Thái Nghiên và Sắc Vi ngơ ngác nhìn nhau, đáp án như vậy khiến các cô có chút bất ngờ.
- Trên thực tế, chính ở nửa thế kỷ nay, tuy rằng Hải Ưng được xếp hạng thứ nhất, thứ hai trong bảng xếp hạng của các lính đánh thuê trên thế giới, nhưng duy chỉ có trong đại hội Caesar, từ trước đến nay chưa từng chiến thắng đội quân đánh thuê kia.
Ron tiếp tục bắn ra những cái nút.
Những món ăn ưa thích của Sắc Vi đều bị treo ngược lên rất cao, lòng hiếu kỳ của cô đối với quá khứ của Dương Thần và những lĩnh vực được tiếp xúc này thực sự rất lớn, lôi tay áo của Ron:
- Ngài Ron, ngài đừng hấp dẫn chúng tôi nữa, mau nói đi, là đội quân nào?
Dương Thần nghe thấy Sắc Vi đã bắt đầu nũng nịu, có phần chịu không nổi, nói thay Ron:
- Là một gia tộc lính đánh thuê có tên Cyclops, trước khi anh xuất thân, bọn họ đã là cái tên đầu tiên trong Đại hội Caesar rồi.
- Cyclops có nghĩa là gì?
- Cook Billups, theo truyền thuyết, là gia tộc người khổng lồ một mắt do Thần sinh ra, là kẻ thù của Thần khổng lồ Titan, họ có dị năng đặc biệt tạo ra các loại thần khí.
Ron giải thích:
- Đương nhiên rồi, gia tộc đó mặc dù rất thần bí, cũng không có ai biết trụ sở chính của họ ở đâu, nhưng cũng không phải là người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết, họ đều là những người bình thường.
Chẳng qua mỗi người trong gia tộc bọn họ đều có những dị năng và thể phách hùng mạnh, hơn nữa tính tình độc ác tàn nhẫn, có người nghi ngờ họ là những con cháu mang một dòng máu đặc biệt. Điều này không có gì là lạ, giống như báo châu Mỹ ở Nam Mỹ, dòng máu của pháp sư có tài năng tu luyện ma pháp tự nhiên rất mạnh. Mà thanh kiếm trong đá của các vị ma pháp sư đều là tương truyền.
Có thể bởi vì người của gia tộc Cyclops bướng bỉnh không chịu thuần phục, lại cực kỳ tự phụ, cho nên tuy rằng các lần trước bọn họ đều là quán quân nhưng lại không có chủ thuê nào mong muốn bỏ tiền mời bọn họ, một là giá cả cao ngất trời, hai là căn bản bọn họ không nghe lời, nghe nói đã từng có ông chủ mời bọn họ, bọn họ lại nhận tiền của kẻ địch, lật ngược thế cờ giết ông chủ, có thể nói là tiếng xấu rõ rệt.
Tuy nhiên, bởi vì Đại hội Caesar không bàn về lính đánh thuê chân chính hay là lính đánh thuê đen, đều có thể tham gia, vì vậy cho nên tư cách của họ vẫn luôn được bảo lưu, nhưng những người trong nghề cũng không muốn nhắc tới bọn họ, tự nhiên đa số những người bên ngoài không biết đến.
- Dường như rất kinh khủng.
Sắc Vi cắn cánh hoa, ngoài miệng nói những lời này, trong đôi mắt lại lóe lên điều gì đó, hiển nhiên rất muốn xem, lại quay lại hỏi Dương Thần:
- Ông xã, lần trước anh có tham gia không? Chẳng nhẽ anh cũng không phải là đối thủ của họ?
Dương Thần liếc mắt:
- Em nghĩ quá nhiều rồi, anh không có tư cách tham gia, thứ nhất anh chưa bao giờ là lính đánh thuê, thứ hai anh có Thần Cách, không thể chủ động tham gia công việc liên quan đến quan hệ quốc tế này được.
Những người tham gia đều là quân tinh nhuệ của Hải Ưng, người có dị năng bình thường căn bản không thể là đối thủ, nhưng Cyclops thực sự toàn là những cao thủ đầy đủ cả về dị năng và cơ thể, thua cũng là chuyện bình thường.
- Cũng may Đại hội Caesar cấm giết người bừa bãi, cho nên Cyclops tuy rằng thỉnh thoảng đánh cho một vài đối thủ tàn phế nhưng cũng không khuấy động bất kỳ rắc rối nào.
