- Đã lâu không gặp, anh Dương, hy vọng sự xuất hiện của vợ chồng chúng tôi không làm anh cảm thấy không thoải mái.
Tiết Minh Hòa nói rất cẩn thận, dường như sợ chọc giận Dương Thần.
Sau khi Dương Thần quay lại nhìn đôi vợ chồng vài lần, anh nhìn thật sâu về phía Lâm Nhược Khê bên trong phòng hội nghị.
Trong đôi mắt của Lâm Nhược Khê thể hiện rõ tâm trạng căng thẳng, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dương Thần.
Thở dài bất lực, Dương Thần cười tự giễu, cũng không đáp lời Tiết Minh Hòa, quay thẳng đầu bước về phía thang máy.
Cái hội nghị này, anh đã không còn hứng thú nghe và nhìn thêm nữa.
Chẳng trách mấy lần tự hỏi mình, có phải đưa ra quyết định gì đều sẽ ủng hộ cô, hóa ra người phụ nữ này gọi đến thay thế Tổng giám đốc không phải là ai khác mà chính là Tiết Minh Hòa!!
Dương Thần không thể không khâm phục Lâm Nhược Khê, cái đầu này quả thật rất dễ dùng.
Thứ nhất, Tiết Minh Hòa có thời gian làm việc ở Ngọc Lôi đủ dài; thứ hai, anh ta hiểu rất rõ công việc của mình, cũng đã từng chứng kiến thực lực của Dương Thần không dễ lung lay, không dám thay lòng đổi dạ; thứ ba, Ngô Nguyệt trở lại công ty sẽ nảy sinh hiệu quả điều chỉnh li hợp rất tốt, vợ chồng triệu hồi chỉ có thể tăng cường phối hợp quản lý cấp cao.
Điểm quan trọng nhất là Tiết Minh Hòa rốt cuộc theo huyết thống là anh họ của Lâm Nhược Khê, hiện giờ gọi anh ta từ Mỹ trở về trụ sở chính Ngọc Lôi, cho dù là không thực sự biết ơn, cũng coi như là nửa người một nhà.
Phải đem Ngọc Lôi giao cho người ngoài, Lâm Nhược Khê cũng không mong đợi lắm.
Dương Thần không thán phục không được, vợ của mình xem ra đã sớm an bài tất cả những người kế vị, nếu không cũng không thể nói là muốn về hưu liền lập tức tìm vợ chồng Tiết Minh Hòa về, trước kia chắc chắn có liên lạc, nhưng không nói với mình mà thôi.
Đây không phải lần đầu tiên bị Lâm Nhược Khê lừa gạt, nhưng Dương Thần vẫn cảm thấy không dễ chịu, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, rời khỏi càng sớm càng tốt.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần quay đầu bước đi, để lộ ra một chút mất mát và lo lắng nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, gọi Tiết Minh Hòa và Ngô Nguyệt vào phòng hội nghị.
Tiết Minh Hòa và Ngô Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng vẫn chào hỏi mọi người rất thân thiện.
Lâm Nhược Khê để tất cả mọi người ngồi xuống hết, giới thiệu:
- Mọi người xem thấy không tồi, đây chính là anh Lý Minh Hòa trước đây đã từng đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của công ty chúng ta, nhưng họ thật của anh ấy là Tiết, Tiết Minh Hòa, hiện tại đã thay đổi.
Năng lực làm việc của anh, trước đây mọi người đều đã công nhận, anh ấy cùng với trợ lý Ngô trở lại công ty, cũng là một chuyện may mắn của công ty chúng ta.
Sau khi tôi giải nhiệm, chỉ có thể tham dự vào hội đồng quản trị của công ty, chức Tổng giám đốc trực tiếp điều hành sẽ giao cho anh Tiết Minh Hòa, về phần trợ lý Ngô, cô sẽ đảm nhiệm chức trợ lý Tổng giám đốc.
Triệu Hồng Yến nguyên trợ lý tổng giám đốc sẽ thay thế Lưu Minh Ngọc tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Quan hệ xã hội, Lưu Minh Ngọc được thăng chức làm phó tổng giám đốc thứ hai, cùng cấp với Mạc Thiện Ny…
Lâm Nhược Khê báo cáo đơn giản nhanh chóng một loạt sự thay đổi các nhân viên cấp cao, làm cho tất cả mọi người tiếp nhận không kịp.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, Triệu Hồng Yến cũng có đôi chút ứng phó không kịp, đặc biệt là Triệu Hồng Yến, nghe tin chính mình được thăng lên cấp trưởng ban, quả thực cảm thấy như đang mơ!
