Dương Công Minh nhìn thấy tâm tư của đứa con trai, không vui cho lắm, nói:
- Đừng tưởng không có quan hệ huyết thống thì không phải là con cháu ta. Tên tiểu tử thối Dương Liệt là con trai ruột của con, mà nó còn phản bội nhà họ Dương ta, huyết thống? Không đáng tin cậy!
- Cha, Liệt Nhi vẫn chưa tìm thấy, làm sao biết rằng chính nó phản bội Dương gia chúng ta chứ? Có lẽ nó có nỗi khổ riêng?
Dương Phá Quân vội ngăn lời giải thích của đứa con trai.
- Lòng dạ nhỏ mọn, khó thành châu báu được.
Dương Công Minh sa sầm mặt xuống nói.
Quách Tuyết Hoa nghe rất lọt tai, cũng không phải không đúng, nhưng ngay cả Dương Phá Quân cũng bị quở trách, bà cũng không tiện mở miệng.
Đợi sau khi ăn gần xong, Dương Công Minh mới nói:
- Hai người các ngươi, đợi lát nữa rồi đi cùng ta, dẫn theo Lam Lam đến chuồng ngựa, các người chẳng phải cũng đi cưỡi ngựa sao? Đến lúc đó cũng phải luyện tập gân cốt một chút.
Quách Tuyết Hoa khó xử nói:
- Cha, hôm nay sợ không được rồi, con đã hứa với mẹ, trở về để chúc sinh nhật đứa cháu họ.
- Ồ, là con trai của anh cả con-Quách Dược hả?
- Không ngờ cha vẫn còn nhớ rõ.
Quách Tuyết Hoa gật gật đầu.
- Được rồi, được rồi, nên về nhà mẹ đẻ, thăm gia đình, đã như vậy thì không ép con nữa. Đợi lát nữa đi đến kho cất đồ, mang theo vài món quà nhỏ để tựng, đừng xấu hổ, nếu không thì mất mặt nhà chúng ta lắm. Còn ông già như ta thì không thể tự mình đến chúc mừng được.
Dương Công Minh khẽ cười nói.
Quách Tuyết Hoa vội khoát khoát tay:
- Sao có thể để cha đích thân như vậy được, chỉ là sinh nhật của một đứa cháu mà thôi. Có tâm ý của cha như vậy thì cha mẹ con chắc chắn sẽ rất vui mừng.
- Tuyết Hoa, tôi cũng đi cùng bà.
Dương Phá Quân lên tiếng nói.
Nhưng vừa nói ra thì Dương Công Minh đã trừng mắt nhìn:
- Hừ, con đi làm gì? Một người từ trước đến nay không bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu này, hôm nay chắc không phải vì không muốn ở cùng lão già này nên muốn chạy đấy chứ?
Dương Phá Quân vội vàng khoan thai cười nói:
- Cha, sao con làm vậy được chứ. Được rồi, con không đi nữa, không đi nữa…
Bất đắc dĩ nghiêm mặt lại, Dương Phá Quân nhìn cô bé tiểu mập vẫn còn đang ăn ngon lành con vịt nướng, ánh mắt xúc động…
Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Lam không ngừng nhai, đối với một người ông nội mà bản thân mình không hay nói chuyện cùng như Dương Phá Quân mà nói, lại nhìn mình một cách kỳ lạ như vậy, Lam Lam cũng không hiểu nổi, nhưng đứa nhỏ này căn bản là không quan tâm nhiều.
Sau khi ăn trưa xong, Quách Tuyết Hoa đi chọn vài món quà, ngồi xe đi đến nhà mẹ đẻ.
Quách gia ở Yến Kinh, cũng không xa lắm, nhưng Quách Tuyết Hoa muốn đi thăm cha mẹ sớm hơn.
Còn Dương Công Minh sau khi về nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nũng nịu của Lam Lam, đứng dậy nắm tay đứa nhỏ dẫn đến chuồng ngựa.
Tuy Dương Phá Quân không muốn lắm, nhưng cha đã có lệnh thì ông ta cũng đành phải đi theo.
Chuồng ngựa nằm ở bên trong căn biệt thự lớn của nhà họ Dương, là phạm vi của gia đình.
Đối với một người già không có nhiều việc để làm lắm như Dương Công Minh mà nói thì đây là một thú vui lớn, vì vậy, ngựa trong chuồng bình thường cũng không nhiều, ngược lại những con khác như chim cầm, các loại thú rất nhiều.
Đa số những loài thú quý hiếm đều rất biết nghe lời chủ nhân. Với niềm vui của người lớn, Dương Công Minh tuổi đã cao, cũng không có nhiều sức lực mà ngày ngày đến chăm sóc chúng, chỉ thỉnh thoảng ghé thăm chúng, lấy chúng làm niềm vui.
