Ads Dương Thần chiếm lại được quyền chủ động, quét hết thần thức của Hỗn Độn ra ngoài, sát khí trên người cũng tự động tiêu tán đi.
Màu đỏ của đôi mắt dần dần mất đi, lóe ra ánh sáng, trừ vết máu thịt trên người và trên mặt, không khác biệt gì so với lúc trước.
Đương nhiên, tu vi đã chính thức bước vào cảnh giới Thái Thanh Thần lôi đại viên mãn, tỏa ra thần thái tự tin, rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều.
Dương Thần ôm lấy Tiêu Chỉ Tình, Hỗn Độn đỉnh ngoan ngoãn nhỏ lại trở về bên trong đan điền của Dương Thần.
Đối mặt với sự việc như vậy, dù Hỗn Độn có muốn phản kháng, cũng rất khó có cơ
hội xoay chuyển trong thời gian sắp tới, bản thân Dương Thần đã mạnh lên rất nhiều, Hỗn Độn bây giờ lại không thể nào cắt xén tu vi của Dương Thần được nữa.
Cho nên, trừ phi thân thể Dương Thần bị thương nặng, hoặc là Dương Thần chết đi, nếu không, Hỗn Độn chi có thể vĩnh viễn làm nô lệ mà thôi.
Mà Dương Thần hôm nay đã hoàn toàn khống chế được Hỗn Độn, qua đó lại nắm được cả Hỗn Độn lực, chỉ dựa vào điều này, thực lực đã vượt qua cả Thái Thanh đại viên mãn bình thường.
-Phù...
Dương Thần thở dài, bộ dạng vừa hồi phục, lại nhìn thấy Tiêu Chi Tình nước mắt ngưng tròng, tràn đầy vui mừng đang nhìn mình.
Dương Thần cười sáng lạn, tay sờ mũi của cô :
- Tình nhi ngốc, em khóc cái gì, anh không phải đang rất tốt đây sao?
- Ông xã... Em thưởng anh đã... đã...
Tiêu Chỉ Tình nhớ lại cảm thấy vẫn còn hơi run sợ.
- Anh đã nói, là anh muốn đánh cược một lần, em nghĩ là anh sẽ thua sao? Em không có lòng tin với anh ư?
Dương Thần buồn bực, lắc đầu than thở.
Tiêu Chỉ tình bĩu môi nói:
- Em nào biết được lời anh nói là có ý gì... Anh lại không nói cho em biết...
- Tình nhi ngốc, anh nói cho em biết, thì Hỗn Độn có thể bị mắc lừa nữa sao?
Dương Thần liếc mắt nhìn cô.
Tiêu Chỉ Tình bật cười :
- Kế này có thể thu phục hoàn toàn được Hỗn Độn, ông xã, anh thật là giảo hoạt nha.
- Không còn cách nào khác cả, đám lão già này đều là cáo già cả, ta cũng phải nghĩ đến đau đầu mới ra, nhưng Lạc Thiên Thu và Lạc Hàng vẫn trốn thoát, bây giờ anh đã đạt đến Thái Thanh đại viên mãn rồi, lúc nào cũng có thể tìm giết bọn chúng!
Dương Thần vẫn còn bực bội chuyện để cho cha con Lạc Thiên Thu trốn thoát.
Trong mắt Tiêu Chỉ Tình lộ ra vẻ mong đợi mà hỏi:
- Ông xã, lúc nào thì anh độ kiếp lên Thượng Thanh Thần Lôi? Có Hỗn Độn đỉnh chắc việc độ kiếp lại càng không khó, tố chất thân thể của anh vốn đã đủ điều kiện rồi mà.
Dương Thần bất đắc dĩ, thở dài nói:
- Tu vi và cảnh giới đã đủ, nhưng độ kiếp cần phải có một cơ hội, lại có khả năng lĩnh ngộ được thiên đạo, nếu không phải như thế vì sao Lạc Thiên Thu tài năng như thế mà phải hơn tám năm mới độ kiếp được? Anh bây giờ không thể cường cầu được, cái gì đến sớm muộn sẽ đến.
Tiêu Chỉ tình nghe hắn giải thích như vậy, liền gật đầu, cao hứng vuốt ve cổ Dương Thần, ngẩng đầu lên hôn hắn.