Nhưng từ trước đến giờ, Lâm Nhược Khê nói một là một, hai là hai, cho nên già mồm cãi láo căn bản không cần thiết, sự việc cứ như vậy được quyết định rồi.
Đợi sau khi hội nghị chấm dứt, sau khi các viên chức cấp cao đều lục tục rời khỏi, Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc mới đến đi cùng Lâm Nhược Khê và vợ chồng Tiết Minh Hòa.
- Lâm Nhược Khê, chị quyết định làm như vậy, đã nói qua với Dương Thần chưa?
Mạc Thiện Ny lo lắng nói.
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài:
- Anh ấy nói bất kể tôi làm gì anh đều sẽ ủng hộ tôi, nhưng dường như cũng có chút tức giận.
- Đương nhiên sẽ không vui rồi, ban đầu anh đối với chị như thế nào, giờ chị lại làm như vậy…
Tiết Minh Hòa xấu hổ nói:
- Rất xin lỗi cô, phó tổng giám đốc Mạc, kỳ thực tôi và Nguyệt Nhi cũng là mặt dày trở về, dù sao thì cũng từng làm nhiều chuyện ác như vậy.
- Hừ, biết là tốt rồi, anh còn là họ hàng với Lâm Nhược Khê, nếu không lúc đầu Dương Thần đã sớm giết chết anh rồi.
Lưu Minh Ngọc không vui nói.
Tiết Minh Hòa và Ngô Nguyệt cười lúng túng, cũng không thể nói gì hơn.
Lâm Nhược Khê hòa giải nói:
- Được rồi, đừng nhắc chuyện trước kia nữa, về sau, khi tôi không còn ở công ty, chăm sóc thật tốt Ngọc Lôi là được rồi. Chỉ là tôi không hy vọng huyết mạch duy nhất trong gia tộc của mẹ tôi lại lưu lạc ở hải ngoại.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc nhìn nhau, đều có chút thổn thức.
- Nhược Khê, nếu chị từ bỏ chức vị Tổng giám đốc, vậy tôi ở lại nơi này làm phó tổng giám đốc cũng không có ý nghĩa gì, chờ thêm vài ngày nữa, tôi tìm người kế vị, cũng từ bỏ công việc luôn, chị không thể cự tuyệt tôi được.
Mạc Thiện Ny nói.
Lâm Nhược Khê khẽ cười nói:
- Tôi biết ngay cô sẽ nói như vậy, Minh Ngọc đâu? Cũng muốn từ chức sao?
Lưu Minh Ngọc gật đầu:
- Tôi cũng sẽ bàn giao xong mới đi, tôi thật không muốn rớt lại phía sau mọi người trên con đường đó.
Tiết Minh Hòa và Ngô Nguyệt vẻ mặt buồn bực, đều không biết “rớt lại phía sau trên con đường đó” là có ý gì.
Mặc dù nói rằng trong quá khứ có không thoải mái, nhưng nếu đã trở lại thì cũng phải biểu hiện cho phù hợp một chút, vậy nên dưới sự đề nghị của Lưu Minh Ngọc, mọi người liền quyết định ra ngoài ăn một bữa cơm giản đơn, tất cả là để một lần hòa giải quan hệ.
Nhưng khi vừa xuống đến lầu dưới, Tiết Minh Hòa và Ngô Nguyệt lại đi trước, hướng về phía quán cà phê ở đại sảnh dưới lầu trong khu nghỉ ngơi.
- Sao vậy, còn muốn uống cà phê nữa sao?
Mạc Thiện Ny nghi ngờ nói.
Ngô Nguyệt hơi ngượng ngùng nói:
- Không phải vậy, phó tổng giám đốc Mạc, là vì chúng tôi phải mang theo con của chúng tôi.
- Con của hai người?
Mạc Thiện Ny sửng sốt.
Lâm Nhược Khê giải thích:
- Lúc đầu, khi Ngô Nguyệt xuất ngoại đã mang thai rồi, sau đó sinh con ở Mỹ.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc đều có chút kinh ngạc, nhưng cũng càng hiểu rõ hơn về ý định của Lâm Nhược Khê khi tìm vợ chồng Tiết Minh Hòa về Ngọc Lôi. Dù sao thì nói thế nào đi nữa, đứa bé đó là cháu họ của Lâm Nhược Khê, cha của nó mặc dù từng phạm sai lầm một cách hồ đồ, nhưng bản thân đứa trẻ là vô tội.
