- Em… em có khóc đâu, vừa lúc nãy đi về thì bị cát bay vào mắt.
Lâm Nhược Khê thuận miệng nói dối, nhưng cảm thấy mặt mình đang nóng bừng bừng.
Tuy rằng tâm trạng đang rất phức tạp, nhưng cô vẫn muốn biết rốt cuộc hôm nay Dương Thần đã đi đâu, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn bình tĩnh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì sao?
Dương Thần mặc dù cảm thấy tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều:
- Đương nhiên là có chuyện rồi, lúc nãy anh đã nói với vú Vương rồi, hôm nay dẫn em đi ăn nhà hàng, ngày mai Lam Lam về rồi, sẽ không còn thời gian riêng cho hai chúng ta nữa đâu.
Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cảm giác như có cái gì đó không đúng.
Tối qua Dương Thần còn cố chấp như vậy, một mình ngủ ở sôfa cơ mà, vẻ mặt tối sầm, khiến cho mình đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in, sao hôm nay thái độ đã thay đổi đến 180 độ thế này rồi? Còn hẹn mình cùng đi ăn cơm nữa chứ?
Mặc dù giữa vợ chồng cùng nhau ra ngoài ăn cơm thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát đặc biệt, nhưng hẹn hò vào lúc này, thì quả thực có gì đó rất kỳ lạ.
Lâm Nhược Khê không kìm được hỏi:
- Anh... có phải anh có chuyện muốn nói với em đúng không?
Dương Thần mặt hơi biến sắc, cười gượng gạo nói:
- Làm gì có... em đừng có đoán bậy...
- Bộ dạng của anh như này, rõ ràng là có việc muốn lừa em.
Lâm Nhược Khê tức giận nói.
Dương Thần buồn rầu gãi đầu nói:
- Đi ra ngoài rồi nói, đứng đây nói không tiện.
Lâm Nhược Khê không thể không nghĩ đến cái ngày hôm đó ở quán cà phê, lúc hai người muốn li hôn, cộng với cả việc ngày hôm qua nữa, Lâm Nhược Khê đã phát hiện ra, Dương Thần muốn mình phải lựa chọn rõ ràng.
Cảm giác bất an, khiến cho Lâm Nhược Khê đứng ngây người ra ở cửa.
Dương Thần cũng cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, cẩn thận dụ dỗ:
- Bà xã, em đừng nghĩ nhiều, anh đã đặt bàn rồi, chúng ta mau đi thôi.
Gã này có vẻ rất vội, sợ Lâm Nhược Khê không đồng ý.
Lâm Nhược Khê thở dài, hôn nhân không phải cứ muốn là được, nếu như Dương Thần thực sự cảm thấy không thể nào chịu nổi mình được nữa, thì mình cũng không thể mặt dày mày dạn mà níu kéo người ta được, đó không phải là phong cách xử lí của mình.
Tuy rằng cảm thấy rất đau lòng, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn gật đầu:
- Thì đi, xa không? Cần phải trang điểm không?
Dương Thần lắc đầu,
- Không xa, chừng vài phút là tới thôi, không cần phải trang điểm cũng đã rất xinh đẹp rồi.
Nhìn bộ dạng vui sướng của Dương Thần, Lâm Nhược Khê có chút bực bội, vẻ mặt này không giống với vẻ mặt sẽ nói những câu nặng nề, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm chuyện gì đây?
Theo như lời của Dương Thần, thì Lâm Nhược Khê cũng không cần phải mang túi đi, chỉ cần đi ra cửa, vú Vương cũng đã biết trước rồi, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cười rồi nói tạm biệt với hai người.
Ra đến ngoài, Lâm Nhược Khê đang định đi đến gara, thì Dương Thần đã giữ cô lại.
- Không cần phải lái xe, chỗ này đi bộ cũng đến.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê sửng sốt,
- Vì sao?
- Bởi vì... hôm nay chúng ta sẽ ra nước ngoài ăn cơm.
Dương Thần nháy mắt với cô.
