Khó có khi hai người hòa thuận, Dương Thần cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, lấy lòng hỏi Lâm Nhược Khê cơm chiều muốn ăn gì.
Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không có chủ ý gì, ngày thường cơ bản đều ăn ở nhà hoặc là ăn tại Công ty, đi ra ngoài ăn cũng là ở một số khách sạn lớn, nhưng hai người ăn cơm, cũng không tất yếu phải đến nơi phô trương quá.
Dương Thần đau đầu suy nghĩ, cảm thấy đưa Lâm Nhược Khê đi ăn ở một số nhà hàng nhỏ cũng không có hứng thú lắm, mấy cái hàng quán ăn nhỏ khẩu vị so với khách sạn lớn cũng không tốt bằng, nhưng khó có cơ hội hẹn nhau cùng đi ăn một bữa, quá bình thường cũng rất đáng tiếc.
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Thần quay đầu xe, hướng bờ biển Trung Hải đi tới.
Lâm Nhược Khê tuy rằng ngày thường lái xe, nhưng trên cơ bản chỉ đi đến một số nơi, cho nên không biết Dương Thần muốn dẫn cô đi đâu, có chút hồi hộp hỏi:
- Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đi ra bờ biển?
- Đợi rồi em sẽ biết, bảo bối yên tâm, ông xã của em sẽ không để em đói chết đâu.
Dương Thần thoải mái cười nói.
Không quá mười lăm phút đồng hồ, xe dừng lại một nhà hàng lẩu hải sản ngay bên bờ biển, trong tiết trời đông xuân giao nhau, ăn lẩu cho đỡ lạnh là không tồi.
Lâm Nhược Khê nhìn nhà hàng lẩu đèn nê ông xán lạn, khói trắng nóng hôi hổi, mùi thức ăn phiêu tán trong không khí, đầu tiên có chút tò mò nhìn xung quanh, sau đó, liền cảm thấy bụng càng ngày càng đói.
- Anh sao biết nơi này?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Dương Thần sở dĩ nhớ rõ nhà hàng này, kỳ thật có liên quan đến Đường Uyển, ngày đó định hẹn Đường Uyển ra bãi biển phụ cận, hắn khi đi ngang qua thấy có điểm ấn tượng, nhưng không thể nói với Lâm Nhược Khê, chỉ nói:
- Anh trong ngày thường nhàn nhã như vậy, luôn đi dạo khắp nơi.
- Trong này có lẩu sao?
Lâm Nhược Khê không hỏi nhiều, ngược lại nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên, sao lại còn hỏi như vậy?
Dương Thần buồn bực.
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê hơi phiếm hồng:
- Em... Em chưa được ăn lẩu bao giờ, cho nên hỏi một chút.
Lần này Dương Thần xem như hiểu được cái gì gọi là “thiên kim tiểu thư”, cô bé kia từ nhỏ đến lớn chưa được ăn lẩu? Tuy nhiên nghĩ lại, trong nhà đều là phụ nữ, ai nghĩ sẽ ăn uống thoải mái như thế? Hơn nữa lẩu dễ dàng nấu trên lửa lớn, chính xác không thích hợp cho việc nuôi dưỡng nhan sắc.
- Vậy để anh hướng dẫn cho em lần đầu tiên.
Dương Thần ra vẻ đứng đắn nói.
Lâm Nhược Khê hung hăng liếc hắn một cái, cô nghe ra trong lời Dương Thần là khinh thường cô.
Không phải chỉ là ăn lẩu sao? Trong hài kịch thường có, còn sợ cô không hiểu ăn như thế nào? Lâm Nhược Khê nghĩ thầm.
Hai người vào trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đưa hai người tới một cái bàn dựa vào cửa sổ, dọc theo đường đi, trong nhà hàng lẩu không ít ánh mắt lửa nóng, nhìn chăm chú làm Lâm Nhược Khê có chút không tự nhiên,trường hợp ăn cơm tối như vậy, cô từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dương Thần vừa thấy cái bàn kia lớn nhỏ thế nào, cũng chỉ đủ để năm sáu món ăn, không khỏi nhíu mày nói:
- Đổi cái lớn hơn, cái bàn này ăn nghẹn mất.
