Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1359: Có tin không

Dương Thần lại không cảm thấy Lâm Nhược Khê sẽ đánh mắng Tuệ Lâm, điều này dường như không hợp với tác phong trình độ của cô, nhưng vẫn vội vã muốn tìm cô để nói rõ ràng.

Mà Lâm Nhược Khê bảy tám phút trước đi vào trong tòa nhà Đài truyền hình đã đỗ xe xong, đi vào bên trong tòa nhà.

Vẻ mặt lạnh như băng của người phụ nữ này giờ phút này thoạt nhìn khiến người khác sinh ra cảm giác không dám đến gần, chỉ cần nhìn từ phía xa, một đầu tóc đen buông xõa dài đến mông giống như một đóa tuyết liên khắc trên băng, đẹp động lòng người, lạnh thấu lòng người.

Nhân viên công tác ở Đài truyền hình, thậm chí một vài minh tinh nhìn thấy Lâm Nhược Khê đều sinh ra chút cảm giác kính sợ, không ai dám đi tới hỏi người phụ nữ này tới hậu trườngg làm gì.

Ánh mắt Lâm Nhược Khê lướt nhẹ đến tấm biển trên cửa phòng nghỉ, nhanh chóng tìm kiếm.

Đến khi xác định căn phòng có biển ghi hai chữ “Lâm Tuệ”, Lâm Nhược Khê không chút do dự đẩy cửa vào!

Một mình trong phòng nghỉ xa hoa, Tuệ Lâm đã mặc trang phục biểu diển là lễ phục dạ hội tơ lụa trắng, chỉ chờ đến giờ diễn để lên sân khấu biểu diễn, hát bài hát của cô.

Khuôn mặt tinh thuần giờ phút này thoạt nhìn có chút bối rối, nhìn thấy vẻ mặt hàn ý của Lâm Nhược Khê đi vào, Tuệ Lâm lắp bắp muốn gọi “chị” nhưng cũng không biết làm sao.

Nhân viên công tác bên cạnh Tuệ Lâm chính là người đại diện Vu Mẫn, lúc này thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên xông vào, kinh ngạc không hiểu chuyện gì.

- Cô, đi ra ngoài.

Lâm Nhược Khê thản nhiên liếc nhìn Vu Mẫn một cái.

Vu Mẫn nào dám hỏi nửa chữ, chỉ cần lời nói từ miệng người này nói ra cô liền không dám làm trái, mặt mày xám xịt đi ra khỏi cửa, còn rất biết ý đóng cửa lại, sợ bà chủ trong phòng cho rằng cô không biết điều.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tuệ Lâm thấy Lâm Nhược Khê chậm rãi đi về phía mình, mới lấy hết dũng khí nói:

- Chị, em… em biết chị nhất định rất chán ghét em, em thực xin lỗi chị… Nhưng em thật sự không có cách khống chế nội tâm của mình, em…

Bốp!!!!

Lâm Nhược Khê đi tới trước mặt Tuệ Lâm, tay phải nặng nề vỗ lên gò má trái của Tuệ Lâm!

Một trận đau đớn nóng bỏng khiến tai Tuệ Lâm đều ầm vang lên!

Tuệ Lâm không phải không tránh được mà là không muốn tránh, cam tâm tình nguyện để Lâm Nhược Khê phát tiết cơn giận của mình…

Nhưng cô không ngờ, với tu vi Hóa Thần Kỳ hiện tại của cô, thế mà lại bị Lâm Nhược Khê đánh cho đầu váng mắt hoa?

Với tu vi Hậu Thiên của Lâm Nhược Khê, muốn đánh đến loại trình độ này, chỉ có thể nói là Lâm Nhược Khê thật không chút khách khí mà dùng hết sức!

Mặt Tuệ Lâm như bị lửa đốt, tâm lại giống như thủy tinh bị nghiền nát, cô không ngờ, Lâm Nhược Khê thật sự có thể tàn nhẫn tát mình như vậy, có thể thấy được là tức đến mức độ gì rồi.

Nhất thời bưng lấy gò má trái đã mất đi cảm giác, hốc mắt Tuệ Lâm đã tràn nước, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Nhược Khê,

- Chị… em biết chị tức giận, chị đánh em đi, nếu đánh em có thể làm chị khá hơn…

- Tiện nhân.

Lâm Nhược Khê rõ ràng phun ra hai chữ.

