin được hỏi cô vào đây để thực hiện giao dịch gì ạ?
Một giám đốc khách hàng đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê cười hỏi.
Bởi vì khách hàng rất ít nên mỗi khách hàng bước vào ngân hàng Thụy Sỹ thì đều được gặp một nhân viên.
Lâm Nhược Khê hơi do dự, nhưng vẫn không xấu hổ mở miệng nói:
- Tôi đến vay tiền.
Giám đốc khách hàng là một phụ nữ khoảng 30 tuổi duyên dáng, vẫn cảm thấy chút kỳ lạ về cô gái trẻ xinh đẹp đang đứng trước mặt, nhưng sau khi nghe Lâm Nhược Khê nói thì sắc mặt liền có chút khó hiểu.
- Thưa cô, cô có phải là khách hàng của ngân hàng chúng tôi không ạ?
Giám đốc khách hàng hỏi.
Lâm Nhược Khê gật đầu, tìm trong túi da của mình một lát rồi lấy ra một thẻ tín dụng có dòng chữ màu đen bên dưới:
- Tôi có mở tài khoản gửi tiền tại ngân hàng Thụy Sỹ.
Giám đốc khách hàng ngây ra một lúc, đương nhiên hiểu ý nghĩa của tấm thẻ tín dụng này, đây là thẻ tín dụng dành cho khách hàng có số tiền gửi trên hai trăm triệu đô la Mỹ, cô gái trẻ trước mặt xem ra cũng chỉ khoảng hơn 20 tuổi mà đã có tài sản ít nhất hàng tỷ đồng Hoa Hạ rồi?
Giám đốc khách hàng cung kính cười nói:
- Xin lỗi cô, có thể cô vẫn chưa được rõ, ngân hàng Thụy Sỹ không có dịch vụ cho vay tiền.
Trong lòng giám đốc khách hàng thật sự thấy khó hiểu, một cô gái như thế này tại sao lại phải vay tiền? Cô ấy muốn vay tiền thì phải vay bao nhiêu? Mười tỉ chăng?
Lâm Nhược Khê học quản lý, lại đọc nhiều sách vở, sao lại có thể lại không biết chuyện ngân hàng Thụy Sỹ không cho vay tiền chứ?
Nhưng... Tên kia kia chẳng phải đã nói có thể vay tiền ở đây sao?
Lâm Nhược Khê sờ ngón tay giữa của mình, chiếc nhẫn không hề bắt mắt mà bình thường Dương Thần vẫn đeo sáng bóng như ngọc lại có tính chất kim loại với hoa văn câu kỳ, nói chung không thể hiểu được những hoa văn đó có ý nghĩa gì.
Trong đầu Lâm Nhược Khê đang nhớ về cảnh buổi nói chuyện của mình và Dương Thần tại làng du lịch.
- ... Thưa cô Lâm Nhược Khê, điều kiện của tôi cô có thể đáp ứng được không?
Dương Thần nhìn chăm chú vào mắt Lâm Nhược Khê hỏi.
Trong mắt Lâm Nhược Khê không biểu lộ một chút cảm xúc gì, có vẻ như điều kiện mà Dương Thần đưa ra chẳng hề có gì quan trọng.
Thật lâu sau, Lâm Nhược Khê mới hỏi:
- Nếu em đồng ý anh sẽ có cách thật chứ, làm thế nào để bổ sung số tiền 50 tỷ đồng Hoa Hạ đang bị thiếu hụt?
Theo tính toán chuẩn của nhóm Athéna, nếu như muốn đánh bại đối thủ trong phiên giao dịch ngày mai ở Nadas thì ước tính phải có 50 tỷ đồng Hoa Hạ.
Nếu như là lúc bình thường của Ngọc Lôi, với số vốn tích trữ nội bộ thì 50 tỷ không là vấn đề, nhưng đợt này các ngân hàng không hiểu đã bị thế lực nào thao túng đột nhiên cắt đứt hoàn toàn liên lạc, lại đang lúc công ty cần dùng đến tiền nên Lâm Nhược Khê đang nghĩ không biết làm thế nào để có được số tiền năm mươi tỉ.
- Mặc dù anh hay làm em tức giận nhưng anh chưa bao giờ lừa em, phải vậy không nào?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê nhắm mắt, khuôn mặt xinh đẹp như đang ngủ có phần bất lực nhưng cũng đành gật đầu:
- Em đồng ý, nếu anh làm được những gì anh nói thì em cũng sẽ làm theo yêu cầu của anh.
Dương Thần thở phào, xót xa nói:
- Anh biết làm thế này với em rất tàn nhẫn, rất không công bằng, nhưng... Chỉ cần một năm thôi, sau một năm nếu em không thể chấp nhận thì anh cũng sẽ từ bỏ.
- Anh nói cách của anh đi.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói, dường như không hứng thú nói về giao dịch với Dương Thần.