Lâm Nhược Khê không hiểu mọi chuyện ra làm sao cả, không để cho cô hỏi thêm câu nào, Dương Thần đã ôm ngang lấy người cô rồi!
- Yaaaaa, anh làm gì vậy? Rốt cuộc là đi đâu thế?
Lâm Nhược Khê ôm chặt lấy người đàn ông này theo bản năng.
Dương Thần nhíu lông mày, huýt sáo, cười gian xảo nói:
- Tới rồi sẽ biết, nhưng đừng ôm chặt quá. Mặc dù hơi nặng sẽ bay chậm hơn một chút, nhưng thực ra cũng sẽ rất nhanh đấy, nếu như nhìn từ trên cao xuống, mông nở hoa thì trông sẽ rất khó coi đấy.
Nói rồi, bóng Dương Thần lóe lên, ôm cô rồi biến mất.
Mặc dù bình thường vì không muốn gây sự chú ý, nên hắn vẫn thường lái xe ra ngoài. Nhưng hôm nay tình hình đặc biệt hơn một chút, Dương Thần cũng không muốn nghĩ nhiều đến những vấn đề như thế này, nên lập tức đã sử dụng sức mạnh của thiên địa, bay thẳng đến nơi cần đến.
Nếu như có một mình, thì bay vòng quay trái đất cũng chỉ mất tầm hơn 10 phút, nhưng bây giờ có thêm cả Lâm Nhược Khê, nên cũng phải nghĩ đến khả năng chịu đựng của cô, cho nên mới bay chậm hơn bình thường một chút.
Dù là như thế, nhưng chỉ trong khoảng một phút đồng hồ sau, hai người đã đến được nơi cần đến.
Trên đường Lâm Nhược Khê nhìn thấy không biết bao nhiêu là mây, thậm chí cả những ngôi sao lấp lánh nữa.
Bởi vì có Dương Thần bảo vệ, nên cô cũng không phải chịu áp suất không khí, không tiếp xúc quá gần với cảnh vật xung quanh, cũng không ngờ là nhanh như vậy đã đến rồi.
Lấy lại tinh thần, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đây là một mảnh rừng thông rậm rạp, tùng bách lá kim, không biết đã sống bao nhiêu năm trong mảnh rừng này, đứng cạnh nhau san sát.
Từ đây nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời một màu đen sẫm, ánh sao lóe sáng, dải ngân hà như một dải lụa từ từ chảy xuống.
Trong không khí mùi bùn đất ngai ngái, hơi lạnh len lỏi, cả mặt đất đều được tuyết phủ trắng xóa.
Tuyết rất xốp, khiến cho Lâm Nhược Khê vừa rơi xuống đã cảm nhận được độ lún của tuyết.
Lâm Nhược Khê xoay người, xung quanh không có lấy một bóng người, vô cùng hoảng sợ, tuy nhiên cảnh quan lại đẹp đến mê hồn.
- Đây... đây là đâu? Không phải anh nói là đi ăn tối sao?
Lâm Nhược Khê lúng túng hỏi.
- Hokkaido.
Lâm Nhược Khê há miệng thở dốc, vô cùng kinh ngạc không biết nên nói gì.
Nhìn kỹ cảnh tuyết đêm tuyệt đẹp này, cảm thấy không thể không nghi ngờ, không thể không nghĩ đến việc nếu đến ban ngày thì cảnh vật ở đây còn tráng lệ đến mức nào nữa.
Dương Thần cầm bàn tay trắng nõn của cô, chậm rãi bước tới rừng tùng bách.
- Tối hôm nay đến đây, là để ăn tối, nhưng trước khi đi ăn tối, anh sẽ cho em xem một số thứ.
Dương Thần có chút tự đắc nói.
- Anh còn giấu cái gì nữa vậy?
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói, nhưng cũng bước theo Dương Thần.
Nếu như là trước đây, Lâm Nhược Khê chỉ mặc quần áo rét bình thường, thì chắc chắn sẽ không thể nào chịu được cái lạnh ở đây, nhưng bây giờ đã có Hậu Thiên Đỉnh Phong chân khí, nên cái lạnh này cũng không thấm vào đâu.
