Sau khi Quách Tuyết Hoa an tâm, Dương Thần lập tức rời nhà, đi đến nhà của Sắc Vi và Mạc Thiện Ny.
Vì thời gian còn sớm, nên Mạc Thiện Ny vừa mới ăn xong, đang định đi làm, thì nhìn thấy Dương Thần đến.
Đến một cách đột ngột như vậy đã khiến cho Mạc Thiện Ny đang đi ra ngoài phải giật mình, nhìn thấy rõ Dương Thần rồi, mới buồn bực nói:
- Ông xã, anh làm gì vậy, sao hấp tấp thế.
Dương Thần nhìn thấy Mã Quế Phương đang ở trong phòng bếp, theo bản năng hỏi:
- Sắc Vi đâu? Sao có mỗi mẹ và em?
- Không phải anh tặng cho Sắc Vi một ít linh đan trung phẩm sao? Mấy ngày này cô ấy đều cố gắng để tăng tu vi, thật chẳng hiểu nổi, lẽ nào tu luyện có thể giống như nghiện thuốc phiện như vậy sao?
- Vẫn là Sắc Vi hiểu chuyện nhất, biết là sẽ giúp anh một tay.
Dương Thần vừa lòng cười cười, xem ra trước mắt cơ hội sớm nhất là sẽ bước vào thời kỳ cuối của Hóa Thần, thậm chí còn đột phá Độ Kiếp Kỳ, cũng sẽ là Sắc Vi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải không ngừng cung cấp đan dược, đây cũng là “tài nguyên hậu cần” mà Hồng Mông và gia tộc Thượng Cổ không có được.
- Còn chưa nói việc gì sao, sáng sớm tinh mơ như vậy sao anh chạy tới đây.
Mạc Thiện Ny hỏi.
Dương Thần cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, kéo người phụ nữ xuống ghế salon, hỏi:
- Biết tin của Bách Hóa Bách Niên chưa?
- Ừm.
Mạc Thiện Ny gật đầu:
- Mấy ngày này đều có nhân viên của Bách Hóa Bách Niên đến kháng nghị, đương nhiên biết rồi. Anh hỏi làm gì?
Dương Thần trịnh trọng hỏi:
- Tiểu Thiện Thiện. Anh biết em sẽ không lừa anh. Hãy nói sự thật cho anh biết, đứng sau chuyện này chính là kẻ đã đưa tin giả có phải người của Ngọc Lôi không?
Mạc Thiện Ny hơi sửng sốt, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thần, quay đầu đi chỗ khác, hỏi ngược lại:
- Ông xã, anh muốn hỏi em là… việc này có phải do Nhược Khê sắp xếp hay không, đúng không?
- Có thể nói như vậy…
Mạc Thiện Ny có phần nghi ngờ nói:
- Vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Anh ở nhà chẳng phải có thể hỏi thẳng Nhược Khê sao?
Dương Thần buồn bực thở dài, cũng không muốn giấu diếm, liền kể lại chuyện sáng sớm cha con Tôn Hải và Tôn Bằng đến tìm, kết quả là náo loạn với Lâm Nhược Khê một hồi, bây giờ Lâm Nhược Khê lấy việc kết hôn theo hợp đồng ra làm lý do, rời nhà đi.
Sau nghi Mạc Thiện Ny nghe xong, giật mình cười gượng, khóe mắt hơi đỏ, kích động nhìn Dương Thần, vỗ vỗ ngực hắn.
- Anh muốn giết anh à ! Sao anh có thể xúc động như vậy chứ ? Sao anh có thể đối xử với Nhược Khê như vậy ! Anh thật là quá xấu xa ! Nhược Khê đã quá đáng thương rồi. Bây giờ sao đến cả anh và mẹ anh đều đối xử với cô ấy như vậy chứ ?
Dương Thần được Mạc Thiện Ny thông suốt cho một hồi, vội cầm lấy tay của cô:
- Tiểu Thiện Thiện, em kích động cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại xấu xa?
Mạc Thiện Ny buồn bực thở dài:
- Em nên sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy…
- Ôi! Thiện Thiện yêu dấu, em đừng có cuống lên như vậy chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em hãy nói cho anh biết, có phải Nhược Khê làm không là được rồi.
Mạc Thiện Ny duỗi bàn tay trắng ngần ra, véo tai Dương Thần, nũng nịu khiển trách:
- Đương nhiên không phải Nhược Khê làm rồi! Tổng giám đốc Tôn là bạn tri kỷ khi còn sống của Tổng giám đốc trước đó, Nhược Khê vẫn rất tôn trọng Tổng giám đốc Tôn.
