Em gái tiếp tân cũng không phải ngồi không, rất nhiều người muốn tìm Chủ tịch Lâm, không phải nói là có siêu sáng chế gì muốn bán độc quyền thì cũng nói là đại tập đoàn tài chính muốn hợp tác, còn có các loại con cháu lãnh đạo muốn gặp mặt, thậm chí Tổng thống tiểu quốc gia cũng có người giả mạo!
Một Cục phó Cục giáo dục, không quen không biết, em gái bàn lễ tân vẫn muốn hỏi thêm vài câu,
- Cục phó Mông, có thể cung cấp thêm tư liệu chứng minh thân phận của ngài không?
- Là chuyện liên quan đến Dương Thần chồng cô ấy, chồng cô ấy lái chiếc xe BMW biển tỉnh Tô, cô có thể xác nhận, tôi chỉ cho cô thời gian một phút để xác nhận, nếu không để tôi liên lạc, xảy ra sự cố gì cô phải chịu trách nhiệm.
Mông Triết Tân âm thanh lạnh lùng nói.
Em gái lễ tân lần đầu tiên đụng phải người muốn nói chuyện liên quan đến chồng của Chủ tịch, Dương Thần ở trong công ty cũng có tiếng tăm, lúc trước ở buổi biểu diễn ngoài trời trên quảng trường khiến vô số cô gái cảm phục.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, tin tức của Dương Thần quả thật như vậy, em gái lễ tân không dám trì hoãn, lập tức chuyển cho Triệu Hồng Yến.
Tuy Triệu Hồng Yến đã không còn đảm nhiệm chức trợ lý của Lâm Nhược Khê, nhưng vẫn là con đường để liên lạc với Lâm Nhược Khê.
Nghe Mông Triết Tân nói có chuyện liên quan đến Dương Thần, Triệu Hồng Yến tuy rất muốn biết nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ là xác nhận Cục Giáo dục quả thật có người tên Mông Triếu Tân, liền cho Mông Triếu Tân số điện thoại di động.
Lâm Nhược Khê đang liên lạc với các Đài truyền hình lớn ở Yến Kinh, đang chuẩn bị để Tuệ Lâm làm việc lại, điện thoại gọi được một nửa lại có một dãy số lạ gọi vào.
Lâm Nhược Khê nhíu mày không để ý đến, tiếp tục nói về hạng mục công việc với Đài truyền hình, sau khi giải quyết xong, phát hiện số điện thoại này vẫn đang không ngừng gọi tới.
Nhìn dãy số thấy là gọi tới từ Trung Hải, Lâm Nhược Khê sau khi do dự mới nhận điện thoại.
- Là Chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê sao?
Đầu kia điện thoại là giọng đàn ông xa lạ.
Lâm Nhược Khê thản nhiên trả lời, tính thừa nhận.
- Tôi là Cục phó Cục Giáo dục Trung Hải Mông Triết Tân, có một chuyện liên quan đến chồng cô Dương Thần, tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở Chủ tịch Lâm.
Lâm Nhược Khê giật mình, thế nào cũng không nghĩ ra, thế mà lại có người gọi tới nói chuyện về Dương Thần.
Người đàn ông không yên phận này sao lại có quan hệ với Cục phó Cục Giáo dục?
- Mời nói.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Mông Triết Tân cười nói:
- Trong cục chúng tôi có một nhân viên tên Lý Tinh Tinh, có quan hệ nam nữ không bình thường với Dương Thần tiên sinh, điều này đã uy hiếp đến vấn đề danh dự của Cục Giáo dục chúng tôi, tôi nghĩ vấn đề này nếu như gây ra chuyện lớn… Cũng sẽ khiến Chủ tịch Lâm hổ thẹn…
Tim Lâm Nhược Khê một trận co rút kịch liệt, cả người cảm thấy lạnh toát từ trong xương cốt, một loại giống như bị lợi dụng yếu điểm uy hiếp, nhục nhã, bị áp bức, lại vô lực phản kháng cùng suy sụp khiến cô lập tức ngồi sụp xuống đất.
Hít sâu một hơi, Lâm Nhược Khê cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng cổ họng lại có âm thanh cổ quái phát không ra cái gì, đôi mắt nóng lên, dường như nước mắt ủy khuất sắp không khống chế được mà rơi ra.
- Chủ tịch Lâm? Cô còn nghe chứ?
Mông Triết Tân truy hỏi.
Tay Lâm Nhược Khê run rẩy, nhẹ nhàng che ngực nói:
- Tôi biết rồi…
Nói xong, Lâm Nhược Khê trực tiếp cúp điện thoại, cô không biết bản thân tiếp tục nói sẽ phát ra âm thanh gì, cô cũng không biết có thể nói cái gì.
Chồng mình có tình nhân bên ngoài, chính mình biết rất rõ, lại cần người khác tới nói với mình, buồn cười chính là, chính mình còn biết tình nhân này không chỉ có một người.
Càng buồn cười chính là, chính mình đã ở cùng các cô không ít ngày, thật giống như tất cả đều là tự nhiên.
Lâm Nhược Khê dần dần đã không thể giải thích suy nghĩ của chính mình, chính mình từ khi nào thì trở nên như vậy, không biết linh hồn mình từ khi nào biến thành không giống mình như vậy.
