Dương Thần líu lưỡi, chẳng trách lúc trước Lâm Nhược Khê giao Ngọc Lôi cho Tiết Minh quản lý cũng không cảm thấy do dự nhiều, cảm tình đến sau này Tiết Minh vẫn tiếp tục làm việc cho cô.
Ham muốn sự nghiệp của người phụ nữ này quả nhiên là mồi lửa khó có thể mờ nhạt, chỉ sợ mục tiêu của cô còn xa xa hơn những thứ này, thật không biết rốt cuộc là theo đuổi những thứ gì.
- Làm sao em biết rõ ràng như vậy?
Dương Thần ghen tị hỏi, hắn là người ngay bên cạnh còn không biết… Sau này cũng không thể biết được.
Đường Uyển quyến rũ nhếch mày liễu,
- Tập đoàn Ngọc Lôi nếu thành lập, chính là một trong những đối thủ cạnh tranh lớn nhất ở phía nam của tập đoàn Phong Lâm, em có thể không chú ý sao?
Dương Thần sờ sờ đầu, đúng là càng ngày càng chậm chạp, chắc không phải là không thể dùng tu vi làm cho chỉ số thông minh của mình cũng giảm đi đấy chứ.
Đột nhiên, Đường Uyển bước chân thong thả đi tới nói:
- Nghe anh nói như vậy, em lại cảm thấy chuyện ngày hôm qua có cảm giác là lạ.
- Có ý gì?
Dương Thần buồn bực.
- Em cảm thấy Lâm Nhược Khê không phải là loại… vì vấn đề tình cảm và ghen tuông mà đánh mất lý trí đi giết Tuệ Lâm, hơn nữa muốn giết cũng nên chạy tới giết em mới đúng.
Đường Uyển nghiêm trang nói.
Dương Thần cười khổ nói,
- Em lúc này còn nói đùa.
Đường Uyển giận dữ liếc hắn một cái,
- Nhìn bộ dáng khổ qua của anh, để anh cười chút, không biết lòng tốt người ta.
Dương Thần đầu hàng giơ tay lên,
- Nói đùa cũng đổi cái khác đi, anh không hy vọng bất cứ người nào trong các em bị tổn thương, bằng không chính là thất bại của anh.
Đường Uyển nhu tình nhìn hắn, nhẹ giọng cười cười,
- Kỳ thật em muốn nói, trước kia anh chưa quay lại, Nhược Khê cô ấy dường như có chút chuyện phiền lòng, nhưng hỏi cô ấy cũng không nói, nhưng em luôn cảm thấy cô ấy có gì đó khúc mắc.
- Cô ấy cái gì cũng không nói, đây không phải là cái gì cũng không biết sao.
Dương Thần bất đắc dĩ nói.
- Em chỉ là nhắc tới vậy thôi, em nào biết trong lòng cô ấy rốt cuộc chứa thứ gì, nếu anh không muốn nghe em còn mong sẽ không nói ấy chứ, ít thêm một tình địch lớn nhất.
Đường Uyển trêu đùa.
Dương Thần biết người phụ nữ này hay nói đùa, giang hai tay vỗ mạnh lên bờ mông của cô.
Bờ mông bị áo khoác ngoài bao trùm rung động một trận, làm cho Đường Uyển nhất thời xấu hổ đầy mặt.
- Ít nói chuyện vô dụng đi, nghe em nói lung tung không bằng mang theo khuê nữ về Trung Hải, tự mình đến hỏi cho rõ ràng.
Dương Thần nói xong bế lấy Lam Lam.
Đường Uyển hơi chút nhường ra, miễn cho lại bị đùa giỡn, khiến cho nhóm người hầu Dương gia nhìn thấy thì xấu hổ.
- Nói thật, Lam Lam là con gái ruột của anh, tin tức này em cảm thấy hẳn là đả kích lớn với Lâm Nhược Khê, nhưng cô ấy không tranh giành quyền sở hữu Lam Lam, dường như chứng tỏ cô ấy xem trọng anh hơn…
Đường Uyển nói.