Không phải là anh không biết Nhược Khê thường xuyên đi cô nhi viện thăm trẻ nhỏ. Mỗi năm cô ấy cũng quyên góp rất nhiều tiền cho Phúc lợi viện. Tổng giám đốc Tôn là bậc tiền bối mà cô ấy rất tôn kính, sao có thể âm thầm làm việc này với Bách Hóa Bách Niên của Tổng giám đốc Tôn được chứ?
Hơn nữa, bây giờ Ngọc Lôi rõ ràng là thu mua Bách Hóa Bách Niên, hoàn toàn có thể biết được, cho dù Nhược Khê có dùng thủ đoạn nào đi nữa cũng không thể dùng thủ đoạn tàn ác như vậy được? Việc này chẳng phải là để cho người khác thấy Ngọc Lôi chúng ta âm thầm làm điều mờ ám sao?
Dương Thần nghe xong kinh ngạc, bất chấp bị Mạc Thiện Ny véo tai.
Đúng vậy, tại sao mình không nghĩ đến điều đó chứ. Kế hoạch của Lâm Nhược Khê chủ yếu là im hơi lặng tiếng, căn bản khó lòng đề phòng được.
Như vậy thì việc này rõ ràng là quá mức, ai cũng có thể đoán được do Ngọc Lôi làm, như vậy quá lộ liễu rồi.
Chỉ tiếc, người trong cuộc thường mê muội.
Dương Thần đã nhìn thấy rất nhiều lần Lâm Nhược Khê dùng mưu để giải quyết đối thủ, lần đầu tiên không dám tin, Lâm Nhược Khê không làm chuyện này.
- Việc đó… việc đó rốt cuộc là do ai làm?
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny lau nước mắt, thở dài nói:
- Chuyện này, Nhược Khê đã để chính em đi xác minh. Em đến đài truyền hình một chuyến, tốn khá nhiều tiền, nhưng cuối cùng cũng tìm ra chân tướng…
- Đã tìm được đó là ai?
Mạc Thiện Ny gật đầu, nói:
- Kẻ làm chuyện này, không phải ai khác, chính là người mà sáng nay anh đã gặp, con trai độc nhất của Tổng giám đốc Tôn-Tôn Bằng.
- Tôn Bằng? Con trai của ông ấy?
Dương Thần ngạc nhiên.
- Không sai.
Mạc Thiện Ny nghiêm mặt nói:
- Ngay từ đầu em không thể hiểu được, nhưng sau khi nói với Nhược Khê, cô ấy đã giúp em phân tích, em đã hiểu được…
Dương Thần ngơ ngác nói:
- Nhược Khê nói như thế nào?
- Cô ấy nói, Bách Hóa Bách Niên tuyến đường dân sự, nhưng bây giờ dù sao kinh tế Trung Hải cũng ngày càng phát triển, các thương trường lớn quốc tế như Wal-Mart sau khi độc chiếm thì những thương hiệu hàng hóa quốc tế nhiều hơn so với bọn họ, giá cả và tốc độ nhập hàng cũng không thể cạnh tranh được. Ngành kinh doanh chủ yếu của bọn họ càng ngày càng nhiều sự cạnh tranh và thử thách hơn.
Có thể nói, Bách Hóa Bách Niên đã đi đến đường cùng, khó có thể xoay chuyển được. Vì những cải cách của Tổng giám đốc Tôn quá chậm, ông ta không chịu từ bỏ những chiếc lược cũ kỹ, kiên quyết tiến vào nhân đân, kết quả là chỉ có bị đào thải.
Một công ty Bách Hóa như vậy cũng khiến cho Ngọc Lôi chúng ta có hứng thú thu mua lại để tiến hành cải tạo xây dựng tổng thế theo hướng sản xuất thời trang, cũng có thể biết được kết quả là Tổng giám đốc Tôn cố chấp không chịu bán, như vậy thì chỉ có chờ phá sản.
Nhưng Tổng giám đốc Tôn đã coi Bách Hóa Bách Niên như tính mạng của mình, kiên quyết nhất định không chịu bán, tình hình còn kéo dài như vậy khiến cho con trai độc nhất của ông ta là Tôn Bằng nhấp nhổm không yên.
