Đảo Sicily, đã về đêm.
Thuyền trên biển vẫn chuyển động, giống như những ngôi sao đang di động ở trên biển.
Trong nhà hàng cạnh biển, Dương Thần gọi một bàn hải sản lớn. Không ít những vị khách ở xung quang đều liếc nhìn, chỉ vì chiếc bàn lớn dành cho mười người thì chỉ có hai người Dương Thần và Thái Ngưng.
- Ngưng Nhi, em ăn đi, nhìn anh ngây ra đó làm gì.
Dương Thần giơ một ngón chỉ về chiếc đĩa lớn ở trước mặt Thái Ngưng.
Thái Ngưng bị nhiều ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào thì có chút xấu hổ:
- Anh thật là, gọi nhiều như vậy, ăn hết được sao?
- Đừng quan tâm những thứ đó, anh chỉ muốn cho em thưởng thức hết tất cả mọi thứ, chỗ còn lại sau khi em ăn xong anh sẽ ăn hết.
Dương Thần cười tươi nói.
Thái Ngưng tự đáy lòng rất muốn hưởng thụ khoảng thời gian chỉ có hai người như vậy, thấy Dương Thần xếp bàn ăn của mình thành một ngọn núi nhỏ, thì cũng cười tươi bắt đầu thưởng thức.
Hai người trò chuyện, nói về những chuyện trước kia của cả hai mà không có đề tài gì cả, nhưng càng ngày càng ăn ý.
Xét về bối cảnh, mặc dù Dương Thần từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, nhưng dù sao đa số những thứ mà hắn tiếp xúc đều là thế giới ngầm dưới lòng đất, về điểm này, trong những người phụ nữ này, Thái Ngưng là người có thể hiểu được nhất. Bắt đầu nói như vậy thì phát hiện ra khá nhiều chủ đề chung.
Đối với thực lực bí mật , những đoàn quân các loại của các nước trên thế giới, Thái Ngưng đều cựu kỳ hứng thú. Điều này khiến cho Dương Thần nói mãi, giống như đôi bạn hồng nhan tri kỷ vậy.
- Ngưng Nhi àm hau là đợi anh đi bảo Ron làm một chiếc du thuyền, rồi chúng ta sẽ đi biển một đêm.
Dương Thần liếm thịt của con cá ngừ, nhếch miệng cười nói.
Thái Ngưng ăn rất từ tốn, nhấp môi nói:
- Đi biển? Tại sao? Chẳng phải nói là đi dạo phố sao? Hơn nữa Sắc Vi còn đang ở trong quán rượu mà.
- Ai da, em không hiểu Sắc Vi rồi, đêm nay cô ấy sẽ thâu đêm, chơi đến tận trời sáng luôn. Dạo phố thì đợi ngày sau đi cũng được mà, còn đêm nay sẽ là thế giới của hai chúng ta, làm việc chính thôi.
Dương Thần cuối cùng cũng nở một nụ cười có vẻ rất thâm trường.
Ở phương diện này Thái Ngưng còn khá ngây thơ, hao tâm tốn sức một hồi mới phản ứng kịp, vậy “việc chính” là gì.
Người phụ nữ không khỏi e thẹn, chiếc dĩa trên bàn đã cứ cắm mãi vào đĩa thức ăn:
- Sao đột nhiên anh lại nói những chuyện này…
- Lần trước trước khi về Hoa Hạ anh chẳng phải đã nói rồi sao?
Dương Thần đưa một chân ra cọ nhẹ vào chân kia của Thái Ngưng:
- Nếu như em không đồng ý thì trở về quán rượu là được rồi, nhưng có thể Sắc Vi sẽ ở bên cạnh nhìn…
- Hả?
Thái Ngưng ngẩng mạnh đầu lên, cuống quýt lắc đầu:
- Đừng, mất mặt lắm!
Cô ấy với phần tính cách bảo thủ có thể tưởng tượng ra, lần đầu tiên của mình lại bị người phụ nữ khác ở bên cạnh nhìn chằm chằm sao.
- Em yêu à, theo anh thôi. Lần trước em đã nhìn ở Đường môn rồi, nhìn đến bây giờ chắc không nhịn nổi nữa rồi.
Dương Thần vẻ mặt rất thèm muốn.
Thái Ngưng không nhìn được bặm môi một cái:
- Nghiên Nghiên nói quả nhiên không sai, lại còn giả bộ, trong đầu thực ra đã có ý này rồi. Đúng là không biết xấu hổ mà, anh ngày ngày đều nhớ đến sao?