Từ phòng ngoài phi như bay vào trong phòng, Lâm Nhược Khê vọt vào trong toilet, dùng dòng nước lạnh lẽo tạt lên mặt mình, mặc cho bọt nước rơi xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trong gương của mình.
Hai tròng mắt xinh đẹp lấp lánh, lông mi thon dài vểng lên, trong con ngươi, Lâm Nhược Khê dường như nhìn rõ dung nhan của chính mình.
Không biết thế nào, trong đầu Lâm Nhược Khê lại bắt đầu hiện ra ác mộng những ngày không ngừng lặp lại…
Ác mộng kia khiến mình đêm khuya bừng tỉnh, giống như, thật sự tuyên bố cái gì đó, ám dụ cái gì…
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lam Lam một thân áo trắng quần lam cầm trong tay hai xâu mứt quả đặc sản Yến Kinh, vui mừng hoan hỉ chạy vào.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê trong toilet, ngọt ngào gọi,
- Mẹ.
Đưa xâu mứt quả tới trước mặt Lâm Nhược Khê,
- Bà nội mua cho Lam Lam đó, cho mẹ một xâu.
Trong mắt bé mập còn có chút luyến tiếc nhưng vẫn vô cùng kiên quyết.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê vừa mới còn lạnh, bây giờ lại hiện lên nhu tình ôn nhuận nhẹ nhẹ, ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu con gái, cười lắc đầu nói:
- Mẹ không ăn, Lam Lam ăn đi.
- Rất ngon đó.
Lam Lam còn nghiêm túc nói, khuôn mặt béo phì tràn đầy chờ mong.
Lâm Nhược Khê cười, há mồm cắn một viên,
- Mẹ ăn một viên, còn lại Lam Lam ăn đi, hàm răng ê ẩm khiến mẹ khó chịu vô cùng.
Lam Lam lúc này mới không nói thêm gì nữa, vui rạo rực chạy đi tìm những người khác chơi, cô bé đã thật sự coi Dương phủ thành nhà mình, vui vẻ chọc ghẹo mọi người trong phủ.
Thấy bóng dáng nhỏ xinh chạy đi của con gái, Lâm Nhược Khê không đành lòng nhắm mắt lại, rơi xuống vài giọt nước mắt trong suốt, cũng không biết là lòng chua xót hay mứt quả chua.
Nhưng Lâm Nhược Khê không nghĩ được nhiều, di động lại vang lên, gọi tới chính là Tổng giám đốc Trang Phong của Giải trí Ngọc Lôi Yến Kinh.
- Chủ tịch, buổi lễ công chiếu ngày kia đã chuẩn bị xong, đêm nay chờ người đại diện Vu Mẫn đón Tuệ Lâm tiểu thư từ sân bay về công ty, sau đó có thể thương lượng kế hoạch cụ thể.
Lâm Nhược Khê sửa sang lại chính mình, bĩnh tĩnh hỏi:
- Tuệ Lâm mấy giờ tới sân bay Yến Kinh.
- Tám giờ tối, chúng tôi đã phái người…
- Không cần.
Lâm Nhược Khê ngắt lời,
- Em gái tôi tôi tự mình đi đón, lâu rồi không gặp nó, anh sắp xếp người khác đến chỗ khác đi.
Chủ tịch muốn tự mình đi đón, Trang Phong cũng không dám ngăn cản gì, ngoan ngoãn đồng ý rồi cúp điện thoại.
Bởi vì Dương Thần không nói cho người trong nhà biết mình bay đi Trung Hải nên Lâm Nhược Khê cũng không biết, buổi tối Dương Thần cũng sẽ tới sân bay, nói cách khác, có thể sẽ không chọn đi đón.
Lâm Nhược Khê thật sự không muốn để hắn lầm tưởng là mình đi đón hắn, bởi vì lòng ngực hiện tại đã sắp bị lấy hết máu đi rồi.
Đối với những lời kia của Mông Triết Tân, Lâm Nhược Khê cũng không muốn nói cho Dương Thần, bởi vì với tính tình của hắn, nhất định là tì vết tất báo, không chừng máu tươi tại chỗ cũng không chừng.
Ít nhất Lâm Nhược Khê không cảm thấy Mông Triết Tân nói có gì sai, chồng mình quả thực là có quan hệ nam nữ không bình thường với Lý Tinh Tinh, bản thân có thể diện gì, đi trả thù người ta sao?
Người ta tự nói với mình, nói ác độc là uy hiếp, nói tốt một chút, chính là nhắc nhở bản thân bị lừa gạt.
Lâm Nhược Khê cố gắng khiến mình bình tâm, cảm thấy chờ Dương Thần quay về Yến Kinh rồi sẽ từ từ nói chuyện với hắn, loại chuyện này cũng không nên để các trưởng bối biết, miễn cho người ta nghĩ mình tư tâm quấy phá, lấy người ngoài áp bách Dương Thần.
Lâm Nhược Khê cảm thấy bản thân mình làm gì cũng khó, tựa hồ là chuyện nhà còn khó ứng phó hơn những chuyện trên thương trường, khiến đầu cô sắp nổ tung!
Cùng lúc đó, oán giận và bực dọc đối với Dương Thần cũng tràn ngập trái tim, nghẹn nín khó chịu.
Cắn chặt răng, Lâm Nhược Khê khó chịu gạt khỏi đầu mình, sau đó mới tiếp tục cầm điện thoại liên lạc công việc.