- Có lẽ, ngài Minh Vương Các Hạ nên xem qua cái này.
Brahma Thiên Vương nói xong, lệnh cho Đại Lực Ma La xách ra 1 chiếc máy chiếu từ trong góc, đây là thiết bị thường được trang bị ở căn cứ, nhưng không biết, bọn chúng muốn chiếu phim gì.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy có điềm xấu, mười mấy phút sau, Đại Lực Ma La mở tính hiệu tiếp nhận thiết bị, đưa màn hình, chiếu trực tiếp vào bức tường kim loại màu trắng bạc ở phía sau tháp cao.
Dương Thần vừa nhìn thoáng, sắc mặt liền tê tái sợ sẹt.
Chỉ thấy, cảnh trong đoạn phim, chẳng phải gì khác, mà là ở ngoài biệt thự Long Cảnh Uyển.
Lúc này đang là đêm khuya, đèn trong biệt thự đã tắt hết, còn ở bãi cỏ ngoài biệt thự, 2 tên chiến sĩ Bão Cát trên người dính đầy máu trong trang phục của tín đồ Hồi giáo, đang lần lượt giẫm lên xác chết của 2 người đàn ông da trắng.
Dương Thần nhận ra 2 người đó, chính là thành viên phụ trách bảo vệ đám người Lâm Nhược Khê thuộc tiểu đội Hải Ưng.
Cảnh này cho thấy rõ, Bão Cát đã điều tra đến nhà của mình rồi, cũng biết trong nhà có những ai, họ đã giết chết thành viên phụ trách bảo vệ của tiểu đội Hải Ưng, như vậy muốn giết luôn 4 người phụ nữ trong nhà, hiển nhiên dễ như ăn cháo.
Tuệ Lâm tuy có chút thực lực, nhưng không phải là Vân Miểu sư thái, nếu đối phó với 1 tên chiến sĩ bất tử của Bão Cát có lẽ còn được, nhưng đối phó với 2 tên, thì chỉ có con đường chết.
Cũng vào lúc này, tất cả người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, cùng với các chiến sĩ của tiểu đội Hải Ưng khác, tất cả đều đang chiến đấu gian khổ, hoặc đã bị giết hại, căn bản là không đủ lực lượng để bảo vệ đám người của Lâm Nhược Khê trong biệt thự.
Cuối cùng thì Dương Thần cũng biết quân bài bí mật của Đại Phạm Thiên Vương là gì, không ngờ lại liên minh với Bão Cát, khống chế tính mạng của gia đình mình, ép mình phải giao đá thần sao?
Tuy hội Bát Kỳ trước đó đã từng sử dụng chiêu này, nhưng bản chất lại khác hẳn với lần này.
Lần đó, vì lần đó mình có cơ hội giết 3 tên nhẫn giả đó, vì vậy mà trong lòng bọn họ có chút sợ hãi.
Nhưng lần này, trừ khi mình có thể di chuyển đến biệt thự trong nháy mắt, nếu không, bất luận mình có giao ra đá thần hay không, thì đám người Lâm Nhược Khê đều có thể bị bắt đi làm con tin, dù sao thì, mình cũng không còn gì để đàm phán nữa.
Không giao đá thần, đám phụ nữ trong nhà sẽ phải chết, giao đá thần ra, có thể vẫn bị bắt làm con tin.
Nước cờ độc này, xem ra không đến nỗi khó đoán, nhưng lại rất khó làm.
Trước hết, rõ ràng đã có người điều tra ra toàn bộ thông tin cá nhân của mình, kết tiếp, cần phải có nhân lực, lôi kéo bọn người của Viên Hoàng Thiết Lữ, đồng thời rõ như lòng bàn tay cách bố trí tiểu độ Hải Ưng của mình, càng kinh khủng hơn, bọn người này vừa đến Trung Hải, lại có thể biết hết tất cả vị trí cụ thể của thành viên Long Tổ và Bát Bộ Chúng, nếu nói không có nội gián, Dương Thần tuyệt đối không tin.
Cùng lúc, rơi vào 1 cơn lốc xoáy với âm mưu lớn như vậy, khiến tim của Dương Thần đập mạnh vì sợ hãi.
Dường như cùng lúc, cảm thấy phe mình đã nắm được thế chủ động, Shiva, Tu La Nữ, cũng như tên Đêm Đen đang báo cáo với Brahma, trở về tháp cao, đứng kế bên Brahma, đồng thời không muốn tiếp tục đánh nhau với đám người của Ngọc Ki Tử nữa.