Tôn Bằng nhất định biết cha mình sẽ không đồng ý bán, vì vậy nhìn thấy giá tiền mua lại của Ngọc Lôi đến con số 1.5 tỷ, sẽ không thể chờ lâu hơn nữa. Anh ta không muốn tương lai sẽ là một cục diện bị phá sản, cho nên anh ta bắt cha mình phải bán…
Dương Thần cuối cùng đã hiểu được:
- Nói cách khác, Tôn Bằng vì muốn có được một số tiền lớn, nên đã liên lạc với phóng viên,cho nên mới dễ dàng tiến hành đưa tin giả như vậy? Sau đó, giới kinh doanh ở bên ngoài sẽ không thể ngờ được đó chính là người của nhà họ Tôn làm chuyện này.
Mạc Thiện Ny gật đầu nói:
- Đúng vậy. Thực ra chuyện này, nếu như có ai đó đi điều tra một cách tử tế thì có thể phát hiện ra, nhưng trước mắt người biết được chân tướng chỉ có hai người là em và Nhược Khê. Bây giờ em lại nói với anh.
- Tiểu Thiện Thiện… Những gì em nói đều là sự thật chứ?
Dương Thần nuốt một cái, nói.
Mạc Thiện Ny nhướn mày lên:
- Sao? Ngay cả em mà anh cũng không tin sao? Mạc Thiện Ny em chưa bao giờ lừa anh cả.
- Không không…
Dương Thần xấu hổ cười nói:
- Chẳng qua anh cảm thấy rất buồn bực, nếu Nhược Khê đã sớm điều tra ra là Tôn Bằng làm, tại sao lại không làm sáng tỏ việc này? Nếu như cô ấy có thể trực tiếp nói ra, bảo em đến nhà của anh làm chứng, thì anh và mẹ anh căn bản sẽ không nghi ngờ cô ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì cả?
Mạc Thiện Ny nghe nói như thế, không khỏi hít một hơi, chua xót nói:
- Đây cũng là vì em cảm thấy không đáng cho Nhược Khê… Anh đúng là xấu xa, Nhược Khê thật đáng thương…
- Ý gì vậy…
Dương Thần khó hiểu.
- Chẳng lẽ anh không phát hiện ra, sức khỏe của Tổng giám đốc Tôn Hải thực sự không thể khỏe như vậy sao?
Mạc Thiện Ny chán nản nói:
- Sức khỏe của Tổng giám đốc Tôn mấy năm này rất không ổn định, khó thở, là do ông ấy bị huyết áp cao…
Dương Thần liền nhớ tới việc Tôn Bằng đưa Tôn Hải đến bệnh viện, gật đầu.
Mạc Thiện Ny nói:
- Thực ra, em khá khâm phục Nhược Khê đấy. Lúc đó em muốn nói ra, tuyên bố với bên ngoài việc này là do con trai Tôn Hải-Tôn Bằng làm, không có liên quan gì đến Ngọc Lôi, muốn lấy lại danh dự cho Ngọc Lôi chúng ta.
Nhưng Nhược Khê lại nói với em, tuổi tác của Tổng giám đốc Tôn cũng đã cao, không còn sống trên đời này được mấy năm nữa. Hơn nữa, Tổng giám đốc Tôn luôn lấy con ông ta-Tông Bằng làm niềm vinh dự, cho rằng Bách Hóa Bách Niên chính là một đại gia đình hòa thuận, mọi nhân viên đều là người thân của ông ấy…
Nếu để cho Tổng giám đốc Tôn biết được người ra tay với Bách Hóa Bách Niên mà ông ấy coi trọng như tính mạng của mình là con trai duy nhất của ông ấy thì ông ấy sẽ thế nào chứ? Sự đả kích này chẳng phải quá lớn sao?
Ông ấy nhất định sẽ cảm thấy rất có lỗi với nhân viên, cũng sẽ mất hết can đảm, những tia hy vọng cuối cùng đều tiêu tan hết.
Ngộ nhỡ, bệnh cao huyết áp tái phát thì ngay cả tính mạng cũng khó có thể giữ được…
Trong lòng Dương Thần như dậy sóng, nghe được những câu này, lại nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Nhược Khê…
- Cô ấy… cô ấy sợ Tôn Hải không chống đỡ nổi, cho nên…mới không chịu làm sáng tỏ việc này?
Người phụ nữ này sao lại ngốc như vậy chứ, lại còn làm những việc này vì người ngoài sao?
Dương Thần cảm thấy đầu óc mình như sắp nứt toạc ra, nhớ tới hình ảnh Lâm Nhược Khê bỏ đi, hít một hơi sâu.