Một ông già mặc áo sơ mi màu xám, nhìn không ra ông ta đã bao nhiêu tuổi rồi, khuôn mặt hài hòa, nhìn thế nào cũng không giống với người của Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Nhưng người này chính là người mà Dương Thần đã không gặp cách đây rất lâu rồi.
Ông ta là một trong 8 lão nhân, sau khi Lâm Chí Quốc rời đi, vẫn trụ lại ở Yến Kinh cố gắng sốc lại nhà họ Lâm đang trên bờ vực thẳm.
Dương Thần đoán rằng, nếu như Viêm Đoàn Thiết Lữ không đủ người thì cũng không dám làm phiền đến ông già này.
- Dương thiếu gia quả đúng là tiến bộ rất nhanh, từ xưa đến nay cũng không có ai bì kịp.
Ông già áo xám cười ha hả nói.
Dương Thần cảm thấy nghi ngờ, nhíu nhíu mi nói:
- Kỳ lạ thật, sao tôi không thể nhìn ra được tu vi của ông?
Người đàn ông áo xám này không giống với ông ta của trước đây, nhưng Dương Thần không thể nào diễn tả được cảm giác cổ quái đó, chỉ cảm thấy không thể nào nhìn thấu được ông ta.
Người đàn ông áo xám thản nhiên cười:
- Già rồi, khó tránh khỏi có chút cảm ngộ, nên chẳng có gì kỳ quái cả. Tu vi là một chuyện, khó tránh khỏi có nhiều cách giải thích khác nhau, giấu đi tu vi của mình cũng không phải là chuyện gì khó.
Dương Thần gật đầu, câu này cũng có lý, nhưng cũng cần phải nghiên cứu rất nhiều
- Muốn đánh bọn người của Thạch Trung Kiếm, thì mau đuổi theo đi, tôi còn phải về nhà ăn cơm.
Nói rồi Dương Thần kéo tay Tiêu Chỉ Tình vào nhà, bỗng nhiên người đàn ông áo xám gọi giật lại.
- Dương thiếu gia, cậu không hiếu kỳ chuyện người của Thạch Trung Kiếm sao, tại sao lại vội vội vàng vàng rời đi như vậy, bây giờ phải đi xử lí chuyện gì sao?
- Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi đâu, chỉ cần không gây chuyện ở nhà tôi là được rồi.
Dương Thần tỏ vẻ bất cần nói.
Người đàn ông áo xám thấp giọng cười nói:
- Cách đây 10 phút có tin rằng, nói là thân vương Udinese của tộc Bruch – Tam đại Huyết tộc của Camarilla, đã dùng Ma huyết dò xét thuật của Huyết tộc để tìm ra vị trí của chiếc thắt lưng thôi miên, bây giờ đang dẫn người đến tìm rồi.
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, nói những câu vô nghĩa này với tôi làm gì.
Dương Thần quay người lại nói.
Người đàn ông áo xám thở dài:
- Vị trí của mục tiêu chính là Nam Sơn ở Trung Hải.
Dương Thần bất giác cảm thấy rùng mình!
Nam Sơn?!
Chỗ đó chẳng phải là chỗ Lâm Nhược Khê đang ở sao?
Lúc này chắc chắn Lâm Nhược Khê đã quay về biệt thự rồi, nếu như thật sự xảy ra một trận chiến lớn ở đó, thì cho dù Nam Sơn chỉ có một ngọn núi, thì diện tích cũng phải lên đến mấy chục km vuông, như vậy thì sẽ khó đảm bảo an toàn!
Dương Thần quyết định rất nhanh, quay sang nói với Tiêu Chỉ Tình:
- Tình Nhi, em về trước đi, em nói với mẹ là không cần phải chờ anh, anh phải đi xem tình hình như thế nào đã.
Tiêu Chỉ Tình cũng hiểu được sự tình khẩn cấp đến mức nào, nên lập tức gật đầu.
Dương Thần quay sang nói với người đàn ông áo xám đầy cảm kích:
- Cảm ơn ông đã nói cho tôi biết, khi nào rảnh sẽ mời ông uống vài chén.
- Mau đi đi, tuy rằng không phải là máu mủ của nhà họ Lâm, nhưng dù sao ta cũng đã nhìn con bé lớn lên.
Người đàn ông áo xám nói đầy ẩn ý.
Dương Thần cũng không nói gì thêm, chớp mắt đã biến mất rồi.