- Đó là bởi vì Ngưng Nhi của anh có sức hút mãnh liệt, đã như vậy thì tức là em đã đồng ý rồi.
Dương Thần cười hi hi:
- Anh lập tức kêu Ron đi làm chiếc thuyền đó đây.
Thái Ngưng thấy dáng vẻ kích động của người đàn ông này thì không biết nên cười hay nên tức giận, nhưng trong lòng cũng vẫn mong chờ, rốt cuộc hai người đến tận bây giờ vẫn chưa từng đi quá giới hạn.
Phụ nữ quanh Dương Thần rất nhiều, nhưng Thái Ngưng cũng không để tâm chuyện này. Khi cô âm thầm quan sát Dương Thần, dường như đã rất hiểu nguyên nhân phát sinh mối quan hệ của Dương Thần và những người phụ nữ này.
Thái Ngưng cũng rất hiểu, những người chị em này đã vứt bỏ dư luận bên ngoài, lựa chọn cùng yêu một người đàn ông.
Có thể là vì từ nhỏ đã sinh ra trong môi trường rời bỏ những đạo đức thế tục, điều mà Thái Ngưng quan tâm nhiều hơn chính là mối quan hệ của mình và người mình yêu, còn những thứ khác không quá để tâm.
Nếu vẫn chưa đi quá giới hạn một lân, Thái Ngưng luôn cảm thấy tất cả vẫn chưa xác định.
Khi Dương Thần lấy điện thoại ra gọi cho Ron, trước cửa nhà hàng lại đột nhiên có một đoàn người và ngựa đi vào, trông rất hùng dũng.
Người dẫn đầu là Solon với mái tóc màu hồng.
Solon dường như có chút kích động, sau khi đi vào trong nhà hàng thì đi thẳng đến bàn của Dương Thần. Chủ quán và các vị khách khác không dám nói nửa câu oán giận, chỉ cần thấy khí thế của biệt đội người và ngựa này thì biết không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc, bị quấy rối đến việc làm ăn thì bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
- Minh Vương Các Hạ, đã có manh mối rồi.
Solon gật đầu nói.
Dương Thần đã sớm bỏ điện thoại xuống, vừa mới có dáng vẻ trêu đùa, ngay lập tức biến mất dáng vẻ đó, duòng như trong nháy mắt đã biến thành người khác, lộ bản chất.
Thái Ngưng thiếu chút nữa đã không thích ứng kịp, dường như một người đàn ông vẫn thân thiết đột nhiên biến thành một người đàn ông trông có vẻ tàn khốc.
- Tìm được Jane rồi?
- Tạm thời vẫn chưa có vị trí chính xác của công chúa Jane, nhưng đặc công Mossad của Macedonia đã tập hợp tin tình báo, Bắc Hàn gần đây lén lút thông qua con đường Đông Nam Á, chuyển hướng hợp tác với tổ chức khủng bổ ở Đông Âu, bọn họ tham gia thử nghiệm vũ khí hạt nhân kiểu mới.
Nghe nói cuộc thử nghiệm vũ khí hạt nhân này sớm đã được khởi động từ hơn một năm. Nếu như không phải Bắc Hàn đột nhiên gia nhập trong khoảng thời gian ngắn thì khó mà tìm được kẽ hở nhanh như vậy.
Solon nói.
- Bắc Hàn…Thử nghiệm vũ khí hạt nhân…Đông Âu…
Dương Thần hí mắt lại:
- Những điều ngươi nói nghĩa là, Jane có thể bị bắt đi để giúp bọn họ hoàn thành cuộc thực nghiệm?
- Có khả năng lớn là như vậy, vì chúng tôi đã điều tra được bán đảo Triều Tiên từ xưa đã có một tổ chức ngầm, Bắc Phù Dư là một trong số những chiến lược trong kế hoạch lần này. Bọn họ đã giao dịch vũ khí của quân đội Mỹ và phòng thực nghiệm ngầm, mua khá nhiều khoáng thạch của những nguyên tố hiếm, bí mật nhập cư trái phép đến châu Âu, mới thúc tiến việc gia nhập liên minh đột ngột như lần này.
Nhưng những khoáng thạch nguyên tố này theo như học trò của Jane nói thì trên thế giới này nhà khoa học có thể sử dụng thành thạo rất ít, mà công chúa Jane lại là người nổi bật nhất trong lĩnh vực này.
