Lâm Nhược Khê tức giận dùng hai tay ôm lấy đầu mình, lại dùng lực hướng trên giường vỗ một cái, mặt mày lúng túng, xua tay nói.
- Ai nói em không dẫn con đi chơi. Em chỉ là muốn thắng một ván. Thua nhiều như vậy. Thật mất hết cả mặt mũi rồi……
Dương Thần thấy gương mặt quật cường của người phụ nữ này, chợt nhớ tới một tình cảnh tương tự trước kia.
Không phải trước đây khi cùng An Tâm chơi ném bóng cũng như vậy sao? Nhược Khê cũng liên tục thua, rồi cũng liên tục muốn chơi lại, chơi tới thắng mới thôi.
Lần này chơi cờ với Lam Lam, chắc là lại giống lúc đấy rồi.
- Cái đó …… Nhược Khê à, anh nghĩ nếu như em chơi nghiêm túc thì loại cờ này sao làm khó em được?
Dương Thần ôm Lam Lam ngồi trên giường, nhíu lông mày hỏi .
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái.
- Anh nói vậy là sao. Em chơi với con rất nghiêm túc mà.
- Những chuyện suy tính đường đi nước bước này không phải là sở trường của em sao, cũng không cần phải thi triển võ công hay ca hát gì, em làm sao mà thua con được?.
Dương Thần không tin nói.
- Không cần vòng vo Tam Quốc làm gì, ý anh là em chỉ giỏi mưu mô hại người, ca hát thì dở tệ, thân thể yếu đuối, tiếp thu công pháp chậm chứ gì?.
Lâm Nhược Khê thở phì phò nói.
- Anh tưởng rằng chơi cờ với Lam Lam đơn giản lắm sao? Con nó vừa biết chơi là em đã chẳng thể thắng nổi nó rồi.
- Thật ư?
Dương Thần nghi ngờ nhìn về phía bàn cờ caro màu hồng kia.
Nhìn lướt qua, Dương Thần liền phát hiện có điểm khác thường.
Trên bàn cờ, quân đen toàn bộ tập trung ở bên trong, bên ngoài bị bao vây bởi quân trắng, giống như đang chơi cờ vây vậy, quân trắng đang muốn nuốt chửng toàn bộ quân đen.
Quân đen có nhiều nước để đạt hàng 5, nhưng đều bị chặn. Quân trắng thì có quá nhiều cách đánh để kết liễu, muốn chặn cũng chặn không hết.
Nghiêng về một phía,, hoàn toàn nghiêng về một phía,.
- Em nói …… là em mới dạy Lam Lam chơi caro sao?.
Dương Thần hỏi .
Lâm Nhược Khê gật đầu.
- Đúng.
- Là khi nào?
- Vào tối hôm qua, trên đường đón con về em ghé qua siêu thị, mua cái bàn cờ này, dạy nó chơi rồi ngủ ngay. Sáng nay thì anh biết rồi đó, chơi toàn bị thua
Lâm Nhược Khê buồn bực nói
Dương Thần mắt lộ ra vẻ suy tư , nghiêng đầu, nhìn bé mập đang ôm trong ngực, con bé này vẫn còn đang ấm ức đây mà .
- Lam Lam , chơi caro với ba nha, thắng được ba, ba dẫn Lam Lam đi xem voi ngay
Dương Thần cười hỏi
Lam Lam chu cái miệng nhỏ nhắn, chu ra tới mức có thể treo vào đó một chiếc bình.
- Hừ , Lam Lam không muốn chơi. Người lớn nói lời không biết giữ lời gì cả
- Mẹ khác, ba khác, ba hứa với con mà
Dương Thần nghiêm túc nói
Lâm Nhược Khê vừa nghe vậy, giận tím mặt, nhéo vào hông Dương Thần một phát.
- Anh nói gì đấy? Bộ lời em nói không có giá trị hay sao.
Hai cha con không hẹn mà cùng nhìn sang, Lâm Nhược Khê đang dùng ánh mắt bén như dao cạo nhìn hai người
Lâm Nhược Khê mặt mũi đỏ hồng, tức giận điên lên, hai cha con nhà này hùa nhau ăn hiếp mình đây mà.