Người đàn ông vạm vỡ Callejon cười khúc khích nói:
- Minh Vương các hạ, ngài thấy thế nào, tuần tới đi quan sát một chút chứ? Nghe nói lần này, Hải Ưng ra mắt một một vài tên tiểu tử mới, thân thủ rất tốt, khả năng giao phong chính diện với Cyclops có chút phần thắng.
Dương Thần kỳ thật cũng không có nhiều hứng thú lắm, với những gì bản thân nhìn thấy bốn năm về trước mà nói, những người Cyclops, sau khi kết hợp dị năng với cơ thể, ít nhất thì thực lực với trình độ cao thủ ở Tiên Thiên Đại Viên Mãn, khả năng còn bảo lưu lại, chính bản thân lúc trước nếu không gỡ bỏ phong tỏa, không dựa vào Quy luật không gian, khả năng cũng không đánh được bọn họ.
Cho nên, người của Hải Ưng cứ cho là thực sự đã mạnh hơn rất nhiều, cũng gần như không có chút phần thắng nào.
Nhưng nhìn thấy hai người phụ nữ đều nhìn mình với đôi mắt trông mong, không khỏi cười nói:
- Hai người có hứng thú sao?
Thái Nghiên và Sắc Vi đều gắng sức gật đầu.
- Vậy thì hãy đi đi, nhưng anh không thể ở đây chờ đợi một tuần được, hai người hãy ở đây đợi trước, một tuần sau anh quay lại đưa hai người đi.
Dương Thần cũng không hy vọng Lâm Nhược Khê đổ hết bình giấm chua trong nhà đi.
Hai người phụ nữ vui mừng nhíu mày, đã không thể chờ đợi hơn nữa đại hội vào thời điểm năm mới nữa rồi.
Ăn cơm xong, Dương Thần dẫn hai người phụ nữ đi một vòng lớn quanh pháo đài của mình, khi nhìn thấy căn phòng xa hoa rộng lớn như vậy trong pháo đài, cùng với chiếc giường rộng, hai người lúc này giống như ngày đầu Lâm Nhược Khê tới đây, đều nghĩ đến một mấu chốt trong đó, chẳng qua hai người phụ nữ có ý tức giận, chỉ là đều thẹn thùng xấu hổ tim đập dồn dập.
Giới thiệu xong những đồ vật cất giữ của bản thân và hàng loạt những thiết bị bên trong, sau khi cùng với Ron nói chuyện một chút về những vấn đề cần lưu ý trong cuộc sống sau này, xem ra đã khá ổn rồi, liền ôm lấy hai người phụ nữ nói lời từ biệt.
Lúc ôm Thái Ngưng, Dương Thần cố ý cắn vào tai Thái Ngưng nói:
- Lần tới anh quay lại sẽ ăn thịt em.
Sau khi Thái Ngưng nghe rõ ý đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng rút về sau lưng Sắc Vi.
Dương Thần đắc ý cười xấu xa, lắc mình một cái liền biến mất từ trên cao.
Về đến Trung Hải, đã là ban ngày.
Dương Thần nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc phải đi làm, cũng không vào nhà, lấy xe đi thẳng tới công ty.
Sau khi đến công ty, Dương Thần có cảm giác đi qua toàn bộ phòng làm việc lớn không khí có gì đó khác lạ với tinh thần phấn chấn phồn vinh vốn có trong văn phòng, các nhân viên đều có chút áp lực, nhìn thấy mình là Giám đốc, ánh mắt có chút phức tạp.
Sau khi Dương Thần đi vào phòng làm việc của mình, Triệu Đằng đã đi lòng vòng trong đó từ bao giờ, rõ ràng có bộ dạng của cái trán bốc lửa.
- Giám đốc! Cuối cùng anh đã đến rồi!
Triệu Đằng kêu to.
- Có chuyện gì thế? Tại sao cả công ty đều trông như người đã chết vậy?
Dương Thần buồn bực.
Triệu Đằng vỗ đùi:
- Giờ mới biết anh chẳng hay biết gì, vừa rồi gọi điện báo cáo cho Tổng giám đốc Lâm, cô ấy nói đợi anh quay lại, đến phòng làm việc của cô ấy nói chuyện một chút, tôi đang đợi để kể sự tình cho anh đây.
- Nhược Khê để tôi đi đàm luận?
Dương Thần chau mày.
Khi Lâm Nhược Khê làm việc rất ít khi gọi hắn đi, chính là không muốn để mọi người trong công ty nhìn thấy hai người nói chuyện phiếm với nhau, xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Triệu Đằng đã kéo Dương Thần đến bên bàn làm việc, chỉ vào máy tính, lại chỉ vào một chồng tạp chí Lá cải và báo chí trên bàn.