Nhân viên phục vụ còn ít tuổi, trong lòng thầm mắng Dương Thần nhiều chuyện, có hai người, lại muốn dùng bàn tròn lớn hơn? Tuy nhiên thấy cách ăn mặc bên ngoài của Lâm Nhược Khê, cũng biết hai người này không tầm thường, vì thế cười nói:
- Tiên sinh, tuy cái bàn này nhỏ, nhưng có thể để đồ ăn thoải mái, không có gì đáng ngại.
Dương Thần lắc đầu:
- Bà xã tôi khó có dịp được đến ăn một lần, còn phải từ trên xuống dưới lấy chén đũa, mệt lắm, đổi cho chúng tôi cái bàn tròn lớn hơn, loại tốt nhất dành cho mười người,ồ đúng, phải trong phòng riêng.
- Tiên sinh, phòng riêng của chúng tôi rất ít, khách buổi tối sẽ không đủ dùng.
Nhân viên phục vụ tươi cười, giải thích.
Lâm Nhược Khê không hiểu chuyện này, thấy Dương Thần cùng nhân viên phục vụ bắt đầu tranh chấp, muốn kêu Dương Thần hay thôi đi, nhưng Dương Thần dường như rất để ý.
Lấy chi phiếu từ trong túi mình ra, Dương Thần đưa nhân viên phục vụ nói:
- Bây giờ tôi trả tiền, tôi sẽ ở phòng riêng, anh cho tôi giá gấp đôi cũng không sao cả.
Nhân viên phục vụ lập tức đồng ý, người ta muốn tiêu tiền chọn phòng riêng cho mười người để cho hai người dùng, tuy rằng lòng khinh bỉ loại nhà giàu mới nổi này, nhưng nhân viên phục vụ cũng không có lí do gì cự tuyệt, đành cầm chi phiếu, đi đến quầy giám đốc nói, cuối cùng đáp ứng.
Sau khi hai người vào phòng riêng, Lâm Nhược Khê hỏi:
- Sao lại muốn bàn lớn hơn, kỳ thật bàn nhỏ cũng không sao, hiện tại cái bàn lớn như vậy chỉ có hai chúng ta, thật kỳ cục.
Dương Thần cười nói:
- Nói thế nào đều là lần đầu tiên em ăn lẩu, đương nhiên muốn có hoàn cảnh tốt một chút, dù sao bảo bối Nhược Khê của anh cũng không thiếu tiền, tiêu nhiều hay nhiều hơn nữa, như vậy tuy rằng kỳ cục một chút, nhưng sẽ khắc sâu trong trí nhớ phải không?
Lâm Nhược Khê mặc kệ Dương Thần nói lệch ra, trong lòng cũng có vài phần ngọt ngào.
Trên thực tế, mặc dù đang ở nơi có nhiều người ăn cơm, Lâm Nhược Khê sẽ cảm thấy khá ngon, nhưng ở trong đại sảnh, thật sự có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, điều này làm Lâm Nhược Khê ăn cơm thấy càng xấu hổ, tính tình Lâm Nhược Khê khá hướng nội, ngay trước mặt nhiều người như vậy, lần đầu tiên ăn lẩu lóng ngóng, cô cũng có chút sợ hãi.
Dương Thần hiển nhiên suy nghĩ đến điều đó, nên mới cố ý để hai người đến phòng riêng ăn.
Một nồi lẩu đang nấu, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng Dương Thần cũng ăn lượng thức ăn như năm sáu người, chỉ cần thịt dê cuốn đã hơn mười đĩa, khiến nhân viên phục vụ trực tiếp trợn mắt há mồm.
Lâm Nhược Khê ăn lẩu vị cay tê dại, khuôn mặt xinh đẹp phấn hồng, mồ hôi đổ đầm đìa, sợi tóc dính trên trán, thoạt nhìn bộ dáng có chút chật vật, so với ngày thường trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa giữa mọi người có mùi vị của khói.
Dương thần nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, hai mắt vừa long lanh, hơi thở vừa nóng hổi, cảm thấy Lâm Nhược Khê giờ phút này mới chính là cô nàng hơn hai mươi tuổi, thật đáng yêu, không khỏi tiến lại gần, nhân lúc Lâm Nhược Khê không để ý, trên khuôn mặt mịn màng của cô định hôn một cái.