Lại một lần đao nhọn đâm vào tim, sắc mặt Tuệ Lâm căn bản đã trở nên trắng bệch, cắn môi mỏng, cố nén không khóc.

- Cô nhất định cảm thấy tôi thật ngu xuẩn đúng không, thế mà tôi còn nghĩ cách để cô làm việc lại, khiến cô dễ làm, còn tưởng cô đứng trên lập trường của tôi, thay tôi cảm thấy không đáng.

- Lâm Tuệ, diễn xuất của cô thật sự rất xuất sắc, tôi thế mà lại khờ dại nghĩ rằng cô sẽ vĩnh viễn không làm ra chuyện phản bội tôi, tôi thế mà lại nghĩ cô là cô gái hiền lành lương thiện thuần phác nhất…

- Tôi tin tưởng cô như vậy, còn cam tâm tình nguyện vì cô làm nhiều chuyện như vậy, mà cô, lại ở sau lưng tôi giống như những người phụ nữ khác, câu dẫn người đàn ông bên cạnh tôi?

- Sự nhục nhã của cô ở đâu rồi? Lương tâm cô ở đâu? Cô vỗ ngực mình tự hỏi xem, cô còn có mặt mũi nói những lời vô sỉ đó với tôi không, đáng được cảm thông không?

Lâm Nhược Khê liên tục cười lạnh.

Nước mắt của Tuệ Lâm rốt cuộc không ngừng được mà rơi xuống sàn nhà, nước bắn ra từng đóa hoa nước.

Cô nức nở lắc đầu khóc,

- Chị… em không dám yêu cầu chị thông cảm cho em, em biết mình không đúng, chị muốn đánh em mắng em, em cũng sẽ không oán hận nửa câu… Chỉ cần chị đừng tức giận, như thế nào cũng được…

- Hừ!

Lâm Nhược Khê giễu cợt,

- Cô cho là nói những lời này rồi thì tôi không hạ thủ được sao?

Nói xong, cánh tay giống như lưỡng đạo kinh hồng, liên tục “bốp, bốp” hai tiếng!

Hai gò má của Tuệ Lâm bị hai cái bạt tai, cô cố gắng nhịn hừ một tiếng, lảo đảo chống bàn tay trên vách tường.

Lâm Nhược Khê xuống tay rất nặng, khiến Tuệ Lâm đã bắt đầu thấy chóng mặt, hơn nữa tâm lý không có nửa ý muốn phản kháng, cũng không bố trí tu vi để phòng vệ, tùy ý bị đánh như vậy, đương nhiên sẽ chịu tổn thương lớn.

Cũng may là khuôn mặt cho dù sưng đỏ cũng có thể dùng chân nguyên nhanh chóng tiêu trừ, sẽ không bị mặt mày vàng vọt.

Nhưng Lâm Nhược Khê hoàn toàn không có ý sẽ dừng tay, lạnh giọng nói:

- Giả bộ đáng thương sao? Không phản kháng, cô nghĩ rằng tôi sẽ không nỡ đánh cô? Cô có tin không… tôi không chỉ đánh cô, tôi còn có thể… giết cô!

Khoảnh khắc lời nói hạ xuống, Tuệ Lâm rốt cục cảm nhận được một tia tuyệt đối khác thường!

Sát khí!

Mênh mông và dày đặc, sát khí giống như mặc vân cuồng lôi!

Cả người Lâm Nhược Khê giống như chìm trong bóng đên, hóa thân thành pho tượng sát thần lãnh diễm, đôi mắt đẹp không chút che dấu sát ý!

Chị ấy thật sự muốn giết mình?

Tuệ Lâm cuối cùng cũng bừng tỉnh, thậm chí không kịp ngẫm nghĩ, người chị từ trước đến nay luôn ôn hòa thiện lương, sao lại có sát khí cuồng bạo như thế?

Khoảnh khắc điện quang chớp lên, Tuệ Lâm ý thức còn đang mơ hồ theo bản năng co rụt lại, liền nghiêng người tránh đi!

Mà ngay lúc cô tránh đi, một bàn tay của Lâm Nhược Khê đồng thời chuẩn xác bóp lấy yết hầu cô, cho cô một kích trí mạng!

Tiếng xé gió kia, đủ để nghe ra, Lâm Nhược Khê dùng lực lớn nhất của ngón tay!