Sức chiến đấu thật sự bị tổn thất của Brahma, chỉ có 2 tên Agni và Varuna bị Dương Thần đánh bại mà thôi, còn lại 10 mấy nhân vật chủ chốt, thì chẳng tổn thất gì cả.
- Minh Vương, hy vọng mày suy nghĩ cho kỹ, bọn tao sẵn sàng từ ngàn dặm xa xôi đến Trung Hải của Hoa Hạ, để đánh trận này với mày, dĩ nhiên là phải chuẩn bị hết mọi thứ, dù hôm nay mày có chịu giao đá thần ra hay không, hay là muốn điều mạng với bọn tao, thì bọn tao cũng đã suy tính hết rồi.
- Nhưng, đá thần, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, đối với mày chẳng có nhiều công dụng cho lắm, thôi thì giao cho bọn tao, thì bọn tao cũng dễ dàng thả vợ của mày ra.
Brahma Thiên Vương cười lạnh lùng nói.
Dương Thần hít 1 hơi thật sâu, cười nói:
- Vợ tao? Vậy còn những người khác thì sao?
Đại Phạm Thiên Vương cười nói:
- Mẹ của mày, bọn tao sẽ tạm thời “bảo kê” cho, đợi đến lúc bọn tao cảm thấy có thể yên tâm trả lại cho mày, thì tự nhiên sẽ đưa về Hoa Hạ.
Dương Thần trong lòng chợt hiểu ra mọi chuyện – đúng là có kẻ phản bội.
Phải biết, trong biệt thự của mình ngoài Lâm Nhược Khê ra, vẫn còn người khác, nếu không phải là người rất quen của mình, thì 2 tên chiến sĩ Bão Cát vốn không biết gì vẫn chưa vào trong biệt thự, đã biết rằng trong đó còn người khác, dĩ nhiên là có người nói với bọn Brahma.
Huống chi, mình và mẹ Quách Tuyết Hoa, mới nhận nhau được có mấy ngày, người của bọn Phạm Thiên đã biết Quách Tuyết Hoa ở trong đó, lại còn muốn bắt mẹ đẻ làm con tin nặng ký, rõ ràng đã âm mưu từ trước.
Rốt cuộc ai đã mật báo, làm cho cả đám của Viêm Hoàng Thiết Lữ và tiểu đội Hải Ưng bị khống chế, Dương Thần không thể nào nghĩ ra ngay, tình hình trước mắt, nếu mình không giao ra đá thần, chỉ có 1 kết cục – mất cả chì lẫn chài.
Chỉ có điều, vừa nghĩ đến Lâm Nhược Khê, hay Quách Tuyết Hoa, bị 2 tên chiến sĩ đánh thuê của Bão Cát bắt làm tù binh, tim của Dương Thần liền co giật mạnh, tuy rằng đang nổi giận hừng hực, nhưng lại phải cố gắng chịu đựng, thật đau khổ vô cùng.
- Dương Thần, nhất quyết không được mềm lòng, cho dù cậu có giao ra đá thần đi chăng nữa, bọn họ nhất định vẫn bắt Lâm Nhược Khê đi, đến lúc đó cậu sẽ chẳng còn gì.
Vân Miểu sư thái nhìn sắc mặt của Dương Thần tỏ ra chần chừ, có chút bối rối, liền khuyên can:
- Đá thần là quan trọng nhất, nếu bị bọn quái vật này lấy đi, không may dùng đá thần bồi dưỡng ra minh thần, lúc đó Hoa Hạ sẽ càng nhiều tai ương hơn, vận mệnh của thế giới sẽ biết hóa long trời lở đất.
- Phải đó, anh bạn nhỏ, sư thái và tướng quân vốn là vợ chồng, cổ đã gạt đi nước mắt vì nghĩa diệt thân, vì đại cuộc không tiếc hy sinh chồng của mình, cậu cũng phải nghĩ cho sinh linh của thế gian này mới được.
Ngọc Ki Tử không kìm được đành mở miệng nói:
- Cổ đã nghe nói công dụng của viên đá thần, nói rằng Dương Thần khi ấy thành công giết thần chính là nhờ vào đá thần, đó chẳng lẽ chỉ là lời nói đùa thôi?