- Được, được, được……
Nói liên tục ra ba chữ “được”, Lâm Nhược Khê cắn môi nói.
- Hai cha con các người hay lắm, tôi là người nói mà không biết giữ lời, để xem cha con các người chơi với nhau thế nào.
Dương Thần toét miệng cười một tiếng, vợ chồng sống với nhau hai năm, cũng biết Lâm Nhược Khê không phải là tức giận, chỉ là tính khí hơn thua kiểu trẻ con mà thôi
Lấy bàn cờ tới, để cho Lam Lam trở lại trên giường, Dương Thần bắt đầu một ván cờ mới.
Dương Thần cầm quân đen đi trước, hướng về giữa bàn cờ đánh ra.
Lam Lam theo sát không chút nghĩ ngợi, liền đặt cờ trắng xuống bàn cách bốn đến năm ô, hoàn toàn không để ý tới quân cờ của Dương Thần.
Dương Thần khẽ cau mày, lại đặt tiếp con cờ thứ hai.
Lam Lam lại rất nhanh đặt một con cờ khác, cách con cờ đầu tiên khá xa.
Giống như là Lam Lam không hề có ý muốn nối lại thành hàng 5, chẳng qua là đặt cờ lung tung mà thôi.
Dương Thần khóe miệng hiện lên một tia vui vẻ, đây cũng thật là có ý tứ mà, con bé này, xem ra đúng là có nhiều điểm đặc biệt cần phải khám phá.
Khi Dương Thần đem quân đen nối lại thành hàng ba, Lam Lam cuối cùng cũng phải đem một quân cờ trắng để chặn lại.
Dương Thần tiếp tục đặt cờ, kéo dài đường thẳng, tiến hành bố trí thế cờ tiếp.
Lam Lam nghẹo cái đầu nhỏ nhắn nhìn một chút, lại bắt đầu đem quân trắng đặt loạn xạ trên bàn cờ.
Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nhìn, khẽ cau mày, nàng mới vừa rồi cũng là không hiểu Lam Lam định làm gì, giờ đứng bên cạnh mà nhìn, xem ra cũng không khác là bao.
Cứ như vậy, Dương Thần không ngừng thử kéo dài ra thành hàng 4, còn Lam Lam lại đánh như cũ, chỉ khi Dương Thần nối thành hàng 3 mới đặt một con cờ chặn lại, những lúc khác, toàn bộ đều đặt loạn xạ bên ngoài.
Lập tức mấy phút sau trôi qua, Dương Thần cầm con cờ trên tay ném trở về hộp đựng cờ.
- Thế nào, thắng hay thua?
Lâm Nhược Khê đang nhìn đầy chờ đợi.
Dương Thần lắc đầu.
- Anh thua rồi.
- Thua.?
Lâm Nhược Khê sửng sốt, mới phát hiện, không biết từ lúc nào, những con cờ trắng đặt không theo thứ tự của Lam Lam đã xếp thành 2 hàng 4 rồi.
Mình đứng ngoài nhìn cũng không nhận ra con bé đã thắng.
Nhìn lại Lam Lam phía đối diện, khuôn mặt mập mạp dễ thương đang làm ra vẻ chờ đợi, nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần cười sờ sờ mái tóc hình nửa quả dưa hấu úp ngược của con gái rồi nói.
- Được rồi, ba đã nói là giữ lời, nhà mình đi Yến Kinh một chuyến, dẫn con đi vườn thú Yến kinh xem voi có được hay không?
Lam Lam “Vâng” một tiếng rồi cười duyên, nhào vào ngực Dương Thần, hôn một cái lên mặt hắn.
- Ba tốt nhất. Tốt hơn mẹ nhiều.
- Con …… cái con bé này.
Lâm Nhược Khê lại bị làm cho tức giận đến gần chết.
- Lúc ba con không ở đây ai dẫn con đi chơi? Trở mặt nhanh như vậy. Đúng là gió chiều nào theo chiều đó mà.
Lam Lam rụt đầu lại, chui chui vào trong ngực Dương Thần, làm bộ như không có nghe thấy.
Dương Thần cười lắc đầu một cái, vỗ vỗ cái mông nhỏ của con gái rồi hỏi:
- Lam Lam, nói cho ba nghe, lúc đánh cờ caro con suy nghĩ điều gì?