Lâm Nhược Khê hướng hắn xem thường, nhíu mi nói:
- Anh ngoài miệng dính nước luộc, đừng xằng bậy.
- Có nghĩa là lúc không dính nước luộc có thể hôn?
Dương Thần cười tà nói.
Lâm Nhược Khê trống miệng, lập tức thay đổi vị trí cách ra, không để ý tới Dương Thần, tiếp tục mò nồi lẩu gắp rau quả.
- Ăn thêm nhiều thịt, em không mập, béo hơn thì tốt hơn.
Dương Thần giúp đỡ gắp một đống thịt dê thịt bò thả vào trong chén đĩa của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê chớp mắt, hỏi:
- Em rất gầy sao?
Dương Thần lắc đầu:
- Dáng người vừa vặn.
Vẫn là lần đầu tiên cùng chồng mình nói đến vấn đề dáng người của bản thân, Lâm Nhược Khê cảm giác có phải mình ăn lẩu nóng nào hay không, nhưng nói đã nói, không sợ cái gì, tiếp tục hỏi:
- Vậy vì sao muốn em thêm thịt?
Dương Thần cười ha hả nói:
- Anh thích nhìn phụ nữ thon thả, nhưng thích sờ thịt phụ nữ.
Lâm Nhược Khê thật muốn bưng chén đĩa trực tiếp đập lên mặt tên vô lại này, điều này còn có thể nói ra, rất vô lại.
Tuy nhiên Lâm Nhược Khê vẫn yên lặng ăn thịt trong chén đĩa mà Dương Thần gắp cho cô.
Lúc Dương Thần cảm giác thấy bụng tròn ăn no, hai người mới đi ra khỏi phòng riêng, đi vào quầy tính tiền.
- Tiên sinh, tổng cộng là một ngàn hai trăm linh sáu.
Lúc cô gái thu ngân nói ra con số này, có chút khô khốc, cô biết chuyện đôi nam nữ cố ý đòi phòng riêng, hai người này, không ngờ lại ăn như thế, mười người cũng không chắc ăn tới hơn một ngàn đồng.
Dương Thần chỉ một cái bàn có hai người đàn ông cách đó không xa, nói:
- Bàn của bọn họ kia, tôi cũng thanh toán.
Cô gái kia sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, đưa Dương Thần ký tên.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng lẩu, Lâm Nhược Khê mới nghi hoặc hỏi:
- Anh quen hai người kia sao?
Dương Thần lắc đầu:
- Không quen.
- Vậy sao giúp bọn họ trả tiền?
Hai người về trong xe, Dương Thần khởi động xe, chỉ cửa của nhà hàng lẩu nói:
- Em xem, bọn họ đi ra rồi.
Lâm Nhược Khê nhìn lại, quả nhiên, thấy hai người đàn ông xa lạ kia đang đi ra khỏi cửa nhà hàng lẩu, mắt thâm ý nhìn sang bên này.
Lâm Nhược Khê lập tức hiểu ra điều gì, hỏi:
- Anh muốn nói, bọn họ theo dõi chúng ta?
- Chuẩn xác mà nói, là theo dõi chúng ta đã làm gì.
Dương Thần mỉm cười nói.
Lâm Nhược Khê không chắc cho nên hỏi:
- Người nào phải làm như vậy, làm sao phải theo dõi chúng ta?
- Ngoại trừ vị vô cùng hiếu kỳ đối với quan hệ của chúng ta, em nói còn có ai?
Dương Thần cười lạnh nói.
- Ninh Quốc Đống?
Lâm Nhược Khê lập tức nghĩ đến cái tên khó chơi kia, cũng chính là y. Biết mình và Dương Thần đi ăn cơm, cũng chính là y, có năng lực lập tức phái người theo dõi hai người bọn họ.
- Anh vừa rồi dù thế nào cũng phải vào phòng riêng, chính là không muốn bọn họ nhìn chằm chằm?
Lâm Nhược Khê đột nhiên nghĩ lại chuyện này, hỏi.
Dương Thần cười cười:
- Đây là một nguyên nhân, tuy nhiên chủ yếu là vì muốn bà xã đại nhân vui vẻ, bảo bối Nhược Khê ơi, đêm nay ăn tối cũng không tồi.