Ngồi xe đi một đoạn đường ngắn, sau khi đến chuồng ngựa, trong không khí lập tức tràn ngập mùi của cỏ xanh và một ít phân động vật.
Nhưng Lam Lam không có gì là không quen, ngược lại nhìn thấy những loài động vật lớn ở bốn phía của chuồng ngựa, ánh mắt như lóe lên.
Qua sự giới thiệu của người chăm sóc những con vật này, Dương Công Minh và Dương Phá Quân cũng đi sau đứa nhỏ, cùng quan sát.
Lam Lam nghe rất chăm chú, dường như đều nhớ hết tất cả các loại động vật, thỉnh thoảng còn tò mò hỏi thêm vài thứ, nhưng đại đa số những câu hỏi đều khiến Dương Công Minh không khỏi bật cười.
- Chú à, con khổng tước này nhiều lông như vậy, liệu có ngon không?
- Chú, con hồ ly này hôi như vậy chắc là không ngon đúng không ạ?
- Con chim này bé như vậy chắc không thể ăn được…
Người chăm sóc những con thú nghe thấy những câu hỏi này thì mồ hôi chảy ròng tòng, đúng là “Tướng môn hổ nữ”, còn nhỏ tuổi như vậy mà cái gì cũng dám ăn.
Đi lòng vòng một giờ, mọi người mới bước vào sân giữa, đến nơi những con ngựa khỏe được chọn lựa đang thở phì phò, dịu dàng ăn cỏ.
Dương Công Minh hỏi nhân viên ở bên:
- Con ngựa này, an toàn chứ?
- Vâng ạ thưa Thủ trưởng, những con ngựa mà chúng tôi lựa chọn đều là những con ôn thuần nhất, tiểu thư Lam Lam mà cưỡi lên sẽ không xảy ra gì cả.
- Vậy thì tốt rồi.
Dương Công Minh đi lên trước, sờ cằm đứa nhỏ:
- Lam Lam, để chú này ôm cháu lên, cưỡi con ngựa nhỏ này nha.
Lam Lam lắc đầu, ngọt ngào cười nói:
- Cụ nội à, Lam Lam muốn tự mình cưỡi.
Nói xong, cô gái nhỏ nhảy hai chân lên, cao gần hai thước, rơi bịch xuống lưng của con ngựa.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người xung quanh phải há hốc mồm, không thể ngờ rằng một đứa nhỏ mới chỉ có 4, 5 tuổi mà đã có được thần thái như vậy.
Mặc dù Dương Công Minh và Dương Phá Quân sớm đã nghe Quách Tuyết Hoa nói Lam Lam từ khi sinh ra đã có tố chất khác người, nhưng vẫn không thể ngờ được, cô bé lại đặc biệt như vậy.
Con ngựa con kia cũng hoảng sợ, kêu lên một tiếng, bốn chân bắt đầy chạy loạn.
- A!! Tiểu thư Lam Lam! Cẩn thận!
Người nhân viên lập tức toát mồ hôi lạnh, trước đó khi chuẩn bị thì cũng không thể ngờ được Lam Lam đột nhiên lại nhảy lên ngựa kiểu đó, làm cho con ngựa hoảng sợ.
Nhưng Lam Lam lại cười khanh khách, tiếng dây cương không ngừng vang lên, lúc này cô bé thực sự vui mừng.
- Chạy đi, ngựa con. Chạy đi, chạy đi!!!
Con ngựa trắng bị Lam Lam không ngừng quất dây cương, liền hoảng sợ vô cùng, bốn chân chạy như bay.
Chiếc mông không ngừng nẩy lên, như muốn hất Lam Lam ngã xuống đất.
Dương Công Minh điềm tĩnh, hô lớn:
- Mau sai người giữ chặt con ngựa đó lại! Không được để cho cháu cố gái ta bị ngã!
- Cha! Người làm sao đuổi kịp được ngựa!
Dương Phá Quân cười khổ nói.
- Vậy làm sao bây giờ! Nghĩ cách gì đi.
Dương Công Minh tức giận nói.
Một vài nhân viên ở bên lập tức lớn tiếng hét lên, bảo Lam Lam ôm chặt lấy, cũng không quan tâm tới việc con ngựa đó sẽ làm Lam Lam ngã, chuẩn bị xông lên túm con ngựa đó lại.
Nhưng sự kinh động của con ngựa dường như một mồi lửa, những con ngựa khác cũng bắt đầu loạn dần.
Khi con ngựa trắng xông ra khỏi chuồng ngựa thì một con ngựa đen to khỏe dường như cũng không chịu nổi, dùng sức giật đứt sợi dây, thoát ra ngoài.
Xùy xùy xùy!
Con ngựa đen như lên cơn điên xông ra ngoài, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đã đuổi kịp được con ngựa trắng.