Người đàn ông áo xám đứng đó, nhìn bụi bay tứ tung, bất giác khóe miệng nở ra một nụ cười quỷ dị...
...
Khu biệt thự Nam Sơn.
Vì khu biệt thự nằm ở trong núi, nên không khí có vẻ lạnh hơn.
Hệ thống sưởi đã được bật, khiến cho mỗi góc nhà đều trở nên ấm áp hơn.
Lâm Nhược Khê chậm rãi bước ra từ phòng tắm, chân đi đôi dép lê gấu trúc, trên người mặc một bộ váy ngủ màu trắng, đi ra phòng khách ở dưới lầu, mở tivi.
Sau khi mở tivi, cô cũng chẳng buồn chuyển kênh, chỉ cho nhỏ volum đi thôi, sau đó ngồi lên sô pha, cầm di động lên xem.
Trên màn hình di động hiện lên một tin nhắn, khiến Lâm Nhược Khê do dự cắn cắn môi.
- Con à mẹ đang ở Yến Kinh, mẹ cũng không biết lúc này con và Dương Thần ra sao rồi. Mẹ không tiện gặp con để nói câu “xin lỗi”, nhưng mẹ đã bảo Dương Thần đem chiếc vòng Phượng Tường trả lại cho con, hi vọng con có thể tha thứ cho bà mẹ chồng đang lo lắng cho hai đứa.
Lam Lam đến Yến Kinh khiến cho ông nội rất vui, nhưng con bé cũng nhớ ba mẹ, muốn về Trung Hải với hai đứa, nếu con đồng ý, thì gọi điện cho mẹ, không thì gửi tin nhắn cũng được, hẹn rõ ngày giờ, đến sân bay đón Lam Lam.
Tin nhắn của Quách Tuyết Hoa, được gửi đến từ trưa.
Nhưng Lâm Nhược Khê vẫn chưa biết nên quyết định như thế nào.
Trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung, bên tai cô văng vẳng tiếng gọi “mẹ” của Lam Lam.
Nghĩ đến con gái, Lâm Nhược Khê đúng là vẫn chưa thể khống chế được bản thân, đôi mắt đỏ hoe, cho dù đã vài ngày không gặp, tưởng là có thể dễ dàng khống chế cảm xúc của mình, nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Chuyện này đã gây đến tận bây giờ, ai cũng có lỗi lầm của mình, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, khiến cho con gái không có ba mẹ, như vậy thì đúng là không có lương tâm rồi.
Lâm Nhược Khê bắt đầu lung lay, rồi lập tức bấm số điện thoại của Quách Tuyết Hoa.
Chuông vừa mới đổ được một hồi, đầu dây bên kia đã thấy Quách Tuyết Hoa nghe máy, cười dài nói:
- Nhược Khê, tan làm rồi à con?
- Vâng...
- Vừa hay, mọi người cũng đang ăn cơm, để Lam Lam nói chuyện với con nhé.
Quách Tuyết Hoa nói chuyện rất tự nhiên, không hề có bộ dạng giải thích gì hết.
Lâm Nhược Khê không thể không khâm phục mẹ chồng mình, kỳ thực bà vẫn còn có tâm tư và thủ đoạn đấy, chỉ nói có mấy câu đơn giản như vậy, mà mọi xấu hổ đều đã được giải quyết xong hết rồi.
Bên kia đột nhiên vọng đến tiếng cười gượng gạo của Quách Tuyết Hoa...
- Ai da, tiểu tổ tông của tôi, tay đầy dầu mỡ như thế mà cầm điện thoại sao! Ai da... bà nội đưa cho con, không cần phải vội! Cẩn thận ngã đấy...
Còn cả tiếng cười vui vẻ của Dương Công Minh vọng vào.
Lâm Nhược Khê bật cười, không cần nghĩ cũng biết, Lam Lam vội vàng muốn nói chuyện, cả miệng cả tay đầy dầu mỡ vồ lấy chiếc điện thoại.
- Mẹ! Lam Lam nhớ mẹ...
Lam Lam cuối cùng cũng đã cầm được chiếc điện thoại, nũng nịu nói.
Lâm Nhược Khê sống mũi cay cay, cố kìm nén, cười nói:
- Mẹ cũng nhớ Lam Lam, cục cưng có muốn về nhà không?