Mắt Dương Thần bỗng dưng sáng ngời, quả thật, Lâm Nhược Khê dường như đối với thân phận thật của Lam Lam tuy rằng rất đau khổ và kích động, nhưng không tranh chấp nhiều với mình, ngược lại là ước gì có thể nhanh chóng rời đi.
Dương Thần cũng không ngốc, âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ Lâm Nhược Khê là thật sự cố ý nghĩ cách, tìm cơ hội rời khỏi mình?
Người phụ nữ này chẳng lẽ có nỗi khổ gì? Nhưng có thể có nỗi khổ gì mà khiến cô ấy phải rời khỏi mình chứ? Điều này thật khiến người khác khó hiểu.
Tuy tất cả những điều này đều là phán đoán, nhưng Dương Thần càng hy vọng đây là sự thật, mà không phải là cô ấy không coi trọng tình cảm của hai người bọn họ.
- Lam Lam thật đáng thương, nhưng ông trời cuối cùng cũng mở mắt, để cha con hai người được đoàn tụ.
Đường Uyển thương tiếc sờ khuôn mặt bé mập,
- Anh không phải muốn dẫn Lam Lam đi thăm mộ mẹ con bé sao? Hẳn là ở nước ngoài.
Mắt Dương Thần lộ ra vài phần đau thương, lắc đầu nói:
- Đại thúc anh nói lúc trước sau khi hỏa táng cô ấy thì an táng trên biển, cô ấy không hy vọng chính mình lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thế giới này, thật phù hợp với tính cách của cô ấy.
Đường Uyển vài phần thổn thức nói:
- Thật đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt, nhất định là người phụ nữ tiêu sái đầy mị lực.
Dương Thần cười cười:
- Anh muốn quay lại Trung hải hỏi Nhược Khê cho rõ ràng, ngoài ra lễ tết, cũng không thể không ăn tết với các cô ấy, em nếu như xong chuyện ở Yến Kinh thì quay về Trung Hải đi, không chừng Lam Lam còn muốn em đến làm bảo mẫu.
- Vì sao là em? Không phải có Mẫn Quyên sao?
Đường Uyển cả giận nói.
- Ai bảo em từng có kinh nghiệm sinh con và nuôi con.
Dương Thần xấu xa cười vài tiếng, sờ soạng khuôn mặt hồng hồng của Đường Uyển rồi ôm Lam Lam ra cửa.
Mang theo Lam Lam đến Sở nghiên cứu, Jane đã sớm đứng chờ, bận rộn cả buổi sáng, vừa nhìn thấy Dương Thần ôm cô bé phấn điêu ngọc dũa tiến vào thì lập tức nghĩ ra là ai.
Lam Lam mở to mắt nhìn một đầu tóc màu hổ phách kia, chớp chớp mắt, dường như cảm thấy rất có hứng thú.
- Anh yêu Dương Thần, đây là con gái anh nhận nuôi à?
Jane đưa tay muốn ôm.
Lam Lam sớm đã quen với tình hình mọi người nhìn thấy mình đều muốn ôm, thấy một chị gái tóc vàng mắt xanh vô cùng xinh đẹp thì vô cùng vui mừng.
Bổ nhào vào trong lòng ngực, Lam Lam lập tức vươn bàn tay béo ú nhỏ bé túm lấy mái tóc xinh đẹp, tò mò nhìn, ước gì có thể ngậm vào miệng xem có phải là vị ngọt hay không.
Dương Thần đối với cô bé không sợ ai cả này có nhiều phần bất đắc dĩ, nếu không phải sức chiến đấu nhanh nhẹn dũng mạnh, thật sự lo lắng bị người khác bắt đi.
- Không phải là nhận nuôi, là con ruột.
Dương Thần càng không muốn giấu diếm Jane cái gì, phụ nữ của mình hẳn đều có tư cách biết tất cả những chuyện này.
Jane nghe những chuyện phát sinh ngày hôm qua đều cảm thấy kinh ngạc hồi lâu, nghi hoặc nói:
- Lâm tiểu thư không phải phụ nữ như vậy, có phải có ẩn tình gì không?
Dương Thần đã là lần thứ hai nghe được lời nói này, phụ nữ luôn hiểu nhau, trong lòng lại thêm vài phần phán đoán.