Lâm Nhược Khê cũng hy vọng cháu của mình có thể quang minh chính đại hơn, có cha mẹ với sự nghiệp của họ.
Nhưng khi mấy người đi đến khu nghỉ ngơi mới phát hiện, Dương Thần vừa xuống lầu lúc nãy, không ngờ cũng đứng ở đằng kia.
Trước mặt Dương Thần đúng là một chiếc xe trẻ con, Dương Thần đang cười dang tay trêu chọc đứa bé trắng mập đang ngồi trong xe.
Tóc đứa trẻ rất dày, trông rất thông minh, bị Dương Thần chọc đến nỗi không ngừng cười “khanh khách”.
Một bên còn có vài nhân viên lễ tân nữ xinh đẹp của Ngọc Lôi cũng đều nhìn đứa bé cười không ngừng.
- Ông xã…
Lâm Nhược Khê không khỏi sợ run lên gọi, không hiểu tại sao Dương Thần lại ở đây.
Dương Thần ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, nhìn người phụ nữ một cách phức tạp:
- Quả nhiên anh đoán không sai, đây là con của Tiết Minh Hòa và Ngô Nguyệt.
Lâm Nhược Khê thật cẩn thận gật gật đầu:
- Làm sao anh biết?
- Có ai không có việc gì mà lại đẩy một chiếc xe trẻ con tới tổng công ty? Trừ phi không còn cách nào khác nên vội vàng chạy tới.
Dương Thần nhìn về phía Tiết Minh Hòa, thở dài:
- Con của anh rất giống anh, sau này đối xử tốt với mẹ con họ một chút, đừng phạm sai lầm một cách ngu ngốc nữa.
Tuy rằng Tiết Minh Hòa lớn tuổi hơn rất nhiều so với Dương Thần, nhưng nghe Dương Thần nói vậy, vẫn rất thành khẩn gật đầu, thậm chí có chút cảm kích.
Nhìn thấy Dương Thần dường như đã bớt giận, Lâm Nhược Khê hỏi dò:
- Ông xã, cùng bọn em đi ăn cơm trưa đi, anh muốn ăn gì bọn em đều nghe hết.
Dương Thần khẽ hừ một tiếng, liền quay người đi ra ngoài.
Một vài nhân viên của Ngọc Lôi đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, tình cảm của tổng giám đốc Lâm thậm chí lại sợ cả chồng của cô!
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút xấu hổ, thầm mắng vài câu, bước nhanh chân theo sau, níu cánh tay Dương Thần nói nhỏ:
- Anh làm gì thế, không phải tối qua anh nói em làm gì anh cũng đều sẽ ủng hộ sao, em cũng không để anh phải vứt bỏ những người phụ nữ khác, chuyện này chúng ta không ai làm tổn hại ai, anh nhẫn tâm nhìn cháu họ của anh lưu lạc ở ngước ngoài sao?
Dương Thần làm ra vẻ nói:
- Sớm biết em muốn gọi họ trở về thì lúc đầu anh còn tốn công tốn sức để làm chi? Bà con là bà con, mãi mãi đều quan trọng hơn một người chồng như anh…
Lâm Nhược Khê đã nhìn ra người đàn ông này đang cố tình nung nấu cơ hội muốn “bắt bí” bản thân cái gì đó, hơn nữa lại là một sự việc nhiều sắc màu…
Khuôn mặt đỏ bừng, Lâm Nhược Khê cắn răng kiềm chế nói:
- Được rồi, lần này xem như em sai, không công bằng với anh, làm sao anh không tức em được?
Trong lòng Dương Thần âm thầm đắc ý, kỳ thực lúc đầu hắn nhìn đứa bé đó, cũng đã không còn tức Lâm Nhược Khê nữa rồi, đây cũng chỉ là nắm lấy cơ hội, nói ra hành trình tiếp theo của bản thân.
- Em đã cầu xin anh như vậy, vậy được thôi…cuối tuần anh muốn đến đảo Sicily ở Italy, đưa Sắc Vi và Ngưng Nhi đi chơi một tuần, khả năng là…không có thời gian đưa em và Lam Lam đi chơi…cho nên…
Dương Thần phát hiện, bản thân còn chưa nói xong, khuôn mặt của người phụ nữ đã nhanh chóng kéo đến mây đen dầy đặc, không khỏi đột nhiên ngừng lại lời nói, lúng túng hít một luồng khí lạnh…