Lam Lam dùng sức giật vào cổ con ngựa trắng:
- Mau chạy đi! Con ngựa đen kia sắp bắt kịp mày rồi! Chạy mau!
Nhưng sức mạnh của Lam Lam đột nhiên lớn như vậy, con ngựa trắng căn bản là bị sợ hãi không ngừng, bị giật mạnh cổ, đầu óc bắt đầu hoa, loạng choạng xông đến chỗ Dương Công Minh và Dương Phá Quân.
- Thủ trưởng! Thủ trưởng mau tránh đi!
Vài nhân viên vừa hay đuổi kịp con ngựa này, còn chưa đến đã phải quay về, bị quay gấp như vậy, hồn bay phách lạc.
Nhưng dù sao Dương Công Minh đi đứng cũng không được thuận lợi cho lắm, muốn tránh ra nhưng lại bị con ngựa đuổi theo.
Sắc mặt Dương Phá Quân trầm xuống, chuẩn bị đứng che trước mặt cha mình, đỡ lấy con ngựa kia xông lên.
- Phá Quân! Tránh ra!
Dương Công Minh kêu to.
Tất cả những việc này đều xảy ra trong chớp mắt, căn bản không có thời gian suy nghĩ.
Trong chớp mắt, con ngựa trắng cuối cùng chân cũng mềm nhũn ra, hơn nữa bị Lam Lam đánh đến nỗi hôn mê, ngã soài xuống đất, trượt đi một khoảng lớn.
Lam Lam “A!” một tiếng, rơi như bay xuống, mũi chân gập xuống đất, suýt bị thương.
Mọi người vừa mới thở phào, phát hiện ra cô bé này căn bản không bị nguy hiểm gì. Nhưng con ngựa đen theo sát phía sau lại khiến tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn.
- Lam Lam!
Dương Công Minh vồ tới, cô bé không phản ứng gì, đứng về hướng con ngựa đen đang xông đến.
Cô bé chỉ tò mò muốn xem con ngựa đen hùng hổ kia, đợi cho con ngựa sắp đến nơi thì Lam Lam nắm nắm đấm lại, lấy đà nhảy.
Phịch! Sưu tầm by Jiuzhaigou
Thân thể nhỏ đi đạp vào bụng con ngựa, chỉ nghe thấy tiếng con ngựa hét lên, lảo đảo bay ra ngoài.
Thân thể con ngựa đen bị quẳng mạnh xuống đất, ngực bị một lỗ thủng lớn.
Bốn chân co quắp lại, mắt lờ đờ.
Tiểu Lam Lam rơi xuống đất, toàn thân đều là máu ngựa, lè lưỡi, liếm môi vẫn còn dính máu nóng.
- Con ngựa lớn hư thật! Ai bảo ngươi ức hiếp ngựa trắng nhỏ. Lam Lam đánh chết ngươi.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngoài tiếng gió đang gào thét bên tai mọi người.
Không chỉ có đám nhân viên, mà ngay cả Dương Phá Quân cũng phải há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch.
Dương Công Minh mắt sáng ngời, kèm theo vẻ ngạc nhiên, nhìn cô bé tiểu mập trên mặt và người toàn máu ngựa, nở một nụ cười hài lòng…
Một lúc sau, các nhân viên mới bao quanh, xử lý hiện trường con ngựa trắng, cùng với con ngựa đen đã chết.
Nhưng sự chú ý của mọi người lại tập trung vào Lam Lam, sự chấn động trong lòng khiến cho họ như sắp phát điên.
Đây mới chỉ là một đứa nhỏ còn đi nhà trẻ? Chỉ nghe nói thân thủ của nó bất phàm, nhưng sự thực thì quá là nghịch thiên.
Lam Lam hơi mất hứng, chu miệng nhỏ của mình ra, đi đến trước mặt Dương Công Minh:
-Cụ nội à, Lam Lam phải đi tắm đây, hôi quá…
- Ha ha…
Dương Công Minh không một chút tính toán ôm lấy đứa nhỏ:
- Lam Lam, mặc dù con ngựa đen đó xấu xa, nhưng cũng không thể đánh chết được, sau này phải nhớ rõ, không được giết động vật, biết chưa?
Lam Lam chớp mắt:
- Cũng giống như giết kẻ xấu. Cha con nói, không thể vì một chút xấu mà giết người được, phải giết kẻ xấu lớn, đúng không ạ?
Dương Công Minh sửng sốt, nhưng gật đầu:
- Đúng vậy.
Lam Lam tỏ vẻ hiểu gật đầu, “Ồ” lên một tiếng:
- Cụ nội à, con ngựa đen đó chết rồi, buổi tối chúng ta ăn thịt ngựa đen thôi.
Mọi người chỉ cảm thấy trận gió đau tai thổi qua, nhìn cô bé hồn nhiên, không ít người bắt đầu run rẩy chân tay.