Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 385: Chiến binh bất tử

Mắt chứng kiến chiếc xe tải đó nhằm vào mình mà đâm, Dương Thần toát mồ hồi, rõ ràng đây là một cuộc tấn công tự sát.

Nếu bị đâm, tất nhiên cả cái xe bồn chở đầy dầu sẽ nổ tung, và và tài xế cũng chuẩn bị đón nhận cái chết.

Tuy không sợ tấn công kiểu này, xong Dương Thần cho rằng không nhất thiết phải thi gan cùng với chiếc xe tải trước mặt, dù sao cũng đã lái chiếc M3 này lâu rồi, có chút tình cảm với nó, hơn nữa nó lại là xe mượn của vợ.

Không thể quay đầu, Dương Thần không do dự đạp manh chân ga.

- Oàng!

Chiếc BMW nhưng một con sư tử gầm rú, động cơ quay tít, tốc độ đạt tới hơn 200km/h, vẽ lên trên đường cao tốc một đường thẳng màu trắng, giống tia lửa điện.

Đúng lúc chuẩn bị đâm vào chiếc xe bồn dầu đó, Dương Thần đột nhiên đánh lại, dụng lực kéo tay phanh.

- Rít—— "

Tiến ma sát của bánh xe với mặt đường đinh tai nhức óc.

Chiếc BMW bay theo một đường cong huyền bí né tránh cú đâm của chiếc xe bồn chở dầu đó. Nhưng vì nhiệt độ của phanh xe, và sự ma sát của lốp với mặt đường phát ra tia lửa hồng, và lập tức dừng lại bên đường, bốc khói nghi ngút.

Chiếc xe bồn sau cú đâm không thành công, không tiếp tục tiến lên phía trước, lập tức dừng xe ngay tại giữa đường.

Lúc đó đã là buổi đêm, chỉ có vài chiếc xe qua lại, nhưng chẳng ai dám dừng lại để xem chuyện gì đang xảy ra, vì rốt cuộc sự việc xảy ra quá không bình thường.

Dương Thần không tắt máy, xuống xe, theo hướng bóng đèn chiếu có hai bóng đen từ phía xe bồn chở dầu đang chạy lại phía xe của Dương Thần.

Dương Thần nhanh chóng nhận ra hai thằng đó chính là kẻ hành thích Thiên Long và Diệp Tử ở nhà Mạc Thiện Ny.

Chiếc mũ trắng trên đầu hai thằng đó giờ không còn, cái áo màu trắng cũng trở lên nhàu nát, bẩn thỉu, chỉ có cái sát khí là không thay đổi.

Dương Thần có phần kinh ngạc, vừa mới đây thôi ném chúng từ độ cao hơn hai mươi tầng xuống mà chúng không hề hấn gì.

Tuy đã biết trình độ lính đánh thuê của hội Bão Cát đạt tới trình độ như của đội Hải Ưng, nhưng xem ra trình độ hai thằng trước mắt còn vượt xa đội Hải Ưng.

Không cần nói nhiều, hai thằng theo dõi Dương Thần và có ý đồ muốn trừ khử Dương Thần đồng loạt ra đòn tấn công, từ hai phía lao vào Dương Thần.

Hai người đều không dùng vũ khí, vì đã phát hiện vũ khí đối với Dương Thần không có hiệu quả, do vậy hai tên đó đeo đầy đinh trên tay, đinh thép lãnh lẽo trong đêm lại trở lên sáng lạnh, giống như những hạt mưa rơi trên người Dương Thần.

Dương Thần phát hiện, sức lực của mình đối với hai tên lính đánh thuê không hề có tác dụng, vì chúng không cảm thấy sợ hại, ngay đến cả giây phút sinh tử của con người chúng cũng coi thường.

Đây không phải là kiểu võ công mà người thường có thể chịu đựng, đám lính đánh thuê này nhất định đã trải qua một cuộc biến đổi gì đó.

Tuy trong lòng đang có nhiều nghi ngờ, nhưng Dương Thần không hề mất tập trung, không hề ra những động tác thừa, lập tức ra đòn, hai tay lập tức sản sinh ra những đòn huyền ảo, chống lại đòn tấn công của hai thằng lính đánh thuê.

Đòn tấn công của hai thằng lính đánh thuê không trúng đích, Dương Thần dùng hai tay nhằm vào đầu của hai thằng này mà tấn công.

- Bốp!

Sau hai tiếng kêu, Dương thần chỉ dùng đòn đánh vỡ đá để tấn công hai tên lính đánh thuê này, và không hề có ý định đánh cho chúng vỡ đầu.

