Nghe Đường Uyển nói ra hai chữ “Mù quáng”, Dương Thần không khỏi trầm tư, người phụ nữ luôn có ý bức ép hắn, ở trước mặt cô ta hắn không thể nắm thế chủ động, nhưng hắn chưa từng nghĩ, giữa hai người thì cô ta mới là người yếu thế hơn, dù sao quyền chủ động thật sự vẫn nằm trong tay hắn.
- Hình như tôi…. Lại phạm phải một sai lầm tàn nhẫn nữa rồi!
Dương Thần cười nhạt nói.
Đường Uyển lắc đầu:
- Đúng là anh tàn nhẫn. Nhưng anh không phạm sai lầm, tôi chỉ tranh giành những thứ tôi muốn, đương nhiên, anh có thể lựa chọn không để ý đến những vấn đề trong công việc mà tôi nói, tôi làm, tôi nói chuyện với anh rất lý trí, điều này thì anh có thể yên tâm.
Dương Thần sờ sờ túi áo, muốn lấy ra một điếu thuốc, nhưng ý thức được đây là văn phòng, làm thế thật không nên, liền thu rụt tay lại, nói nghiêm túc:
- Chuyện này miễn cưỡng không được, sau này chúng ta có thời gian gặp mặt nhau, ăn bữa cơm, không thể là người tình, chứ làm bạn thì không thành vấn đề.
Đường Uyển giống như cười:
- Có câu nói này của anh là được rồi.
- Bây giờ có thể bắt đầu bàn công chuyện, cuộc tuyển chọn “Ngôi sao Ngọc Lôi” đang rất gấp rút.
Dương Thần cười nói.
Đường Uyển gật đầu, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì điện thoại di động của cô chợt đổ chuông.
Đường Uyển lấy điện thoại, vừa nhìn thấy dãy số, lập tức chau mày, bắt máy, hỏi:
- Làm sao vậy?
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì. Sau khi nói xong, sắc mặt Đường Uyển không được tốt.
- Chờ chị một lát! Trong nửa giờ nữa chị sẽ qua!
Đường Uyển nói xong, liền tắt điện thoại, thở dài.
Dương Thần chưa từng thấy vẻ bất lực này của Đường Uyển, nghi hoặc hỏi:
- Là Đường Đường xảy ra chuyện gì sao?
Đường Uyển cười cười,
- Con bé ấy có thể có chuyện gì, nó đang bị nhốt ở trường học ôn tập chuẩn bị thi đại học, là em trai tôi có chuyện.
- Em trai cô?
Đường Uyển “Ừ” một tiếng, nói:
- Thực ra trong thời gian anh không liên lạc với tôi, tôi đã về Yến Kinh một chuyến, vừa mới trở lại Trung Hải, nhưng lần này Đường Giác em trai tôi cũng cùng đến, nó cả ngày chỉ biết gây chuyện, người lớn trong nhà nói tôi trông chừng nó, nhưng chỉ trong vài ngày mà nó đã gây cho tôi quá nhiều rắc rối.
Dương Thần không biết nhà Đường Uyển hóa ra lại ở Yến Kinh. Nghe Đường Uyển nói đến em trai của cô, dường như là người luôn khiến người ta lo lắng.
- Nó làm sao vậy?
Đường Uyển bặm môi, như nhớ ra điều gì, hỏi lại Dương Thần:
- Kỹ thuật lái xe của anh thế nào?
Dương Thần ngạc nhiên, thuận miệng nói:
- Tạm được.
- So với kỹ thuật đánh lộn của anh thì sao?
Đường Uyển lại hỏi.
Dương Thần càng cảm thấy kỳ quái, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Không thể nói là đứng đầu thế giới, nhưng cũng được tính là cao thủ.
Đương nhiên rồi, nếu so với đâm xe, tôi khẳng định là đứng đầu thế giới, dù sao cũng không sợ chết, Dương Thần nghĩ thầm.