Dương Thần giật mình, đẩy cô ra:
- Ai, đừng hôn anh, tên Hỗn Độn kia vừa mới ăn lão thái bà, trên mặt trên miệng anh vẫn còn máu thịt của lão thái bà đó.
- Em không để ý mấy thứ đó đâu, độc dược ăn nhiều như vậy, lại còn sợ cái đó sao.
Tiêu Chi Tình chu môi nói.
Dương Thần ngây ngô cười ha ha vài tiếng, sờ sờ đầu cô, cảm khái nói:
- Bảo bối Tiêu Chỉ Tình, cuối cùng cũng cứu được em rồi, lần này tuy có chút nguy hiểm, nhưng lại thu hoạch được không ít.
- Bây giờ anh sẽ đưa em về Địa Trung Hải, cho em gặp Tố Tâm, anh sẽ nghỉ ngơi và hồi phục lại đôi chút, sau đó sẽ quay lại Huyễn cảnh giết cho thoải mái!
Tiêu Chỉ Tình rất muốn gặp Tố Tâm, hưng phấn gật đầu.
Không nói thêm lời nào nữa, Dương Thần mang theo cô nhanh chóng chạy tới hướng Tây Nam, đó chính là hướng mà Lạc Thiên Thu đã chạy trốn, nhưng Dương Thần muốn nhanh chóng quay về Địa Trung Hải.
Trên đường, Dương Thần nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi Tiêu Chi Tình, Tố Tâm nếu là bà vú của cô, chắc hẳn khi còn bé đã cho cô bú sữa, nhưng Tố Tâm thoạt nhìn hình như lại không có con, thì làm sao lại có thể có sữa được.
Tiêu Chỉ Tình cười giải thích, gọi Tố Tâm là bà vú, bởi vì khi cô còn trẻ đã chăm sóc cho cô, thứ cô uống khi còn trẻ là sữa bột, dù sao Huyễn cảnh vẫn có thể qua lại với thế giới bên ngoài.
Dương Thần trong lòng cảm thấy chua xót, Tố Tâm bị Tiêu Thu Phong làm nhục, đối với cô càng dâng lên sự thương hại, nhưng việc này cũng không biết nói thế nào cho Tiêu Chi Tình, nên tạm thời không nói, dù sao đối với Tố Tâm đó cũng giống như là ác mộng
Huyễn cảnh diện tích vô cùng rộng, Dương Thần mặc dù cũng chạy nhanh về phía
Tây Nam như Lạc Thiên Thu, nhưng chắc chắn sẽ không gặp Lạc Thiên Thu trên đường.
Dọc theo đường đi, không đụng chạm đến bất cứ một tu sĩ nào, thoát ra khỏi Huyễn cảnh, tiếp tục quay về hướng Địa Trung Hải.
Trong nháy mắt, đi tới chỗ trời trong xanh gió mát
Đi hết một nửa vòng Trái Đất, chỗ này vừa vặn đang là xế chiều, Mặt Trời ấm áp tỏa tia nắng nhè nhè từ từ lặn xuống, gió biển thổi lên mát mẻ.
Dương Thần dùng thần thức, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí của Tố Tâm, đang cùng với vú Vương, cùng với các cô gái khác đang ở trong một gian nhà gỗ bên ngoài.
Trước khi trở về, Dương Thần không quên thay quần áo cho cả hai người, tẩy rửa thân
thể, không đến mức dọa người, đến nơi liền hạ xuống.
Đây chính là căn nhà gỗ ọp ẹp của Ron, trong nhà, xung quanh cái bàn là vú Vương, Tố Tâm, Đường Uyển, Mạc Thiện Ny và cả Lưu Minh Ngọc nữa.
Ở một chỗ không xa, trên một cái xích đu được quấn dây hoa xinh xắn, Lâm Nhược Khê mặc quần áo màu trắng, đang chơi đùa cùng với cô con gái Tiểu mập của hắn.
Lam Lam suy cho cùng vẫn là trẻ con, mặc dù vậy cái xích đu bằng kim loại này rất dễ bị gãy, nhưng vì bản tính trẻ con nên luôn thích vui đùa hiếu động.