Đầu hai thằng lính này đột nhiên phun máu, nhưng đôi mắt đằng đằng sát khí vẫn muốn lao vào tấn công Dương Thần.

Dương Thần biến sắc, hai thằng này vẫn còn chịu đựng được đến mức nay, tuy bản thân vẫn chưa dùng hết sức, nhưng kể cả là đặc công, nếu bị dính đòn này của Dương Thần thì cả cái đầu cũng hóm lại rồi.

- Bọn người Bão Cát ruốt cuộc là quái vật phương nào?

- Á

Hai thằng lính đánh thuê của Bão Cát cũng im lặng, chỉ kêu lên hai tiếng, tập trung toàn lực tiếp tục tấn công Dương Thần.

Dương Thần không hề né tránh, tuy trình độ của hai thằng lính đánh thuê này cũng không phải loại xòang, xong chúng cũng chỉ đủ để xuyên qua lớp áo của hắn mà thôi.

Dương Thần bị hai thằng tấn công, xong hai tay lại nhanh chóng chộp được cổ họng của hai thằng đó.

- Khặc khặc.

Dương Thần chỉ bóp mạnh một chút, thì cổ họng của hai thằng đó đã nát ra.

Nếu là người bình thường, thì cho lực có mạnh thêm nữa thì cũng đã bị nghiền nát, đứt thở, không thể sống sót, nhưng hai thằng này lại tiếp tục dùng hai tay tấn công Dương Thần.

Dương Thần nhíu mày, lẽ nào chúng lại là những hồn ma, giống như trong truyền thuyết của phương tây, chúng không cần hít thở.

Nếu bọn lính của Bão Cát đều quái vật như thế này, thì có thể lí giải, nhưng tại sao trong thời gian ngắn ngủi, trong khu vực Trung Đông biển lửa, lại có thể đào tạo ra một đội ngũ đánh thuê tinh nhuệ đến vậy, đây không thể là việc của một hai năm có thể thực hiện được.

Nhưng, dù có kiên cường đến mấy thì cũng không thể địch lại trình độ giáo chủ của Dương Thần, không thể cưỡng lại Tiên Thiên Đại Viên Mãn của Dương Thần.

Dương Thần cũng chẳng muốn lãng phí thời gian đi tìm hiểu hai thằng này, sau khi tập trung hết chân khí, dùng khủy tay dìm chặt đầu hai thằng này xuống.

Đầu hai thằng lính đánh thuê bị ghìm chặt xuống đất.

Lần này hai thằng cuối cùng không còn sức tấn công nữa, hình như đầu chính là điểm yếu của hai thằng này, khi bị Dương Thần bóp nát gáy sau, hai tên lính đánh thuê đó đổ vật ra đường.

Nhưng Dương Thần không cảm thấy thoái mái, hai thằng lính này trước khi bị mình đánh gục, thì các thành viên khác trong Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng đã gặp phải tình huống này, thế nên đã bị giết đến hơn nửa.

Nhanh chóng trở về xe, Dương Thần tiếp tục lái xe hướng về doanh trai mẫu hạm, đồng thời gửi thông báo cho tiểu đội Hải Ưng.

Khi Molins nhận được điện thoại của Dương Thần, hắn ta nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng chém giết tàn bạo, ngay đến Molins cũng đang thở hổn hển.

- Minh Vương Các Hạ, bọn chết tiệt đang tấn công doanh trại của chúng ta, mấy thằng này hình như là người của Bão Cát.

Molins kêu to.

Để có thể làm cho Molins thất thần, thậm chí thở hổn hển như vậy, Dương Thần biết sự việc đang tiến triển rất xấu.

- Tôi lập tức đến chỗ anh.

Dương Thần không nhiều lời.

- Không cần thiết

Molins hét lớn.

- Nếu đã là người của Bão Cát, chúng tôi muốn dùng sức mạnh của chúng tôi để bảo vệ danh dự của đội Hải Ưng chứ.

- Có được không?

Dương Thần hỏi lại.

- Xin hãy tin tưởng bọn tôi.

Molins trầm giọng nói.

Dương Thần không tiếp tục hỏi, lập tức ngắt điện thoại, nhanh chóng đi đến doanh trại mẫu hạm.

Nhưng Dương Thần càng hoài nghi, bọn Bão Cát và Brahma đều biết rõ vị trí của đội Hải Ưng tại Trung Hải, điều đó chứng tỏ trong bang hội có kẻ nội gián, vì việc này chỉ có Lâm Chí Quốc và bản thân hắn rõ ràng, lẽ nào có người khác biết?