- Nghĩ điều gì ……
Lam Lam vẻ mặt mơ hồ
- Chính là, Lam Lam cho là nên đặt cờ xuống như thế nào?
Dương Thần giảng giải.
Lam Lam ngẹo đầu sang một bên, suy nghĩ một hồi, nói.
- Lam Lam cũng không biết, Lam Lam ngay từ đầu muốn nối thành hàng bốn năm, nhưng bị mẹ chặn lại, Lam Lam liền lười, không thèm suy nghĩ tới chuyện nối thành hàng bốn hàng năm nữa.
- Cho nên Lam Lam liền đem chặn đường cờ của mẹ lại, dù sao chỉ cần cờ của mẹ không thể nối thành hàng 4 hay năm thì Lam Lam tùy tiện để chỗ nào cũng được, hơn nữa để tùy tiện như vậy mà lại có thể đột nhiên thắng mẹ đấy
Lâm Nhược Khê ở bên nghe thấy vậy, cũng cảm thấy khó hiểu, đứa trẻ này lại là nghĩ ra cách đánh cờ như vậy, khó trách mình không thể nhìn ra, căn bản là con bé đặt cờ loạn hết cả lên.
Dương Thần vẻ mặt thần bí, nở nụ cười khanh khách rất sảng khoái.
- Anh cười như vậy là sao?
Lâm Nhược Khê nghi ngờ.
- Lại muốn trêu em à
Dương Thần vui vẻ nói:
- Con gái chúng ta là một thiên tài, ít nhất trước mắt xem ra, ngộ tính của nó là cực cao
Lâm Nhược Khê không hiểu.
- Anh nói vậy là có ý gì
Dương Thần đem Lam Lam thả vào trên giường, giải thích.
- Người bình thường chơi caro, cho dù là cao thủ đi nữa, rốt cuộc cũng phải suy nghĩ làm sao để vừa chặn được cờ của đối phương, vừa âm thầm nối cờ mình thành 2 hàng 4, hoặc là âm thầm nối hàng ba rồi chờ sơ sót của đối phương.
- Nhưng Lam Lam lại không nghĩ như vậy, con bé chỉ nghĩ đến việc chặn đối phương lại, còn lại thì cứ đặt cờ chỗ nào cũng được
- Nhìn như vậy giống như con bé sẽ khó mà thắng được, nhưng ngược lại cũng khiến cho đối phương rối trí vì chẳng biết con bé đang nghĩ gì mà lại đặt cờ lung tung như vậy
- Cuối cùng, chỉ cần Lam Lam chặn được đối phương như vậy, nếu như nó không thể vô tình nối thành 2 hàng 4 thì đối phương cũng không thể thắng con bé……
- Như vậy có hai tác dụng, vừa làm cho tâm mình bình tĩnh, chỉ lo việc chặn đối thủ lại, ngược lại cũng khiến cho đối thủ rối loạn, thật là vẹn cả đôi đường.
- Nói cách khác, con bé đã tìm ra một chân lý là chỉ cần giữ cho mình luôn chặn được đối phương đúng lúc thì mình không thể thua được
Lâm Nhược Khê nghe xong mặt mày sửng sốt, nhìn gương mặt ngây thơ của Lam Lam, có chút không tin nói:
- Không đến nỗi kỳ bí như vậy chứ, Lam Lam chẳng qua là do lười, nên mới có thể nghĩ ra cách đánh cờ như thế thôi
Dương Thần không đồng ý, cười thở dài nói:
- Trên cái thế giới này, rất nhiều cuộc cách mạng, cải cách hay phát minh mới, đều do người lười biếng làm ra đó
- Đánh caro chỉ là chuyện nhỏ, nhưng từ chuyện này mà suy ra, cũng có thể lý giải thành, làm ngược lại cách đánh bình thường, đổi cả góc độ, chỉ tập trung vào suy tính nước cờ của đối phương.
- Không chỉ kỳ bí, đó chính là biết nắm bắt thiên thời địa lợi nhân hòa, cực kỳ đơn giản, nhưng nhiều người lại không làm được. Không cưỡng cầu, không ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ thuận theo tự nhiên, quy về căn nguyên.