An Tâm mới phản ứng lại:
- Ồ, em cũng không chú ý.
Lâm Nhược Khê hắng giọng một cái, cố ý không nhìn vào gói to kia:
- Nói đi, sáng sớm qua đây, tìm tôi có việc gì.
- Ha ha, thì muốn tới thăm chị Nhược Khê thôi.
An Tâm đặt hai tay trên đùi, cười ngượng ngùng.
- Đừng lãng phí thời gian của tôi, có chuyện gì nói nhanh.
Lâm Nhược Khê nhướn mày lên nói.
An Tâm căng thẳng, nhỏ giọng hỏi:
- Chị Nhược Khê, sao chị không trở về? Chị từ bi mà, bớt giận nha…
Lâm Nhược Khê nhìn An Tâm trong chốc lát, bỗng nhiên cười dài hỏi ngược lại:
- Cô thật sự hi vọng tôi trở về mà còn muốn hỏi?
An Tâm sửng sốt, lập tức nói:
- Đương nhiên là thực sự hi vọng như vậy rồi. Chị Nhược Khê cãi nhau với chồng, bọn em cũng không dễ chịu gì? Dù sao thì trong lòng em cũng nặng như chì, luôn cảm thấy khó chịu.
- Tại sao lại như vậy, nếu như tôi ly hôn với Dương Thần, chẳng phải các cô còn có cơ hội sao?
Lâm Nhược Khê lại hỏi.
An Tâm chua xót cười cười:
- Có cơ hội, nhưng cơ hội không là thứ mà chúng em thực sự mong đợi.Chị Nhược Khê, em thực sự hi vọng chị và chồng hòa hợp lại với nhau, điều này không chỉ là mình em, mà cả với các chị như chị Sắc Vi cũng đều mong muốn như vậy.
Chị hãy suy nghĩ kỹ lại đi, trước kia khi ông xã ở nước ngoài và về đến Hoa Hạ đều không thiếu gì phụ nữ, nhưng khi anh ấy gặp chị Sắc Vi, gặp Tinh Tinh, đều không có ý sẽ ở cùng nhau.
Em nghĩ anh ấy không phải lại người quá coi trọng mối quan hệ nam nữ bình thường, chỉ có người phụ nữ mà anh ấy thực sự yêu thương thì anh ấy mới đồng ý sống cùng cô ấy thôi.
Những người chúng em, không ai khiến anh ấy xây dựng được tổ ấm gia đình, chỉ có chị là làm được, vì vậy chúng em cho dù có yêu anh ấy, cũng sẽ không tranh giành với chị, chị bớt giận đi mà. Bên ngoài ông xã không biểu hiện gì, nhưng trong lòng nhất định đang có gánh nặng đè lên.
Lâm Nhược Khê lặng yên nghe xong một lát, hồi lâu, mới nói:
- Cô rất thẳng thắn.
An Tâm cộc lốc cười cười:
- Em biết em không thông minh như chị, vì vậy vòng vo cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ nói thẳng suy nghĩ của mình.
- Tôi thích ăn viên gạo nếp, là anh ấy nói cho cô đúng không?
- Đúng vậy đúng vậy.
An Tâm gật đầu:
- Tiền để mua viên gạo nếp còn do anh ấy nhét vào tay em, anh ấy còn giả vờ nói rằng muốn mua viên gạo nếp cho em ăn, nhưng em căn bản là không thích ăn viên gạo nếp.
- Cái gì?
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cao giọng, đứng phắt dậy, thở phì phò nói:
- Cô có gì đặc biệt hơn người, dựa vào cái gì mà không thích ăn viên gạo nếp. Cô có biết viên gạo nếp đáng yêu nhường nào không, rất là ngon đấy.
An Tâm bị kinh hãi, giật mình một cái, sợ run người:
-Em…Em…Ý của em là…em chưa từng ăn....viên gạo nếp...