Đi vào trong rừng tùng bách, chỉ nghe bên tai văng vẳng tiếng gió núi ngân nga, và cả tiếng bước chân hai người trên tuyết nữa.
Sự yên tĩnh này khiến cho tâm trạng của Lâm Nhược Khê cũng tốt lên nhiều, cũng không nghĩ ngợi linh tinh nữa, chuyện mà Dương Thần định nói với mình tốt cũng như xấu cả thôi.
Đi đến một bãi đất trống rộng lớn. Dương Thần bỗng nhiên dừng lại.
- Sao vậy, đã tới chưa?
Lâm Nhược Khê nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, trời vẫn tối đen như mực, và không thể nhìn thấy gì hết.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, xoay người, hai tay âu yếm vuốt lên mặt Lâm Nhược Khê:
- Cô Lâm Nhược Khê, phiền cô nhắm mắt lại, chờ tôi đếm đến 3 mới mở mắt ra được không?
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt vào.
- 1... 2... 3!
Dương Thần búng tay. Lâm Nhược Khê cảm giác trước mắt mình có gì đó phát sáng, cẩn thận mở mắt ra...
Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt to tròn ra nhìn, lúc này mọi thứ đã biến đổi trong nháy mắt!
Hay nói cách khác, đã hoàn toàn mê muội rồi!
Cây thông Noel!
Nhiều quá, nhiều cây thông Noel quá!
Toàn bộ đất trống xung quanh không ngờ lại là cây thông Noel, dùng để trang trí cho một cây thông Noel rất lớn!
Chỗ cây này, ít nhất cũng phải có đến 40, 50 cây, tất cả đều được trang trí bằng đèn neon rực rỡ, giống như cái cây có phép thuật trong chuyện cổ tích vậy.
Khoảng đất này lập tức được chiếu sáng bằng những ngọn đèn, và bừng sáng như một mảnh đất vàng!
Trên cây thông Noel còn được trang trí bởi vô số hộp quà, tất, sao, rối và một loạt những thứ đáng yêu khác, khiến Lâm Nhược Khê không kịp nhìn.
Điều khiến Lâm Nhược Khê rung động, đó chính là những cây thông Noel này được sắp xếp rất có quy luật!
- Đã nhìn ra rồi chứ?
Giọng nói của Dương Thần văng vẳng bên tai kèm theo một nụ cười tươi rói, hỏi.
Lâm Nhược Khê ngây ngô nhìn về phía hắn, đầu óc của cô bây giờ đã không còn bình thường nữa rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Dương Thần có chút buồn bực “Chậc chậc” hai tiếng rồi nhấc bổng Lâm Nhược Khê lên cao!
“Vút” một tiếng hai người đã bay lên cách chỗ lúc nãy đứng khoảng 200 m, quan sát những cây thông Noel ở phía dưới!
Lâm Nhược Khê lúc này cuối cùng cũng đã thấy được lí do tại sao những cây thông này lại được sắp xếp như vậy! Hóa ra là một hình trái tim!
- Thấy rõ rồi chứ?
- Vâng!
Lâm Nhược Khê ngơ ngác gật đầu.
Dương Thần lúc này mới nhảy xuống, rồi từ từ buông cô ra.
- Thế nào? Quà giáng sinh anh tặng em, rất có thành ý đúng không, anh đã tận tay trang trí cho từng cây một đấy, tốn mất cả một ngày trời đấy!
Vẻ mặt Dương Thần rạng ngời, cười để lộ hàm răng trắng bóng.
Lâm Nhược Khê trong lòng vô cùng xúc động, nhớ tới việc sáng nay không thấy Dương Thần đâu, nhớ tới túi quần áo bẩn Dương Thần đưa cho vú Vương, tất cả là vì lăn lộn làm việc ở đây...
Chẳng lẽ anh ấy, không ngờ cả ngày lặn lộn ở Hokkaido để trang trí cho nhiều cây thông Noel vậy sao?