Châu Phi??
May là Dương Công Minh nhìn quen những trường hợp này rồi nhưng nghe trả lời thế vẫn thấy hoài nghi mình đã già lỗ tai không dùng được nữa rồi.
Lại thấy bộ mặt đắc ý của Dương Thần và vẻ mặt bất đắc dĩ ảo não của Lâm Nhược Khê liền biết được lời của bé con là thật
Thời gian một buổi tối, từ Yến Kinh đến Châu Phi, buổi trưa liền quay về, với tốc độ của Dương Thần thì không thấy phiền, chỉ có điều cách làm này quả thật khoa trương.
- Thái gia gia, đây là mũ một ông da đen tặng cho Lam Lam.
Cô bé mập bỏ mũ xuống, đội lên đầu Dương Công Minh, đây hiển nhiên là mũ rơm được làm thủ công, còn tản ra mùi thơm ngát của cỏ dại.
Dương Phá Quân sắc mặt khó khăn nói:
- Gây ra cục diện hỗn loạn rồi còn có lòng thanh thản đi Châu Phi? Không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Nhược Khê hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhưng Dương Thần lại hồn nhiên không có cảm giác cười ha hả nói:
- Ông nội, mũ cỏ này là tù trưởng dân bản xứ Nam Phi tặng đấy, ông sống đến tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ nhận được món quà như này nhỉ.
Dương Công Minh vài phần bất đắc dĩ nói:
- Tên tiểu tử này, liếc mắt một cái không thấy đâu, thì ra là chạy xa như vậy. Cháu đi thì thôi, sao lại còn kéo cả Nhược Khê đi, trên mặt hai đứa đều tèm lem rồi.
- Như vậy sao được, làm mẹ không theo kịp sẽ phá hư hài hòa gia đình.
Dương Thần giơ tay véo nhẹ khuôn mặt Lâm Nhược Khê,
- Đây là chất lỏng làm từ thực vật để chống muỗi ở Châu Phi, cháu thấy còn khá thời trang đấy.
Lâm Nhược Khê mở tay Dương Thần ra,
- Em nói không cần nữa rồi anh còn không cho em lau đi! Ông nội, anh ấy bắt nạt cháu!
- Anh sao lại bắt nạt em, dẫn em đi cưỡi voi hoang dã, những người chồng bình thường có nhiều tiền hơn cũng không làm được đâu? Có thể thu phục được loài voi Châu Phi hoang dại sao?
- Còn nói nữa, em nói không muốn anh cứ bắt em cưỡi, thối đến chết mất! Còn có đám sâu lớn bò lên tay, làm em sợ muốn chết!
Hai vợ chồng trẻ cứ như vậy mỗi người một câu đấu khẩu, Dương Công Minh cũng có chút nhức đầu, Dương Phá Quân lại tức đến đỏ mặt.
- Được rồi, Nhược Khê à, cháu đưa Lam Lam đi tắm đi, thay quần áo sạch sẽ, Dương Thần ở lại đây, ta có chuyện muốn hỏi cháu.
Dương Công Minh quát bảo ngưng lại nói.
Lâm Nhược Khê trong lòng sơ sơ đoán được là chuyện gì, tuy nhiên loại chuyện đàn ông phải đối mặt trong gia tộc, cô tự nhiên sẽ không nhiều lời, ôm con gái đi về phòng ngủ.
Bị Dương Thần kéo đi Châu Phi nửa ngày, nếu không phải là tu vi tinh thâm thì thật đúng là sẽ mệt mỏi suy sụp.
Hai mẹ con vừa đi Dương Công Minh liền nói:
- Lương gia đã phái người sáng sớm đến nhà làm náo loạn một hồi, cháu nói một chút, hôm qua cháu nghĩ như nào.
Dương Thần nhướng mày
- Thật sao, đáng tiếc không về kịp, bằng không có thể giết vài người.
- Con còn dám giết? Con đây là muốn cùng Lương gia kết mối tử thù không thể xoay chuyển mới thôi sao?
Dương Phá Quân khiển trách.
