- Tôi nghe nói quân đội chủ lực của quân khu đó, do lão nhân năm đó vào thời điểm kháng Nhật, trèo đèo lội sối, trốn đạn pháo tại căn cứ địa ở hậu phương tổ chức và thành lập.
- Lúc đó mới đến người lãnh đạo đời thứ hai, hồn của quân lính đến giờ chắc chắn vẫn thuộc về gia tộc của bọn họ, quân đội nghe thấy tên họ Lương đó cũng chẳng có gì lạ, sao mọi người lại kinh ngạc đến mức như vậy?
Sau khi Dương Thần tùy ý lướt nhanh qua báo cáo, nói như không hề gì.
- Hừ, anh thì biết cái gì! Anh có biết, nó sẽ xảy ra những phản ứng dây chuyền nào không! Không nói đến việc sẽ làm quần chúng nhân dân ở năm tỉnh bàng hoàng, nếu cứ bỏ mặc anh ta tiếp tục làm như vậy, những quân khu khác, đặc biệt là những chúa đất của quân khu Tây Bắc, cũng theo đó mà duyệt binh, vậy thì trung ương chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại? Cái quốc gia này rốt cuộc sẽ nghe theo ai?
Một vị tướng quân của trung ương giận dữ hét.
Dương Thần nhét mẩu bánh mì còn lại vào miệng, nhai nuốt, càu nhàu hỏi Dương Công Minh:
- Lão già… Ông nói… Vấn đề này thực sự lớn như vậy ư?
Dương Công Minh nhắm mắt lại, hơi trầm tư một lát, nói:
- Lưu tướng quân nói cũng có lý, Lương Thắng Xuyên ỷ vào thân phận cha của ông ấy là Lương Bá Thành, người sáng lập quân đội, đã tác oai tác quái ở phía Nam mấy chục năm, cũng chưa từng thực sự chịu thua ai. Vốn là đời thứ hai, khi những người già trong quân đội cùng với vợ và con gái chết, quân đội cũng không hề bám dính ở bên cạnh Lương gia, thật tiếc rằng… Sự tình diễn ra quá sớm, ông ấy còn đang đánh cuộc
- Lão Nguyên Soái nói thật chính xác, cục diện như ngày hôm nay, tôi kiến nghị lập tức phái một đại biểu đến tỉnh Quảng Châu khuyên nhủ một phen, thăm dò chừng mực của Lương gia, hơn nữa xin bỏ qua mạt tướng đã nói thẳng, sự việc này, cháu đích tôn của ngài khó chối được sai lầm!
Lưu tướng quân lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Dương Thần.
- Sao? Muốn tôi chịu trách nhiệm?
Dương Thần tự cười chế giễu:
- Mọi người muốn để tôi lấy mạng đền mạng? Hay muốn tôi đến giải quyết chuyện này?
- Giải quyết? Ngài đang đùa gì vậy? Chuyện này chỉ cần thuận miệng mà nói liền có thể giải quyết sao? Nếu không phải là chúng tôi kính trọng Dương gia và Dương lão Nguyên soái, thì sớm đã trói tên tiểu tử không biết chừng mực như anh vào trong lao rồi.
Lưu tướng quân vừa hô một cái, vài sĩ quan khác cũng hùa theo, một đám người có ý kiến thống nhất, đứng về ưu thế của đạo lý, hoàn toàn không để ý đến những cái khác.
Dương Thần nhún vai:
- Lương Chấn chết rồi, cùng lắm là tiếp tục đưa cả nhà Lương gia xuống âm phủ để chăm sóc anh ta, như vậy, cuộc duyệt binh ngày mai cũng có thể hủy bỏ rồi, không phải tất cả đều vui sao?
Một sĩ quan trung ương có thân thể khá béo cười nhạo nói:
- Ha ha! Buồn cười chết đi được! Dương gia quả thật có danh vọng cực cao, nhưng không phải bất kỳ một gia tộc nào cũng đều e ngại, anh tưởng rằng Lương gia dễ đối phó vậy sao?
- Chẳng lẽ anh muốn mượn lực ảnh hưởng của Dương gia để đánh một cuộc nội chiến? Làm cho quân khu Yến Kinh và quân khu Giang Nam, tất cả đều đầu tư binh lực, khiến cho hơn nửa dân chúng Hoa Hạ sống một cuộc sống bấp bênh sao?