Đường Uyển liếc Dương Thần một cái, thản nhiên nói:
- Vậy thì anh giúp tôi một chuyện, việc hợp tác của chúng ta tôi sẽ làm ngay, tuyệt đối sẽ dành cho các anh những chính sách ưu đãi nhất.
Dương Thần buồn bực:
- Không phải cô muốn tôi lái xe giúp cô chứ?
- Cùng tôi tới một chỗ, anh sẽ biết!
Đường Uyển cười thần bí, giống như mưu mô của hồ ly tinh.
Hơn hai mươi phút sau, Dương Thần ngồi trên chiếc xe Land Rover việt dã màu đen, đi tới ngoại ô Trung Hải, một mảnh đất không ngoài thành phố. Ở phía xa có thể nhìn thấy vô số bảng hướng dẫn và biển quảng cáo.
Dương Thần lúc này mới biết Đường Uyển muốn đưa mình đi đến một chỗ tên là “Câu lạc bộ đua xe Phong Lâm”, hiển nhiên đây cũng là một phần tài sản của tập đoàn Phong Lâm, giống với phòng hội nghị, phòng tập thể hình, khu vui chơi của Phong Lâm, đều là nơi vui chơi dành cho những người giàu có yêu xe.
Rất nhiều chiếc xe nổi tiếng trên thế giới, ví dụ như Lamborghini, Mike Alne, Pagani…. Mỗi một lần khởi động, mỗi một con số đều gia tăng, đó là sự phung phí tiền của mà những người thường khó có thể tưởng tượng được.
Ở một số câu lạc bộ Lamborghini ở nước ngoài, nếu có du khách muốn thử điều khiển, không chỉ cần có tiền đảm bảo, mà một khi xe khởi động, đã phải trả mấy trăm đô la Mỹ, chạy thử vài vòng trên đường đua, phí thử xe đã lên đến hơn một ngàn đô la Mỹ.
Rất nhiều người muốn biết cảm giác sờ sờ vào vô lăng xe, sau đó, hết mấy ngàn đô.
Mà chủ nhân của những chiếc xe thể thao, một khi đã ra đường đua, cho dù trả được tiền xăng dầu cũng là quá lãng phí, sẽ mang đến nguy hiểm, câu lạc bộ xe được dùng để lưu giữ và vui chơi, hiện tại đang nổi tiếng.
Đương nhiên cũng không phải bất cứ ai có tiền đều có thể mở câu lạc bộ như vậy! Nếu Đường Uyển không có bối cảnh đặc biệt thì tuyệt đối không dám mở những nơi xa xỉ như thế này! Dù sao người tới nơi này chơi xe, cũng đều là những nhân vật không bình thường. Có thể giành được sự tín nhiệm của bọn họ, đồng ý đem những chiếc xe đắt giá ấy đến để ở trong kho này, Đường Uyển chắc chắn được bọn họ tin tưởng tuyệt đối.
Dương Thần vẫn luôn tò mò hoàn cảnh thực sự của Đường Uyển. Hiện giờ biết nhà cô ở Yến Kinh, dần dần có chút rõ ràng, chỉ có điều, cụ thể gia tộc Đường Uyển cỡ nào thì không thể hiểu hết.
Đường Uyển đem chiếc xe Land Rover của mình dừng ở nơi chuyên dành cho khách. Cùng Dương Thần đi vào một nơi được xây dựng rất xa hoa và hiện đại.
Toàn bộ được xây dựng giống như thiết kế sân bay dân dụng, một con dãy dài với rất nhiều con đường tiếp nối nhau mà trên thực tế, ở trên đường, Dương Thần mới nhìn thấy một vài cái máy bay trực thăng và máy bay dân dụng chở khách. Đương nhiên, nơi này ngoại trừ có rất nhiều xe sang trọng ra, còn có nơi giữ máy bay tư nhân của những người giàu có.