Nếu Tuệ Lâm không có tu vi Hóa Thần Kỳ, độ nhảy cảm cực kỳ được nâng cao, hơn nữa lại có công phu, lần này thật đúng là không hẳn sẽ tránh được!

Nhưng Lâm Nhược Khê chưa ngừng công kích, hai chân dài của cô lượn vòng, tung ra một cú đá vào giữa ngực Tuệ Lâm!

- Ư~

Tuệ Lâm nhịn không được phát ra một tiếng rên, thân thể bị đá bay đến vách tường, hung hăng va chạm!

Nhưng loại trình độ này còn không đủ khiến Tuệ Lâm bị thương, liên tiếp xoay người một cái, Tuệ Lâm đã tránh thoát được.

Cũng không chờ cô trở mình đi đến vách tường, Lâm Nhược Khê lại một lần nước chặn lại phía trước, hơn nữa trên tay không biết từ khi nào đã lấy ra chìa khóa ô tô, chìa khóa bị coi như là vũ khí sắc bén, bộ dáng muốn đâm vào mắt Tuệ Lâm!

Tuệ Lâm không thể tin được, động tác của mình thế mà lại bị Lâm Nhược Khê đoán ra!

Hơn nữa, Lâm Nhược Khê vậy mà muốn đâm vào hai mắt mình?

Trong cơn tuyệt vọng, Tuệ Lâm bản năng sợ hãi, tránh cũng không tránh được, khiến cho một cỗ chân nguyên trong đan điền cô bùng nổ, chống đỡ ra một vòng bảo hộ chân nguyên!

Bịch!

Lâm Nhược Khê công kích giống như đổ khí trên tường, thân thể bị đánh văng bay ngược về sau ba bốn thước, rơi xuống mặt đất!

- A! Chị!

Tuệ Lâm cho rằng mình làm thương tổn Lâm Nhược Khê, bất chấp tình hình nguy hiểm, cuống quýt chạy qua, muốn đỡ Lâm Nhược Khê dậy!

Nhưng lúc cô đi đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, một chân người phụ nữ kia hung hăng đá vào mắt cá chân Tuệ Lâm!

Thân thể Tuệ Lâm mất trọng tâm, kinh hô một tiếng ngã quỵ trên mặt đất!

- Không phải mặc cho tôi đánh tôi mắng sao, sao vậy, sợ rồi bắt đầu phản kháng sao?

Lâm Nhược Khê cười lạnh một tiếng, bay nhanh lên từ mặt đất, nhanh nhẹn giống như con báo đêm, một loạt động tác nhảy và lộn khống chế cả người Tuệ Lâm, cái chìa khóa trên tay ra vẻ sẽ đâm vào yết hầu Tuệ Lâm!

Bang!

Cửa bị một người hung hăng đá ra từ bên ngoài, một bóng người giống như tia chớp lao đến, đẩy Lâm Nhược Khê từ trên người Tuệ Lâm ra!

Lâm Nhược Khê quay cuồng trên mặt đất vài cái, lập tức đứng dậy, tràn đầy âm lãnh phẫn hận nhìn Dương Thần trước mặt.

Tim Dương Thần đã treo lên tận cổ hỏng, nhìn Tuệ Lâm trên mặt đất bởi vì chấn kinh quá độ còn ở trong trạng thái ngớ ra, một trận áy náy mãnh liệt quanh quẩn trong lòng.

Thở dốc, Dương Thần ngẩng đầu, bước vài bước đối diện với Lâm Nhước Khê phức tạp khó tả!

May là vừa rồi mình đụng phải Vu Mẫn ở hành lang, mới hỏi ra vị trí phòng của Tuệ Lâm, nếu không phải hắn đúng lúc đuổi tới, Tuệ Lâm thật sự bị người phụ nữ này giết chết cũng không chừng.

Dương Thần có chút không nhận ra khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, khuôn mặt hung ác độc ác, phảng phất càng giống như hình dáng không thể lái đi trong đầu hắn.

- Lâm Nhược Khê, em điên rồi? Em thật sự muốn giết chết Tuệ Lâm?

Dương Thần không lưu loát hỏi.

Cô nở nụ cười,

- Anh không phải đã thấy rồi sao, làm sao, giết chết một tiểu tình nhân anh vừa mới thu nạp, tên đàn ông không bằng cầm thú như anh đau lòng? Cô ta còn chưa có chết đâu…