Dương Thần cười, lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn có vẻ cổ xưa được chạm khắc tinh xảo rồi cầm lấy bàn tay trắng bóc của Lâm Nhược Khê từ từ đeo vào ngón tay giữa của cô.
- Đừng hiểu sai, đây không phải là vật đính ước, vậy nên anh mới không đeo vào ngón áp út của em.
Dương Thần nháy mắt với Lâm Nhược Khê:
- Đợi sau này chúng ta kết hôn chính thức rồi anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn kim cương làm vật đính ước.
Khuôn mặt kiều diễm của Lâm Nhược Khê ửng đỏ, đúng là cô suýt nữa đã hiểu sai, cô còn đang nghĩ sao tên này lại tìm cái thứ kim loại này tặng mình, hóa ra có ý nghĩa như thế.
- Thứ này có tác dụng gì? Nó có giá trị 50 tỷ sao?
Lâm Nhược Khê tức giận trừng mắt nhìn Dương Thần có chút hơi bối rối.
Dương Thần nhún vai:
- Thứ này có giá trị bao nhiêu anh không nên nói ra, có điều nếu em đem theo thứ này đến ngân hàng Thụy Sỹ vay tiền thì có thể vay được 50 tỷ.
- Anh có kiến thức cơ bản không vậy? Ngân hàng Thụy Sỹ? Lẽ nào anh không biết ngân hàng Thụy Sỹ không cho vay tiền hay sao?
Lâm Nhược Khê tức giận nói.
Dương Thần cười xòa:
- Em bình tĩnh lại, đừng nóng nảy, đương nhiên không có dịch vụ cho vay phổ thông nhưng với những tình hình đặc biệt thì sẽ có đặc cách, tin anh đi, anh không đùa em đâu, anh biết sự việc đang rất cấp bách, bây giờ không phải là em chỉ có cách tin anh hay sao? Em không còn cách nào để có được tiền nữa.
Lâm Nhược Khê suy nghĩ cẩn thận, đúng là chỉ có thể tin vào cách kì cục này của Dương Thần mà thôi, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay khẽ thở dài...
Trong đại sảnh ngân hàng, sắc mặt Lâm Nhược Khê đột nhiên thay đổi, cuối cùng cô ngẩng đầu, khẽ nói với giám đốc khách hàng:
- Tôi biết ngân hàng không có nghiệp vụ cho vay, nhưng tôi có thứ này.
Lâm Nhược Khê giơ tay lên, chiếc nhẫn theo phong cách cổ xưa trong tay cô lóe sáng.
- Đây là cái gì?
Giám đốc khách hàng ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu cô gái xinh đẹp trước mắt mình đang có ý gì.
Lâm Nhược Khê thầm mắng Dương Thần, tên xấu xa, hắn rốt cuộc là dựa vào cơ sở nào chứ?
- Tôi muốn gặp Giám đốc ngân hàng.
Lâm Nhược Khê cắn môi nói.
Giám đốc khách hàng cười bất đắc dĩ;
- Thưa bà, thật sự là chúng tôi không có nghiệp vụ cho vay, tuy không biết tại sao bà chắc chắn rằng chúng tôi có cho vay, nhưng cho dù có gặp Giám đốc ngân hàng thì kết quả vẫn như thế mà thôi.
- Tôi muốn gặp Giám đốc ngân hàng của các vị.
Lâm Nhược Khê thực sự không biết giải thích thế nào, chỉ có thể tiếp tục yêu cầu.
Giám đốc khách hàng không có cách nào để thuyết phục khách hàng lớn của mình nên sau khi nhìn tên trên thẻ tín dụng của Lâm Nhược Khê thì đi đến bên bàn điện thoại gọi điện cho Giám đốc ngân hàng.
- Ngài Stéphane, có một khách hàng muốn gặp ngài... Mong muốn được vay tiền ạ… Tôi đã nói với cô ấy như thế, nhưng cô ấy cứ cố tình đòi gặp ngài, à, phải rồi, cô ấy là khách hàng VIP của ta… Vâng… Được ạ…
Ngay sau đó, ngài Stéphane quyết định đồng ý gặp mặt giám đốc Lâm Nhược Khê trong phòng làm việc.
Lâm Nhược Khê thở phào, nhưng ngay lập tức lại lo lắng, ngộ nhỡ Giám đốc ngân hàng chi nhánh cũng không biết đến chiếc nhẫn kỳ quái này thì mình lại phải gặp Thống đốc ngân hàng Thụy Sỹ hay sao?
Đi theo giám đốc khách hàng lên trên lầu, vào phòng làm việc của Giám đốc một cách vô thức, Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần.
Cho dù như thế nào thì cứ đành tin lời của tên đó trước đã, hi vọng thứ mình đang đeo trên tay có tác dụng thần kỳ như hắn ta nói…