Nhưng Jane càng đem nhiều lực chú ý đặt lên người Lam Lam, nhìn vẻ mặt ngây thơ của bé mập, Jane dùng sức hôn lên mặt cô bé vài cái,
- Thật không ngờ, 17 thế mà lại vì anh giữ lại một đứa trẻ, em nếu như có thể sinh ra một đứa con gái đáng yêu như này… đến lúc rời đi, nhất định sẽ rất hạnh phúc…
Dương Thần không dám nghĩ đến thời điểm 17 rời đi như nào, bằng không lòng sẽ quặn đau khó chịu tới chết.
- Phân tích ra kết quả gì chưa, tuy anh biết chuyện này là làm khó dễ cho em, nhưng anh thật sự là tuyệt vọng bất cứ cái gì cũng muốn thử.
Dương Thần cười khổ nói.
Jane u oán nói:
- Hôm qua là đêm 30 của Hoa Hạ, lại để lại em một mình làm thí nghiệm, anh cũng không biết bớt chút thời gian đến giúp em.
- Được rồi, lễ tết cũng không có tâm tình, chiều nay anh quay về Trung Hải, hay là em cũng tới đó đi, ở đó một thời gian ngắn.
Dương Thần cũng biết mình không đủ thời gian ở bên các cô, tuy muốn nhanh chóng tới chỗ Lâm Nhược Khê hỏi cho rõ ràng, xử lý xong, nhưng không thể quá lãnh đạm với những người khác.
Đôi mắt xanh xinh đẹp của Jane nhất thời lóe lên vẻ giảo hoạt “gian kế đã thực hiện được”, sau khi trả Lam Lam lại cho Dương Thần, cười nói:
- Thật tốt quá, là anh nói đó, một thời gian ngắn cũng không có kỳ hạn cụ thể. Ừ… có lẽ em nên mua một căn nhà cho mình ở Trung Hải.
Nhìn cô nhảy dựng lên tìm kiếm tài liệu, Dương Thần không biết nói gì cho phải.
Cũng không lâu sau, Jane lấy ra một tập văn kiện, đặt trước mặt Dương Thần nói:
- Những thứ này là số liệu phân tích kiểm tra thân thể của anh, anh có thể tự mình xem xem.
- Anh xem không hiểu, vẫn phải nhờ Giáo sư Jane giải thích đại khái.
Dương Thần không nói.
- Nói tóm lại, có một tin xấu và một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?
- Ách… tin tốt? Còn có tốt? Nói cái đó trước đi…
Dương Thần kinh ngạc nói.
Jane chăm chú gật đầu,
- Tin tốt chính là, tố chất thân thể của anh, so với lần kiểm tra đo lường trước đã mạnh hơn gấp ba lần, đây là chỗ không giống so với tố chất thân thể trước kia.
- Bởi vì cơ số trưởng thành càng lớn, thì xác xuất mạnh mẽ càng nhỏ, thân thể anh đã có thể dùng từ biến thái để hình dung, cũng không ngờ lại trở mình gấp ba lần… Em hiện tại nghi ngờ, khối thân thể này của anh liệu có phải là giống Clark hay không.
- Clark là ai?
- Trong phim điện ảnh siêu nhân, Clark Kent.
Jane nháy mắt nói.
Khóe miệng Dương Thần run rẩy, biết đây chỉ là một trò đùa,
- Vậy còn tin xấu thì sao?
- Tin xấu kỳ thật cũng coi như là nửa tin tốt, trước kia em không biết, nhưng hiện tại bản thân mình cũng tu luyện, thật có thể thông qua một vài số liệu phân tích ra, bên trong đan điền của anh có một lực lượng cường đại đến nỗi làm người ta không thể tưởng tượng được… Chỉ tiếc, hai cỗ lực lượng này bài xích lẫn nhau, trước mắt duy trì ở trạng thái cân bằng vi diệu.
- Nói cách khác, anh mạnh hơn lúc trước, chỉ tiếc… sức mạnh của bản thân mình, còn chưa đủ để khống chế cỗ lực lượng kia trong người, vì thế anh bị kiềm chế.