Dương Thần cười ha hả,
- Tử thù? Con trai họ con cũng giết rồi, Lương gia bọn họ không phải đã có tử thù với chúng ta rồi sao. Giết một người cũng là giết, trăm người cũng là giết.
Dương Phá Quân chỉ vào Dương Thần, á khẩu không trả lời được, tay cũng run lên.
Dương Thần không rảnh để ý, khẽ cười nói:
- Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu cũng không điên. Tiểu tử hôm qua rõ ràng là chờ cháu đến giết gã, cháu liền làm như ý gã. Về phần tiếp theo rốt cuộc đến khúc nào thì hát khúc đó, chúng ta chỉ cần để ý nghe là được rồi.
Dương Công Minh híp híp mặt, cầm chén trà bên cạnh bàn, hơi hơi nhấp miệng lại từ từ buông.
- Ta biết rồi, những cái khác ta không quản, cháu muốn giết ai đó là chuyện của cháu, nhưng Dương gia này là tổ tông lưu lại, ta không thể để mất nó… Cháu hiểu chứ?
Dương Công Minh mắt sáng quắc nói.
Khóe miệng Dương Thần khẽ nhếch, giơ tay vỗ vỗ vai ông nói,
- Không hổ là người cầm binh đánh giặc, lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn ngoan độc.
Dương Phá Quân ở một bên không hiểu một già một trẻ này ra sao, hiển nhiên không thể giải thích vì sao, rốt cuộc đang giao lưu cái gì.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thần rung lên.
Dương Thần lấy ra thấy là Lý Độn, vừa mới tiếp điện thoại chợt nghe thấy có giọng rống lên bên trong.
- Bà mẹ nhà cậu chứ! Lão Dương cậu chạy đủ xa nha! Tối hôm qua gọi hơn một trăm cuộc điện thoại không được!
Dương Thần cười khổ,
- Nào có khoa trương như vậy, có chuyện gì gấp.
- Ha ha, việc gấp thì không có.
Lý Độn ngượng ngùng nói:
- Tối nay có rảnh không?
- Tối?
- Khụ khụ…
Lý Độn giả vờ giả vịt nói:
- Hôm qua người anh em họ Quách Dược không phải khá trượng nghĩa sao, cậu đi rồi, tôi cùng cậu ta còn tán gẫu, tiểu tử này không tệ, còn nói phải mời tôi đi câu lạc bộ giải trí vui đùa một chút… Tôi nghĩ, loại giao lưu tình cảm giữa đàn ông, hưởng thụ cuộc sống về đêm phải gọi anh em cùng đi, cho nên muốn hỏi lão Dương cậu có đi cùng không?
Trong mắt Dương Thần hiện lên một tia hài hước,
- Cậu muốn đi thì đi, sao nhất định phải gọi tôi, còn nữa, tôi nhớ cậu không có hứng thú gì với mấy nơi như thế.
Lý Độn khoan thai cười,
- Cậu không biết, lão gia nhà ta quản rất chặt, nếu chỉ có tôi đi khẳng định là không được, nếu cậu cũng đi thì được rồi. Lại nói, em họ cậu trượng nghĩa như vậy, hai người không chút nể mặt nhau, cậu không xấu hổ vì phụ một mảnh tâm ý của cậu ta sao?
- Tôi không ngại, cậu ngại thì cậu đi.
Dương Thần vô lại cười nói.
Lý Độn rốt cuộc không chống đỡ được,
- Được lắm, tôi gặp hạn rồi, coi như tôi xin cậu, cậu đi đi, tôi trước kia ở bệnh viện với Tâm Nhi chờ sinh, sau đó lại bồi ở cữ đều muốn điên đầu! Khó có cơ hội được đi ra ngoài hóng gió cậu thương xót chút đi.
Dương Thần không khỏi cười ha ha, chọc cho Dương Công Minh và Dương Phá Quân ở bên cạnh buồn bực.
Dương Thần vốn không có ý cự tuyệt, chỉ muốn nghe lời nói thật xem chuyện vui
Trên thực tế, Dương Thần càng để ý chính là, lời mời này do Quách Dược khởi xướng, tiểu tử này rốt cuộc là có ý gì khác không, Dương Thần cũng có chút tò mò.