Lúc thấy Dương Thần mang theo Tiêu Chi Tình đáp xuống, tất cả các cô đều kinh ngạc nhìn lại, lập tức nhìn thấy Tiêu Chi Tình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
- Ông xã, Tình nhi! ?
Mạc Thiến Ny kêu lên.
- Làm em sợ quá, trở về mà không nói một tiếng nào.
Đường Uyển ôm ngực, vui đùa nói.
Ở chỗ kia, Lam Lam cũng nhảy xuống, trong chớp mắt đã chạy ngay đến, làm cho Lâm Nhược Khê ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu cười yếu ớt.
Lâm Nhược Khê ngược lại, rất bình tình, giống như việc Dương Thần mang Tiêu Chi Tình trở về là chuyện không nằm ngoài ý muốn, thong thả đi tới.
Vú Vương sớm mừng rơi nước mắt, xác nhận mình không phải đang mơ, tiến tới ôm chặt lấy Tiêu Chỉ Tình.
- Con của mẹ! Ôi chao... Con có biết là mẹ lo lắng như thế nào không...
Vú Vương sờ hai má rồi lại đến thân thể của cô như sợ bị tổn thương cái gì.
Tiêu Chỉ Tình ôm vú Vương, cắn đôi môi hoa lệ, nước mắt chảy ròng ròng, lại thấy Tố Tâm đứng ở phía sau, nức nở nhìn cô, gọi khẽ:
-Vú!
Tiếng gọi này vang lên, làm cho Tố Tâm bất chấp mọi thứ, xông lên khóc lóc với Tiêu Chi Tình.
Dương Thần nhìn thấy ba người gặp nhau mừng rờ khóc òa, cảm xúc vui mừng, nhưng hắn cũng không thể hiện ra, rất tự nhiên tươi cười cùng với Lâm Nhược Khê.
- Thế nào, biết bản lĩnh cứu người của ông xã mấy em rồi chứ.
Dương Thần đắc ý nói.
Đám nữ nhân này đối với cái thái độ tự đắc này của hắn thì không hề để ý, nhưng lại rất thân thiết hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
- Đừng nóng vội, một lát nữa sẽ nói, lão Ron ở đâu? Ron! Ron!
Dương Thần dùng thần thức phát hiện ra Ron đang ở căn nhà gỗ ở trong rừng vì vậy hét to:
- Lão Ron, mau ra đây!!
Lão mafia Ron đang ở trong rừng chăm sóc hoa, nghe Dương Thần gọi, sừng sốt chạy
ra.
- Minh Vương Các Hạ, ngài đã trở về rồi?
Ron cười hài hòa, trên người mặc trang phục của nông dân, một tay cầm mũ rơm, một tay cầm cái kéo, không nói gì thêm hỏi:
- Xin hỏi, ngài có gì dặn dò?
- Lão già, bộ quần áo này rất phù hợp với ngươi... ha ha, vú Vương,Tinh Nhi, Tố Tâm được đoàn tụ, ta muốn tổ chức ăn mừng một chút, ngươi lấy từ trong hầm rượu ra mấy chai rượu nho đến đây
Dương Thần nói.
Ron dò hỏi:
- Margaret năm 82? Được không Minh Vương các hạ?
- Đi đi, ngươi cũng biết ta không biết là còn cái gì mà, lấy nhiều một chút đem đến
đây.
Dương Thần khoát tay.
Ron gật đầu, cười hì hì mà đi đến hầm rượu
Lâm Nhược Khê lườm Dương Thần, oán giận nói:
- Ron tiên sinh dù nói thế nào cũng là đại sư thiết kế thời trang cấp thế giới, được mọi người tôn kính, anh lại coi ông ấy như người hầu như vậy, thật là không lễ phép, nên xem lại bản thân mình đi.
- Bà xã, em không hiểu chuyện này rồi, nếu như anh khách khí với y, thì y lại tưởng anh muốn giết bọn y, anh không khách khí với y, thì y mới cảm thấy an tâm.
Dương Thần cười ha ha, tay nhéo nhéo má Lam Lam, cảm giác khi được về đến nhà, thật là hạnh phúc.