Thái Ngưng lại mâu thuẫn nhìn Dương Thần, trong lòng cổ hy vọng Dương Thần có thể cứu lấy đám người Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm, dù sao cổ cũng là phụ nữ, cảm thấy 1 người đàn ông đối xử như vậy với người nhà của mình, thực sự quá tàn nhẫn, nhưng bản thân cổ lại hiểu rất rõ, nếu giao đá thần cho bọn Brahma, thì hậu qua không thể tưởng tượng nổi.
Dương Thần không cần suy nghĩ lâu, chỉ cúi đầu lặng lẽ 1 hồi, rồi ngẩn đầu nói:
- Tao sẽ nói, mày cho 2 tên đó đi lấy đá thần được không?
- Dương Thần.
- Anh bạn trẻ.
Ngọc Ki Tử và Vân Miểu sư thái hoảng sợ, Thái Ngưng thì bối rối khó tả, nhìn ánh mắt Dương Thần trở nên mơ hồ khó hiểu.
Brahma Thiên Vương cười lớn, những người như Shiva, Đêm Đen đứng 1 bên cũng lộ vẻ cao ngạo của kẻ thắng trận, ngạo nghễ liếc nhìn đám người của Dương Thần.
Đại Phạm Thiên Vương đưa mắt ra hiệu cho Đêm Đen, Đêm Đen liền hiểu ý, nói với Dương Thần:
- Ngài Minh Vương quả nhiên sảng khoái, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ tự biết cách sai khiến 2 tên đó đi tìm.
Dương Thần mặc kệ sắc mặt hoảng sợ của đám người Ngọc Ki Tử, bình tĩnh nói:
- Đá thần, ở trong hầm xe của căn biệt thự, mày kêu bọn chúng vào trong đó, rồi đi về hướng bắc…
Dựa vào lời nói của Dương Thần, Đêm Đen 1 tay chỉ vào ấn đường, hình như dùng cách truyền sóng não nào đó, từ xa chỉ huy 2 tên chiến sĩ Bão Cát.
1 tên cầm thiết bị ghi hình, tên còn lại phụ trách tìm kiếm.
Chỗ mà Dương Thần chỉ, chính là nơi cất giấu chiếc hộp đen lúc mới vào ở biệt thự Long Cảnh Uyển, trên bức tường ở trong góc bị che khuất, lấy cục gạch bị lỏng ra, thì có thể lấy chiếc hộp đen ở bên trong.
Lần đó 3 tên nhẫn giả bắt Lâm Nhược Khê, vú Vương làm con tin, Dương Thần đã lấy ra từ chiếc hộp đen viên đá thần giả.
Sau khi Đêm Đen chỉ huy 2 gã chiến sĩ lấy ra chiếc hộp, đám người của Brahma Thiên Vương tỏ ra vui mừng vô cùng, nhưng cố gắng nhịn không tỏ ra khoa trương thái quá, cuối cùng thì, giấc mơ của bọn họ cũng sắp thành hiện thực.
Vẻ mặt của Vân Miểu sư thái và Ngọc Ki Tử thì lại chua xót không dứt, họ không có cách nào ngăn cản Dương Thần, chỉ còn cách trơ mắt nhìn Dương Thần nói ra chỗ cất giấu.
Lúc này, Đêm Đen chỉ huy 2 gã chiến sĩ mở chiếc hộp ra.
Trên màn hình, sau khi gã chiến sĩ Bão Cát mở chiếc hộp đen ra, trong đó trống trơn chẳng có gì hết, vốn chẳng có cái gì trông giống như đá thần cả.
Sắc mặt của Brahma Thiên Vương cứng đờ, vô cùng thất vọng, trầm giọng nói:
- Minh Vương, mày giỡn mặt, hơi quá rồi đó… đừng tưởng, bọn tao không dám giết người nhà của mày.
Dương Thần mỉm cười.
- Bọn mày là heo hả?
- Cái gì?
Gã Đại Lực Ma La giận dữ hét lên:
- Mày dám chửi bọn tao?
Dương Thần cười ha hả nói:
- Bọn mày không phải heo thì là gì? Bọn mày đã từng nhìn thấy đá thần chưa? Bọn mày có thằng nào biết hình dáng của đá thần ra sao không?
- Ý gì…
Brahma Thiên Vương dường như đoán được gì đó.
Dương Thần bĩu môi, nói:
- Chiếc hộp đen trên tay kẻ đó, chiếc hộp chính là đá thần.