- Nếu như chỉ binh sĩ đánh bất ngờ, lại càng nằm mơ giữa ban ngày! Không cần nhắc đến những cao thủ bí mật hộ vệ, chỉ cần ba nghìn bộ đội đặc chủng của quân khu tỉnh Quảng Châu được bày biện ra bên ngoài, quanh năm tác chiến ở vùng biên giới Nam Á, tinh nhuệ, nhanh nhẹn dũng mãnh, thì cho dù anh có bản lĩnh, có thể địch nổi ba nghìn dũng sĩ?
Một đám tướng lĩnh quan viên đều nhìn Dương Thần ấm ức, hận không thể lập tức trói Dương Thần lại đem đến tỉnh Quảng Châu, đổi lại sự an tâm, nhưng lại không chịu nổi Dương Công Minh chậm chạp không chịu tỏ thái độ.
Lý Mạc Thân cúi đầu uống trà, nhưng mặt lại không chút thay đổi, nhất trí trong hành động với Dương Công Minh một cách khác thường.
Dương Thần lơ đễnh, chuyện này cũng không cần thiết phải giải thích với đám người kia, định bảo đầy tớ tiễn ngững người đó về, lại nghe thấy có đầy tớ tiến vào tiền sảnh đến thông báo.
- Thái lão gia, cha và anh cả của phu nhân đến rồi, dường như có việc gấp!
Dương Công Minh nhướng lông mày:
- Nhà thông gia đến rồi sao?
Dương Phá Quân có chút buồn bực:
- Mới sáng sớm, cha và anh vợ đến đây làm gì?
Dương Thần vốn muốn tiễn khách lại lộ vẻ suy tư, mơ hồ như chính mình đã bỏ lỡ cái gì.
Nói ra, đây cũng là lần đầu tiên Dương Thần nhìn thấy cha và anh cả của Quách Tuyết Hoa, cũng chính là ông ngoại và cậu của mình.
- Dương Công Minh! Ông trả cháu của ta đây!
Một giọng nói thô ráp đầy khí chất từ bên ngoài hét vào phòng, tất cả quan viên trong phòng đều rùng rợn tinh thần.
Chỉ nhìn thấy một ông già đầu hoa râm, tầm vóc cao lớn, tiến vào phòng khách mặt đỏ thẫm, nhưng người đàn ông trung niên đi sau lưng rất giống ông ta, lại giống như vừa mới khóc, đôi mắt đỏ hoe.
Dương Thần từng nghe Quách Tuyết Hoa nói, ông ngoại tên Quách Nghị, người cậu này tên Quách Tuyết Long, cũng chính là cha của Quách Dược.
Dương Công Minh lại rất ôn hòa với người thân, từ từ đứng dậy, hỏi:
- Ông thông gia, hà cớ gì nói ra những lời như vậy?
- Còn giả vờ giả vịt? Để thằng cháu bất hiếu Dương Thần lăn ra đây! Để chính miệng nó nói cho ông biết nó đã giết em họ của nó tàn nhẫn thế nào! Cháu trai ruột của ta!
Quách Nghị giận dữ hét.
Mọi người đều nhìn về phía Dương Thần khiếp sợ, cũng lập tức phát hiện, trên ống tay áo của Quách Nghị và Quách Tuyết Long, rõ ràng là treo lụa đen.
Cha con Quách Nghị lúc này mới nhìn thấy Dương Thần, chỉ nhìn lướt qua như vậy, đôi mắt lập tức đều bốc lửa.
- Tốt lắm… Cậu chính là Dương Thần đúng không...
Quách Nghị giận quá thành cười nói:
- Ông ngoại ta và cậu lần đầu tiên gặp mặt, không ngờ lại chính là chuyện như vậy, thật sự làm tôi không thể không bái phục cậu, cháu của lão Dương gia, thật sự càng ngày càng có tiền đồ!
Dương Thần hỏi:
- Ý mà hai người vừa nói là… Quách Dược đã chết?
- Ha ha! Cậu còn phải hỏi sao? Tối hôm qua chính tay cậu đã giết chết thằng cháu đáng thương của tôi còn sống sờ sờ ngay trên xe, cậu còn có mặt mũi để hỏi sao?
Đôi mắt Quách Nghị đỏ bừng.
Dương Phá Quân sắc mặt tái nhợt, da thịt trên mặt có chút co giật:
- Cha, chuyện này e rằng có chút hiểu lầm, Dương Thần không có lý do nào giết chết Quách Dược.
- Các ngươi tưởng rằng tôi và cha tôi có thể bịa chuyện, đến đây để vu oan cho những người thuộc Dương gia các ngươi sao?