- Hừ, cô chưa từng ăn cũng không nên nói linh tinh, tôi ghét nhất những người không thích ăn viên gạo nếp.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới bình tĩnh ngồi xuống, dường như có điều gì đó.
An Tâm vỗ ngực một cái, cười nói:
- Em cũng cảm thấy viên gạo nếp rất đáng yêu. Hi hi. Nhưng quan trọng là chị Nhược Khê thích là được rồi, em cố ý mua nhiều vị hơn. Ông xã nói, chị thích ăn viên gạo nếp của Triệu Ký, hôm nay em đến sớm để mua đấy.
- Lại còn giả vờ giả vịt nữa…Hừ…
Trong mắt Lâm Nhược Khê lộ vẻ vui mừng, nhìn lướt qua túi to kia, sau khi mở ra, bên trong là một hộp viên gạo nếp.
Từng viên tròn tròn, nhiều màu sắc đang sờ sờ ở đằng kia, chờ người đến ăn.
Trong ánh mắt căng thẳng của An Tâm, Lâm Nhược Khê dùng hai tay cầm lấy một viên, như nâng niu một món bảo vật, từ từ đưa vào miệng.
- Ai dô….
Cắn một miếng, cô cảm thấy vô cùng sung sướng, rạo rực vui vẻ hẳn lên.
An Tâm thậm chí cảm thấy, nếu như có người đàn ông nào mà giống như viên gạo nếp này thì Lâm Nhược Khê sẽ yêu anh ta đến chết.
Ngay khi An Tâm không biết có nên tiếp tục nói chuyện không nữa, muốn chờ Lâm Nhược Khê ăn xong một viên thì Lâm Nhược Khê đã mỉm cười, nhìn lại.
- Nói đi, tôi biết cô có chuyện khác muốn đến tìm tôi.
- À…
An Tâm lúng ta lúng túng hỏi:
- Nhược Khê, sao chị biết…
- Vì nếu như đến để khuyên tôi, thì người lựa chọn đầu tiên nên là vú Vương, giống như những gì cô nói, cho dù tôi có tức giận, cô đã đến đây rồi, nhất định là muốn nói gì đó, đương nhiên cô có nguyên nhân khác.
Lâm Nhược Khê hừ nhẹ một tiếng, ăn tiếp.
An Tâm thở một hơi dài, tự mình lẩm bẩm, đúng là không có gì có thể giấu được, đột nhiên cảm thấy Dương Thần rất đáng thương, với những người phụ nữ như vậy, chỉ số thông minh cao là một điều không tốt đẹp gì.
Nhưng những gì cần hỏi vẫn phải hỏi, An Tâm híp mắt cười nói:
- Chị Nhược Khê, thực ra công ty em xảy ra chút chuyện, em biết nên làm gì bây giờ, vì vậy muốn chị giúp em nghĩ cách.
Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn An Tâm:
- Tập đoàn An Thị nhà cô kinh doanh chủ yếu về khách sạn và ẩm thực, khác xa so với ngành sản xuất kinh doanh của chúng tôi, cô hỏi tôi?
- Chẳng phải em thực sự đã không nghĩ ra cách gì nữa rồi sao?
An Tâm tội nghiệp nói.
Lâm Nhược Khê tiếp tục nhai viên gạo nếp, cũng không có ý dừng lại, mơ hồ nói:
- Vậy cô…nói…
An Tâm vội vàng nói lại vấn đề một lần nữa.
-Bây giờ em rất lo lắng, đợi bọn họ thực hiện xong dự án khách sạn nguồn năng lượng sạch thì bọn em sẽ không còn sức nữa rồi. Đến lúc đó ngành kinh doanh chủ yếu của chúng em sớm muộn gì cũng bị đánh sụp.
Lâm Nhược Khê im lặng nghe xong, vừa lúc ăn xong viên gạo nếp, mút đầu ngón tay, lau miệng.