Dương Thần càng ngày càng rõ ràng, và bây giờ có thể khẳng định, tiểu đội Hải Ưng không thể rời khỏi doanh trại, hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

Lâm Chí Quốc thông qua tiểu đội Hải Ưng tìm cho mình một chỗ căn cứ, nằm lại gần bến cảng bỏ không tại Trung Hải, đã bao năm không có người chú ý đến vị trị heo hút này.

Khi thủy triều lên, ở vị trí vịnh này sẽ có những con sóng bạc đầu, theo Lâm Chí Quốc nói, hàng chục năm trước chính phủ đóng cửa nơi đây vì có rất nhiều người bị sóng cuốn trôi, đồng thời xây dựng một cơ sở mẫu hạm bí mật.

Xuôi theo con đường uốn lượn, Dương Thần đến nơi bến cảng mọc đầy cỏ dại, những kiến trúc bê tông ẩn hiện trước mặt, có thể hình dung ra khung cảnh phồn hoa năm xưa, những công trình xung quanh đã hoàn toàn bị hư hỏng.

Khi Dương Thần dừng xe, trong màn đêm xuất hiện ba bóng đen, nhìn rõ thì là Thái Ngưng, người vừa gọi điện cho mình, Ngọc Ki Tử, và Vân Miểu sư thái.

Dương Thần mếu máo cười:

- Không thể nào, chỉ có ba người đến đây thôi à.

- Rất không may lại là nhưng vậy.

Thái Ngưng buồn bã nói:

- Những người khác không thể liên lạc, bọn chúng tôi nếu không nhờ võ công của sư thái và đạo trưởng thì cũng không thể tới được đây.

Dương Thần lúc này mới chú ý, sư thái sắc mặt trắng bệch, chứng tỏ vừa tiêu hao rất nhiều sinh lực, đang thở hổn hển.

- Căn cứ bí mật đang ở vị trí nào?

Dương Thần hỏi.

Thái Ngưng chỉ vào cái vọng gác ở đằng xa xa, trong bóng tối thoắt ẩn thoắt hiện ra một lối đi, có lẽ cao về vài trượng, cũng không biết vốn là có sẵn, hay cố ý lập lên để đánh lạc hướng.

- Vượt tường từ đây, có thể tiếp cận đến chỗ thang máy, căn cứ địa dưới vực đằng kia.

- Đi.

Dương Thần không nói thêm gì, lập tức đi cùng ba người đến khu vực sâu.

Trên đường đi, Vân Miểu sư thái nhẹ nhàng nói:

- Cám ơn anh đã đến, kẻ địch lần này nếu không có anh, chắc chúng tôi đối phó không nổi.

- Không cần cám ơn tôi, bọn chúng suýt chút nữa đã giết bạn gái của tôi, chúng đáng chết.

Dương Thần nghĩ đến việc đội Hải Ưng bị tấn công, nếu chỉ tính việc này thôi, mà bản thân không làm cái gì thì quả thật là quá máu lạnh.

Thái Ngưng nhíu mày hỏi:

- Nhược Khê bị tấn công.

-

Dương Thần lắc đầu trả lời:

- Người khác.

Thái Ngưng chợt lóe lên một tia hoài nghi nhưng không hỏi gì thêm.

Dương Thần nhìn nét mặt trắng bệch thều thào của thái sư, liền hỏi:

- Biết kẻ nào tấn công ba người không?

Ngọc Khi Tử nói:

- Nghe bọn chúng tự xưng là Đêm Đen, Garuda, Rama gì đó.

Dương Thần nghĩ một hồi rồi hỏi:

- Là Đêm Đen, Garuda, hai bảo vệ trong truyền thuyết Ấn Độ, phân than của hộ vệ thần Shiva, Garuda là em của Rama, là tên của chim thần của Đêm Đen.

- Cái gì? Phân thân? Lẽ nào bọn chúng có thể nhập vào làm một?

Thái sư Vân Miểu nghe xong ba cái thằng vừa bị mình đánh bại lại chỉ là một người thì đâu có thể yên tâm.

Dương Thần lắc đầu:

- Tôi cũng chẳng biết, đó chỉ là trong truyền thuyết Ấn Độ, Brahma quá là thần bí, trong truyền thuyết Ấn Độ lưu truyền quá nhiều tích khác nhau, tôi cũng chỉ biết được một ít.

- Bất luận thế nào, dù bọn chúng có thể bảo toàn được sức mạnh của mình, thì chúng ta phải nhanh chóng ngăn chúng lại, nhưng hi vọng căn cứ chưa bị tấn công, hi vọng tướng quân tạm thời an toàn.

Ngọc Ki Tử trầm ngâm nói.

Thái sư tối sầm mặt mũi, không biết là lo lắng sự an toàn của căn cứ, hay là lo lắng cho sự an toàn của ông chồng ngứa mắt của mình.