Sau khi quyết định, Dương Thần dặn dò trước với Lâm Nhược Khê một tiếng.
Đối với việc Dương Thần muốn đi hội sở giải trí, Lâm Nhược Khê nghe mà cảm thấy là lạ, nhưng đã không phải một người, cô cũng không tiện ngăn trở, chỉ bảo Dương Thần đừng qua đêm bên ngoài, ý tứ rất rõ ràng.
Sau bữa ăn tối, Quách Dược tự mình lái xe vào đại viện, đón Dương Thần đi tới điểm hẹn.
- Anh họ, bà chủ của Phấn hồng giai nhân là chị La có quan hệ rất tốt với em, mỗi lần đều sắp xếp một cô gái xinh đẹp nhất, tốt nhất, hơn nữa rượu đều là chính phẩm nhập khẩu, tuyệt đối hợp miệng anh.
Quách Dược có vẻ bị kích động.
Dương Thần thuận miệng hói:
- Cậu chỉ gọi Lý Độn và tôi?
- Không.
Quách Dược lắc đầu,
- Lý đại ca không nói với anh? Anh Dương Liệt cũng tới, kỳ thật em còn gọi Viên Dã, nhưng tiểu tử đó sợ vị hôn thê ghen nên không dám đến, ha ha!
Dương Thần gật gật đầu không nhiều lời nữa.
Chờ đến Phấn hồng giai nhân, chỉ thấy Lý Độn đã chờ ngoài cửa, dưới ánh đèn nê ông người đàn ông một mắt trong gió rét nhắm vào không ít cô gái đứng ở đầu đường huýt gió huýt sáo chói tai.
- Lão Dương, tôi rất ít tới chỗ như này, có chút khẩn trương.
Lý Độn mặt băng bó nói với Dương Thần.
- Vậy còn đến.
Dương Thần cười nói.
Lý Độn chậc chậc miệng,
- Tôi cũng là đàn ông, dù sao cũng là ở nhà không làm gì, mà có cậu đi cùng, lá gan của tôi cũng lớn hơn!
Khóe miệng Dương Thần cười cười, tên này giống với nam sinh, có sắc tâm mà không có gan.
Dương Liệt hình như còn chưa tới, dưới sự dẫn dắt của Quách Dược, ba người đi vào trong hội sở.
Không ít nhân viên phục vụ và khách quen làm động tác tiếp đón với Quách Dược, Quách Dược nhắm trúng một cô trang điểm xinh đẹp mặc sườn xám hồng xẻ tới tận mông.
- Ôi, Quách Đại thiếu, hôm nay lại mang đến Đại thiếu gia nhà ai.
Cô gái đôi mắt quyến rũ nhìn Dương Thần và Lý Độn, càng thêm chú ý tới Lý Động, chớp chớp ánh mắt như quang điện.
- Đừng nói nhảm, đều là chủ nhân em không trèo lên được, chị La không phải sớm đã sắp xếp xong xuôi sao, đưa bọn anh đến phòng riêng.
Quách Dược hắng giọng nói.
Cô gái mặc sườn xám dáng người chập chờn dẫn ba người đi vào hành lang có ngọn đèn mờ, trải thảm mềm mại tiêu sái, hai bên vách tường treo bức tranh nghệ thuật, càng khiến cho không khí nơi này thêm phần phấn sắc.
- Anh Thần, anh Lý, chúng ta đi tới phòng có suối nước nóng ngâm, sẽ rất thoải mái, kêu thêm vài cô bé mát xa mát xa.
Quách Dược nghiêng đầu sang chỗ khác, nhếch miệng cười nói.
Đúng lúc anh ta nhiệt tình giới thiệu làm cái gì, một nữ phục vụ mặc trang phục nữ bộc dường như đi đường có chút không xong, bước chân lảo đảo cọ vào người Quách Dược.
Cọ xát này chưa xong, chiếc khay trên tay nữ phục vụ còn đảo đảo, nước trên ly thủy tinh sóng ra ngoài, hương vị cốc tai tràn ngập đổ vào người Quách Dược!