- Ngài xem, Giám đốc Dương, chuyện này gây ra vụ ồn ào lớn rồi!!
Dương Thần mắt hướng về mục tiêu, sắc mặt âm trầm xuống….
Một đám tiêu đề không được in đậm màu đen mà là kiểu chữ màu đỏ, rõ ràng, lòe loẹt, kinh sợ con mắt!
“Tiểu nữ hoàng Tuệ Lâm can tâm làm vợ ba, nhà trai nghi ngờ do địa vị của công ty”!
“Nữ hoàng Tuệ Lâm xuất hiện ở một nhà trẻ, nghi ngờ đã có con từ trước”!
“Vì sao Tuệ Lâm trở nên nổi tiếng nhanh như vậy? Động lực phía sau là anh ta!”
“Lâm Nhược Khê, Tổng giám đốc Quốc Tế Ngọc Lôi tự bạt tai, dưới cờ nữ hoàng Tuệ Lâm nghi là cùng chồng mình cấu kết…”
“Nữ hoàng Ngọc nữ nghênh đón mùa xuân? Cùng người đàn ông thần bí bại lộ!....”
Những tiêu đề này, căn bản đều phụ thêm một hay nhiều tấm ảnh, những tấm ảnh này, đều là những tấm ảnh lúc Tuệ Lâm ngồi ở ghế phụ huynh trong nhà trẻ, miệng đang nhai cái gì đó, mà Dương Thần ở bên cạnh lại giúp cô đeo khẩu trang.
Hai người thân thiết mỉm cười, nghiễm nhiên như là tình nhân.
Tay Dương Thần có chút run rẩy, thiếu chút nữa là một tay đập vỡ cái bàn.
- Bậy bạ…bậy bạ…nói hươu nói vượn!!Thằng khỉ này lấy cái tin tức quỷ quái này ở đâu ra vậy? Không muốn sống nữa sao?
Dương Thần trong cơn giận dữ, phổi như muốn nổ ra!
Nếu những thứ này chỉ thuần túy nói hắn không tốt như thế nào thì cũng được thôi, nhưng những bài báo này lại liên lụy đến cả Lâm Nhược Khê, lại còn tố cáo Tuệ Lâm thành ra một người phụ nữ xấu, ai cũng có thể lấy làm chồng.
Loại người ưa bị người khác giẫm đạp lên cảm giác điên cuồng, Dương Thần căn bản không còn biết dùng từ gì để nói!
Thế nào cũng không ngờ tới, ngày hôm đó chỉ là một chút thời gian ngắn ngủn bỏ khẩu trang xuống liền đã bị người khác chụp lại được, cẩn thận mấy cũng có sai sót, thật sự là biết vậy chẳng làm còn hơn!
Triệu Đằng chua xót nói:
- Giám đốc Dương, tôi tin tưởng mọi người trong sạch…
- Nói nhảm!!Ai dám không tin tưởng tôi giết!!!
Dương Thần gào thét, mặt đỏ tía tai.
Triệu Đằng bị chấn động đến điếc cả lỗ tai:
- Anh bớt giận, giám đốc Dương, làm như vậy không thể giải quyết được vấn đề gì, tôi vừa phái người đi điều tra căn nguyên của những bài báo này, là một vài kẻ săn ảnh của tạp chí Lá cải, được lấy ra từ một chiếc điện thoại của một cá nhân chụp ảnh trộm nào đó.
Chỉ sợ vào thời điểm trong nhà trẻ có rất nhiều người, có người nhân lúc đó đã sử dụng điện thoại di động để chụp trộm, sau đó đem bán cho những kẻ săn ảnh của tạp chí Lá cải với giá cao.
- Ngọc Lôi chúng ta có mối quan hệ với giới truyền trông chính quy, bọn họ cũng biết bối cảnh của chúng ra không thể trêu vào, tuyệt nhiên không dám, vậy nên tất cả những thứ này đều từ Inte và báo chí lá cải ở đầu đường cuối ngõ đăng lên đó.
Chỉ có điều chính là vì như vậy, chúng ta cũng không có cách nào kịp thời ngăn chặn, hiện giờ không chỉ truyền ra từ Trung Hải, Inte, đặc biệt là những loại blog cá nhân, blog nhỏ, thực tế là không thể thu lại được, chỉ sợ dùng không được bao lâu, cả nước hay thậm chí là nước ngoài đều sẽ nhìn thấy những tin tức và những bức ảnh này…
Chúng ta nên lập tức nghĩ cách thu hồi lại danh dự của tiểu thư Lâm Tuệ, còn cả sự thanh bạch của anh và Tổng giám đốc Lâm mới được!