Lâm Nhược Khê không để ý đến Dương Thần vui đùa, lo lắng nói:
- Anh vừa rồi làm như vậy, chính là nói cho Ninh Quốc Đống, anh phá thủ đoạn của y, không phải là anh hiện tại cùng Ninh Quốc Đống kết thù sao? Y nhìn qua đã không phải là người tốt gì, nhưng y là con của Thủ tướng, nếu chẳng may gã quyết ăn thua với anh, anh làm sao bây giờ?
Dương Thần cười ha ha nói:
- Anh nếu dám nguyên hình trực tiếp ra tay đánh thủ hạ của y, tự nhiên sẽ không sợ y, hôm nay y làm như vậy, anh coi như cùng y chơi đùa, nhưng y thật sự muốn gây chuyện với chúng ta, anh chuyện gì cũng đều làm được.
Lâm Nhược Khê nhìn trong mắt Dương Thần có vài phần điên cuồng, ổn định một chút, sâu kín thở dài, người khác đều nói, vợ chồng khi kết hôn, trong thời gian dài có thể hiểu biết lẫn nhau, nhưng chính chồng của mình lúc này, lại ngày càng nhìn không thấu.
Đợi hai người về đến nhà, đã là mười giờ đêm, Quách Tuyết Hoa và vú Vương, Tuệ Lâm đi bảo dưỡng cũng đã về, Trinh Tú mỗi ngày đều đi học bổ túc đến tối mới về, giờ phút này đang ở trên lầu làm bài tập.
Vào đại sảnh, Quách Tuyết Hoa thấy hai người dắt tay nhau tiến vào, không khỏi lộ ra một chút tươi cười:
- Đã về rồi à, chơi có vui không?
Lâm Nhược Khê khẽ hé miệng, không nói lời nào, ánh mắt ra hiệu Dương Thần nói đi.
Dương Thần gật đầu:
- Hai người ăn cơm thật vắng vẻ, về sau mọi người không cần cùng hoạt động như vậy.
- Đứa con nhỏ này, đây là hảo tâm của mẹ, hai người các con nha, chính là không đủ thân thiết, có cơ hội ở cùng nhau nhiều mới tốt.
Quách Tuyết Hoa không kiêng dè nói.
Dương Thần lơ đễnh cười, đột nhiên nhìn đến một đống túi giấy lớn bên ghế sô pha:
- Mọi người còn đi mua sắm?
Vú Vương ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy cậu chủ, không nghĩ tới mua nhiều quần áo như vậy, về nhà mới thấy, rất nhiều thứ kỳ thật không tất yếu mua.
- Không phải vậy, quần áo này vú Vương mặc thật sự rất đẹp.
Tuệ Lâm cười ngọt nói.
- Đều là bà già rồi, chưa từng dùng những quần áo này.
Vú Vương tuy rằng có không ít nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng cười rộ lên rất có hương vị của người già.
Mọi người nói chuyện nhà một lát, Vú Vương lấy trà nóng cho Dương Thần và Lâm Nhược Khê, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Lâm Nhược Khê nói:
- Tiểu thư, sau khi tiểu thư Trinh Tú đến đây, phòng ở của chúng ta giống như có chút chen chúc,vừa rồi ban ngày lúc dạo chợ, lời Quách phu nhân nói tôi cảm thấy khá có đạo lý, về sau cô cùng cậu chủ có thể có đứa nhỏ, gia đình của chúng ta như vậy, khẳng định phải sinh nhiều đứa nhỏ, đến lúc đó, phòng ở xác định không đủ dùng, không bằng chúng ta bây giờ có phương tiện, chuyển nhà.
- Đứa nhỏ?
Lâm Nhược Khê những cái khác không nghe cẩn thận, chỉ có hai chữ “đứa nhỏ” là nghe rõ, kinh ngạc nhìn Quách Tuyết Hoa mặt mày hớn hở, gật đầu nói đúng vậy, lại nhìn Dương Thần vuốt cái mũi ra vẻ thâm trầm.
Lâm Nhược Khê đánh cuộc, bản thân mình tới bây giờ cũng không khóc không ra nước mắt như vậy.