Nhìn những viên gạo nếp khác trong hộp với ánh mắt vẫn chưa thỏa mãn, Lâm Nhược Khê tạm thời nhẫn nhịn nói:
- Việc thực hiện dự án công nghệ cao này nhất định là phải do người phụ trách chuyên nghiệp làm, nếu không thì không có cách nào làm hiệu quả được.
Giám đốc của dự án này chính là nhân vật trung tâm của dự án, anh ta và đoàn của anh ta mới là trung tâm của vấn đề, cô phải đánh sập kế hoạch của bọn họ, phải bắt tay vào làm Giám đốc của dự án đó.
An Tâm gật gật đầu:
- Em biết, nhưng hoàn toàn là vấn đề gay go mà chúng em bây giờ phải đối mặt. Giám đốc của dự án này trước đó là người của tập đoàn An Thị chúng em, sau đó vì không được bố em tin tưởng nên đã đi nước ngoài chuyên tu, kết quả bây giờ bị công ty của anh ta thuê, lại được hồi đáp cao, dự án này chính là do anh ta phụ trách.
Trước kia em còn chưa hiểu lắm, nhưng mấy người già trong công ty nói với em, lần này anh ta rõ ràng có ý định muốn thâu tóm nhà họ An chúng em, muốn trả thù cho việc năm đó chúng em đã không coi trọng tài năng của anh ta.
Lâm Nhược Khê lộ vẻ hiểu, suy ngẫm nói:
- Xem ra với thân phận là cô đã mua viên gạo nếp cho tôi, tôi có thể dạy cô một cách, nhưng cuối cùng có làm được hay không thì phải xem vận may của cô như thế nào.
An Tâm giật mình, nháy mắt mấy cái:
- Chị Nhược Khê, chị thực sự có cách sao? Em vừa mới nói xong thôi mà.
- Cũng không phải vấn đề gì quá khó giải quyết lắm, chuyện gì cũng đều phải nhìn đối thủ mới có thể phán đoán dễ khó, đối thủ của cô chẳng qua là một người cao ngạo, tham vinh hoa phú quý, lòng dạ tiểu nhân, loại người này rất dễ đối phó.
Lâm Nhược Khê nói.
An Tâm vẻ mặt nghi hoặc:
- Là giám đốc của dự án lần này sao? Anh ta rất đáng ghét, nhưng anh ta có ý định đối phó với chúng em, chúng em bây giờ đang rơi vào hoàn cảnh bất lợi.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Tôi hỏi cô, công ty đối phương cho anh ta những lợi gì?
- Sau khi thực hiện được hiệu quả, sẽ cho anh ta chức vị Phó tổng giám đốc công ty, sẽ được chia 20% hoa hồng của dự án là cùng lắm.
An Tâm nói.
Lâm Nhược Khê nói:
- Nếu như cô muốn lôi anh ta từ công ty của đối phương về tập đoàn An Thị, thì cần phải có một cái giá?
An Tâm nhíu mi:
- Chị Nhược Khê, chị nói muốn mời anh ta về sao? Vậy…e rằng hơi khó, anh ta rất hận An Thị chúng em…
- Cô nói sai rồi, người nào cũng có khuyết điểm, trên thương trường, thì con người càng khó hoàn mỹ.
“ Nhân tài” vĩnh viễn không địch nổi “tiền tài”. Nếu như cô bị thua bởi nhân tài, thì chỉ trách cô không có đủ tiền tài mà thôi.
Vì vậy từ cổ chí kim, thương gia coi trọng tiền tài, chỉ nghe nói “Thương nhân trục lợi”, chứ không ai nói “thương nhân trục nhân”.
An Tâm ngơ ngác hỏi:
- Vậy…vậy chị Nhược Khê, chị nói em phải trả giá gì…để cho anh ta bỏ công ty đó về An Thị của chúng em?
Nói tới đây, An Tâm chợt phát hiện, ánh mắt Lâm Nhược Khê nhìn mình hơi kỳ lạ.
Đột nhiên trong lòng sợ hãi, An Tâm ôm lấy ngực, hoảng sợ nói:
- Chị… không phải chị muốn em…