Vấn đề then chốt là nữ gián điệp của chúng ta sau khi chết, mẫu AND đã xuất hiện trong thời gian nghiên cứu, tiến hàng tính toán, đến bây giờ cũng đã được gần ba tuần rồi, mà có một tên là thành viên của phòng thực nghiệm-Jerry, cũng là học trò của công chúa Jane. Tên này sau khi xin nghỉ ba tuần trước đã không trở về đúng hạn.
Chúng ta bây giờ không có cách nào điều tra ra bằng chứng có liên quan đến cuộc hành trành của tên này, tôi nghi ngờ tên này đang là gián điệp nội bộ, rất có thể công chúa Jane bị những người mà tên này hợp tác bắt cóc mất.
Dương Thần nghe thấy ba chữ “Bắc Phù Dư”, nhất thời không nghĩ ra được gì nữa, không ngờ đến Bắc Phù Dư ở Hàn Quốc cũng quấy rối, không ngờ lại còn có dã tâm lớn như vậy. Mặc dù không biết mục đích mà bọn họ đầu tư rốt cuộc là để nhằm vào thực lực như thế nào, nhưng tuyệt đối mưu đồ không phải nhỏ.
- Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc thu nhỏ phạm vi đến bước nào rồi?
Dương Thần nhíu mày nói.
Solon cúi đầu nói:
- Minh Vương Các Hạ, vì việc vận chuyển khoáng thạch là có giới hận, sau khi tiến vào Đông Âu thì đã được chợ đêm ngấm ngầm giao dịch phân tán. Chúng tôi không có cách nào truy tìm được cái nào là thật, cái nào là dẫn đường, vì vậy e rằng đợi khi điều tra ra thì cũng không kịp để tìm thấy công chúa Jane.
- Vậy ngươi đến tìm ta để làm gì?
Dương Thần nhất thời không kìm được tức giận.
Solon kiên trì, nói:
- Chúng ta tuy rằng không làm sao tìm được công chúa Jane kịp lúc, nhưng có thể nhanh chóng tìm ra được con đường khác nhau. Nếu như…dựa vào những hiểu biết của ngài về địa hình ở châu Âu, cộng tên tốc độ di chuyển của ngài có thể thúc tiến nhanh cuộc tìm kiếm của chúng ta.
Dương Thần cuối cùng cũng hiểu ý của Solon. Thực sự nếu như chính mình đích thân đi tìm kiếm thì mình khác gì mấy công cụ tìm kiếm cứ bay qua bay lại, trèo đèo lội suối. Quan trọng là mình có thể tự mình quan sát được tin tức trong phạm vi lớn, nhanh hơn rất nhiều so với mấy tên thuộc hạ chậm chạm này.
Chỉ cần nghĩ đến Jane bây giờ đang bị giam cầm ở một nơi tối tăm là Dương Thần đã không chịu đựng được, đứng dậy nói:
- Nếu đã như vậy thì các người hãy lấy điện thoại để gửi cho ta tọa độ cụ thể, ta sẽ lên đường truy tìm manh mối.
- Để ngài phải đích thân ra tay, thật là xấu hổ quá, nhưng…
- Được rồi.
Dương Thần xua tay:
- Ngươi đến tìm ta là đúng rồi.
Nói rồi, Dương Thần nhìn Thái Ngưng đầy thẹn thùng:
- Xin lỗi, Ngưng Nhi…Xem ra đêm nay anh không thể cùng em được rồi…
Trong lòng Thái Ngưng có tránh khỏi đau buồn, vừa rồi vẫn còn đang tình cảm là bây giờ người đàn ông này lại chạy đi đâu không biết, nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Không sao, tìm công chúa Jane quan trọng hơn, có cần em giúp bọn anh tìm không?
Dương Thần lắc đầu:
- Em không biết nhiều về địa hình ở châu Âu, ngôn ngữ cũng không thạo, nên không thể tìm ra căn cứ được đâu. Em hãy ở quán rượu nghỉ ngơi tạm đi, hoặc là tìm Sắc Vi chơi, ngày mai xem đại hội Caesar khai mạc và thi đấu, Ron đã sắp xếp cả rồi, anh đi trước đây.
- Ừm, vậy anh đi cẩn thận nha.
Thái Ngưng cũng không nói gì thêm, chỉ thở dài trong lòng.
Mặc dù khá ngượng, nhưng Dương Thần vẫn vội vàng ra đi, nhận mục tiêu đầu tiên từ tay Solon chính là đảo Gotlands thuộc vùng biển Baltic.