Quách Tuyết Long lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, sau khi mở một tấm ảnh, bày ra trước mặt mọi người.
Lập tức mọi người lạnh thấu xương!
Chỉ thấy trên màn hình, rõ ràng là cảnh tượng một thảm kịch trong xe, đầu của Quách Dược, bị một lực lớn đập vỡ, toàn bộ thi thể không đầu, ngã vào tay lái, máu đỏ tươi thấm ướt cả ghế ngồi.
- Phương thức giết người này, giống y hệt cái ngày ngươi đối xử với Lương Chấn! Hơn nữa ông trời có mắt, để chúng tôi tìm thấy trên ghế ngồi phía trước của xe dấu vân tay của một người đàn ông khác, sau khi tiến hành so trên máy tính ở sở cảnh sát, tìm ra thông tin là dấu vân tay của cậu! Giống như đúc!
Quách Tuyết Long gầm lên.
Lần này, ngay cả bản thân Dương Thần cũng không hiểu ra sao cả.
Dâu vân tay của mình? Giống như đúc?
Đồn cảnh sát có tư liệu về dấu vân tay của mình là rất bình thường, dù sao thì lấy mẫu cũng không khó, thu thập cũng là điều cần thiết, nhưng vấn đề là, người giết Quách Dược tuyệt đối không phải là mình, nhưng tại sao lại có dấu vân tay của mình ở ghế ngồi đằng trước? Bản thân thực sự ngồi ở ghế sau để cùng về.
Dương Thần không cho rằng chuyện này là cha con Quách gia cố ý hãm hại mình, đối với bọn họ mà nói thì không có lợi gì.
Nhìn thấy cả đám tướng quân quan viên ở đây đều nhìn vào mình hơi sợ hãi, hơi kiêng dè, hơi phẫn nộ, Dương Thần cảm thấy có chút không ổn.
Quách Tuyết Hoa nghe tin cha và anh cả đến, dẫn Lâm Nhược Khê và Lam Lam, đúng lúc này đi ra từ phía sau nhà, còn chưa đi đến, đã nghe thấy tiếng hô to của Quách Nghị.
Hai mắt Quách Tuyết Hoa đẫm lệ đi đến trước mặt Quách Tuyết Long, cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn vào thi thể không đầu của Quách Dược, lảo đảo lùi lại hai bước, dường như sắp ngất đi!
- Tuyết Hoa!
Dương Phá Quân nhanh chóng tiến lên phía trước đỡ lấy vợ, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thần, bực bội.
Lâm Nhược Khê ôm Lam Lam đứng ở một bên, mắt mở trừng trừng nhìn sự tình không ngờ lại thái quá như vậy, nhìn Dương Thần vô cùng lo lắng, nhưng lại không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông.
Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần đau đớn, lẩm bẩm nói:
- Con… Nói cho mẹ, đây không phải là sự thật, con không giết em họ của con… Đúng không?
Dương Thần không chút do dự gật đầu:
- Con không giết anh ta, con bảo đảm.
- Cậu nói không giết thì sẽ không giết? Dấu vân tay có thể lừa người sao? Cách giết người cũng quá giống rồi chăng? Ngoài cậu ra, ai có thể cho một chưởng dứt khoát nhanh gọn mà đập vỡ đầu một người thế kia?
Một quan viên cười lạnh nói.
Lý Mạc Thân trầm mặc đến giờ phút này, cuối cùng cũng mở miệng ra nói:
- Mọi người nghe tôi nói, sự việc này cực kỳ kỳ lạ. Muốn giết một người, lại là một cậu em họ thân thích, điều này thế nào cũng có nguyên nhân, hiện giờ chỉ là nhìn thấy dấu vân tay, động cơ giết người ở đâu? Tôi nghĩ cháu Dương và Quách Dược, trước kia cũng không có thù hận gì lớn?
- Lý gia chủ, anh tưởng rằng Quách mỗ tôi không phân rõ phải trái đúng sai sao? Trước khi đến đây, tôi đã nghĩ đến một động cơ.
Quách Nghị vô cùng đau đớn nói:
- Tôi đã điều tra vào tối hôm qua, mấy người thanh niên bọn họ đến một quán ăn đêm, gọi là Phấn Hồng Giai Nhân, bảo vệ trị an của quán ăn đó đều chứng thực, cháu trai Quách Dược của tôi, cùng với tên nghiệp chướng Dương Thần, vì một nữ nhân viên tên Ngô Tiểu Lỵ mà tranh đoạt.