- Vâng! Lam Lam đã ăn rất nhiều thịt vịt nướng rồi, Lam Lam không muốn ăn nữa, Lam Lam muốn về nhà, mẹ đến đón Lam Lam được không...
Nghe những lời nói ngu ngơ của con gái, Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không nỡ lòng nào từ chối.
Nói chuyện đến chừng hơn 10 phút, rồi cuối cùng mới lưu luyến hẹn Quách Tuyết Hoa, cho người dẫn Lam Lam đến Natividade để về Trung Hải, lúc đó Lâm Nhược Khê sẽ đi đón Lam Lam.
Từ đầu đến cuối Quách Tuyết Hoa cũng không nhắc gì đến chuyện về Trung Hải, chuyện này khiến Lâm Nhược Khê thở phào nhẹ nhõm, cho dù bản thân mình không còn giận Quách Tuyết Hoa nữa, nhưng trong một thời gian ngắn như vậy mà phải gặp mặt nhau, thì cả hai bên cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng không thoải mái.
Cúp điện thoại, Lâm Nhược Khê đứng dậy đi về phía phòng bếp, tuy rằng không cảm thấy đói lắm, nhưng dù sao thì vẫn phải ăn chút gì đó, đi theo vú Vương học nấu ăn một thời gian như vậy, chí ít thì mình cũng làm được một số món đơn giản.
Nhưng vừa bước được mấy bước, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Nhược Khê bước về phía cửa, mở máy quay ra, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của mấy người đàn ông phương Tây xa lạ.
Những người đàn ông này, tóc bạc trắng, khuôn mặt dài, da trắng bệch nhưng nhẵn nhụi, đôi lông mày tràn đầy vẻ kiêu căng.
Một dự cảm bất thường dâng lên, Lâm Nhược Khê trù trừ nên hay không nên báo cảnh sát, đám người này quần áo nhìn có vẻ cổ quái, tất cả đều mặc áo choàng và áo da, nhìn không có vẻ gì là người lương thiện cả.
Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê nghĩ xong, người đàn ông có mái tóc bạc trắng bỗng nở một nụ cười coi thường, khẽ vươn tay ra, hướng về chiếc khóa an toàn của cánh cửa, nhẹ nhàng vuốt xuống...
- Pằng!!!
Cánh cửa chống trộm mỏng manh giống như một tờ giấy, bị tách ra làm hai trước lực tấn công của người đàn ông này!
Lâm Nhược Khê vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đi, hoảng hốt nhìn đám người kỳ quái xông vào nhà mình.
Người đàn ông tóc bạc thản nhiên liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, khi thấy phần cổ trắng mịn của Lâm Nhược Khê, ánh mắt hơi dừng lại, hiện lên vẻ ham muốn.
- Các người... các người là ai!?
Lâm Nhược Khê cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Không kẻ nào trả lời, người đàn ông tóc bạc dùng thứ tiếng Anh bản xứ nói:
- Bao vây căn phòng này lại, phải lật tung từng thước đất lên cho ta! Mau!
- Vâng!!
Một đám người áo đen xông vào như cơn lốc xoáy, cả căn phòng là những bóng đen di động!
Lâm Nhược Khê tận mắt chứng kiến ngôi nhà của mình bị xới tung hết lên, tức giận đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nhưng chỉ dám nghiến răng mà không dám lên tiếng.
Đúng lúc này từ bên ngoài vọng đến tiếng cười quái dị, vô số những cái bóng giống như thây ma bước vào trong phòng.
Dẫn đầu là một tên đàn ông có mái tóc đen dài, buộc đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn cũng chỉ tầm hai mươi ba mươi tuổi là cùng, trên người mặc một bộ quần áo được trang trí bởi những hoa văn rất quý phái.
- Udinese cảm ơn anh đã dùng ma huyết dò xét thuật để kiểm tra giúp tôi, nhưng những chuyện còn lại để chúng tôi tự lo liệu là được rồi
Người đàn ông này nói giọng trêu tức.
Người đàn ông có mái tóc bạc dường như cũng không cảm thấy kỳ quái
- Mũi thính như mũi chó, Hein sao các anh lại rồng rắn kéo nhau tới đây? Raffaello đâu?
Hein cười giọng trầm ấm nói:
- Đối phó với mấy tên rác rưởi như các người đâu cần Raffaello phải ra mặt, chiếc thắt lưng thôi miên, đương nhiên là phải thuộc về bọn ta rồi!