Dương Thần hơi líu lưỡi, vợ Lâm Nhược Khê của mình mặc dù có tiền, thậm chí số vốn còn lớn so với tập đoàn Phong Lâm của Đường Uyển, nhưng cũng không phải muốn xây dựng một sân bay dân dụng như thế này là có thể làm được ngay.
Trung Quốc không giống nước Mỹ, nước Mỹ chiếm hơn năm mươi phần trăm số máy bay tư nhân trên toàn thế giới, cho nên sân bay dân dụng ở Mỹ là cực kỳ bình thường.
Ở Trung Quốc quản chế nghiêm khắc như vậy, không ngờ Đường Uyển lại mở được một câu lạc bộ siêu xe như vậy. Đồng thời còn xây dựng trạm tiếp tế máy bay dân dụng, quả thực là giống thủ đoạn của bạo chúa.
- Thấy kinh ngạc sao?
Đường Uyển nhìn ra sự kinh ngạc của Dương Thần, đắc ý quay đầu lại hỏi.
Dương Thần gật đầu, cười nghiền ngẫm, nói:
- Càng ngày càng cảm thấy, Chủ tịch Hội đồng quản trị Đường đúng là một phụ nữ giỏi giang.
Đường Uyển hé miệng cười nói:
- Phụ nữ thích đàn ông, nhiều khi là bởi vì không hiểu được tình cảm của anh ta dành cho cô ấy, tuy rằng không rõ ràng như vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một tình huống không tồi như thế.
Dương Thần nhún nhún vai, không thể phủ nhận, hắn nhận ra, đàn ông cả đời cũng không hiểu một người phụ nữ.
Lúc đi vào đại sảnh trang hoàng hoa lệ, người phụ trách câu lạc bộ, một người phụ nữ diễm lệ tầm tuổi trung niên mặc đồng phục đi đến trước mặt Đường Uyển, cung kính nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, cậu Đường Giác đang ở khu nghỉ ngơi thi đấu thứ nhất!
- Người đua xe với thiếu gia là ai? Đã điều tra ra chưa?
Vẻ mặt Đường Uyển nghiêm túc hỏi han.
Người phụ trách gật đầu,
- Đúng vậy, đã điều tra được rồi, Đó là tay đua Weber trong đội xe F1 RedBull của Áo, từng đoạt giải quán quân ở Đức, giải đấu thế giới năm nay, thành tích của anh ta cực kỳ xuất sắc, là tay đua đứng đầu trên thế giới.
- Người như vậy tại sao lại đến nơi này của chúng ta, là ai dẫn anh ta tới?
Đường Uyển nghi hoặc hỏi.
Người phụ trách trả lời:
- Là cậu Ninh, cậu Ninh và Weber đó quen biết nhau khi ở nước ngoài. Lần này Weber đến Trung Hải chúng ta tham gia thi đấu, vừa vặn có rảnh ghé qua đây chơi, ai mà biết… Đường Giác thiếu gia lại…
- Là nghiện cá cược rồi?
Đường Uyển buồn rầu sờ sờ trán, bỗng nhiên sửng sốt:
- Chị nói… cậu Ninh? Cậu Ninh nào vậy?
Người phụ trách nói:
- Chính là Ninh Quốc Đống của Ninh gia ở Yến Kinh, Giám đốc sở Ninh.
- Hóa ra là anh ta…
Đường Uyển dường như đã hiểu rõ sao mọi chuyện lại thế này!
Dương Thần ở một bên cũng bĩu môi, mình cùng với tên Ninh Quốc Đống kia khá là có duyên, đến giúp Đường Uyển một chuyện, đối thủ hóa lại là tay đua mà anh ta đưa đến.
Tuy nhiên, nếu là bạn của Ninh Quốc Đống, mình cũng sẽ không khách khí, ghét nhất cái kiểu công tử bột nhìn chằm chằm vào vợ của người khác, Dương Thần nghĩ.