Thái Nghiên thấy Dương Thần vẫn chưa tin bèn rút một cây bút nhỏ dùng để ghi âm từ bên hông ra, đưa đến trước mặt Dương Thần, nói:
- Anh xem đi, em thực sự đến để ghi âm. Vừa rồi người của Lôi Chính Phúc nhìn thấy chúng ta, em không thể giải thích nhiều cho anh được, tránh việc họ nghi ngờ.
Dương Thần sớm đã tin cô rồi, lấy tay đẩy chiếc bút lại phía cô:
- Được rồi, anh tin em. Nhưng người phụ nữ như em cũng quá là cương quyết rồi đấy, nhất thiết em phải gánh lên mình sao? Phái một cảnh sát nữ khác đến là được rồi.
- Hì hì.
Thái Nghiên vui vẻ nói:
- Làm gián điệp, cảm giác thích thú hơn nhiều, hơn nữa những tên kia đều là dân xã hội đen, em sợ rằng Tiếu Dã sẽ bị bọn họ hại, vì vậy em mới bảo vệ anh ấy.
Tiếu Dã đứng ở phía sau, nghiêm trang nói:
- Nghiên Nghiên, tôi là đàn ông, nên bảo vệ phụ nữ các cô mới đúng chứ.
Dương Thần nghe thấy câu này liền sởn da gà, cau mày nói:
- Này, mặc dù cậu là bạn học của Nghiên Nghiên, nhưng kiểu xưng hô như vậy cũng đừng quá tùy tiện chứ. Đúng rồi, vừa rồi cậu nói gì cơ? Cậu đang theo đuổi Nghiên Nghiên. Vậy cậu đợi tôi chết đi, hay là muốn tuyên chiến với tôi?
Thái Nghiên kéo kéo vạt áo của Dương Thần:
- Ai da, anh đừng nói với anh ấy như vậy. Em bảo anh ấy đừng gọi em như vậy nữa rồi, anh ấy sẽ không làm vậy nữa đâu. Em đã từ chối anh ấy rồi.
Tiếu Dã bất động, nói:
- Anh Dương, anh vẫn chưa kết hôn với Nghiên Nghiên, nghĩa là tôi vẫn chưa thua, tôi sẽ cố gắng nỗ lực vì ước mơ của tôi.
- Ước mơ?
Dương Thần nhìn vẻ nghiêm túc của Tiếu Dã, có chút mơ hồ.
Thái Nghiên đỏ bừng mặt, dường như đã biết được điều gì đó.
Tiếu Dã nhìn chiếc BMW X6 sau lưng Dương Thần:
- Tôi nhìn xe của anh Dương đây thì đã biết anh Dương là người có tiền.
Tôi chỉ là một nhân viên công vụ xuất thân từ nông dân, không có nhiều tiền, cũng không có quyền lực gì, chức quyền của tôi cũng không bằng Nghiên Nghiên.
Nhưng, từ khi vào đại học tôi đã thích Nghiên Nghiên rồi, sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, không ngờ tôi lại có thể gặp được cô ấy.
Mặc dù tôi biết mình không xứng với cô ấy, nhưng tôi không hi vọng, vì tôi không cố gắng mà trong tương lai sẽ cảm thấy hối hận.
Tôi sẽ không vì anh Dương là người có tiền mà từ bỏ việc theo đuổi cô ấy, trừ phi hai người kết hôn, như vậy tôi sẽ thực sự chúc phúc cho hai người, lặng lẽ rút lui.
Những lời này thực sự chân thành, mặc dù Thái Nghiên dựa vào Dương Thần, nhưng vẫn bặm môi, mắt hơi rưng rưng.
Dương Thần cũng không có nào tức giận với một người đàn ông như vậy. Mặc dù anh ta muốn theo đuổi Thái Nghiên đã khiến cho mình cảm thấy không thoải mái, nhưng người ta quang minh chính đại, tự tôn tự cường, còn mình có thể nói, mặc dù cũng đã bỏ ra nhiều sự chân tình, nhưng cũng chẳng to lớn vĩ đại gì, còn không thể cho Thái Nghiên một đám cưới.
So sánh như vậy thì mình mới là người đáng trách.
Nhưng tình cảm là một thứ giống như địa vị trong xã hội vậy, căn bản là không thể công bằng tuyệt đối được.
Thái Nghiên hiểu rõ, Tiếu Dã là một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu một người, nhưng cô lại không thể chọn Tiếu Dã.
Không phải vì địa vị, tiền bạc, thanh danh của Tiếu Dã không bằng Dương Thần, mà là vì việc hiểu Dương Thần, yêu Dương Thần, trải nghiệm cùng Dương Thần có những thứ khác lạ có thể đem lại cho cô, cô không thể động lòng được với một người đàn ông nghiêm túc bình thường như Tiếu Dã.
Dương Thần thở dài, hỏi Thái Nghiên:
- Hôm đó em nói có người mời em ra ngoài ăn cơm, em đã gác điện thoại xuống, là cậu ta mời em sao?
Thái Nghiên cũng không giấu diếm, gật đầu:
- Ừm, anh sẽ không giận chứ. Em đã nói với Tiếu Dã rất nhiều lần rồi, em sẽ không thay đổi chủ kiến của mình, nhưng anh ấy thì vẫn cứng đầu. Tiếu Dã là một người tốt, em không phải là không biết điều đó.
Thái Nghiên cũng thẳng thắn, đứng trước Tiếu Dã nói cách nghĩ của mình.
Trong mắt Tiếu Dã hiện lên một nỗi buồn man mác, cười chua xót nói:
- Nghiên Nghiên, anh luôn thích sự thẳng thắn của em, không giả bộ, nhưng em nói như vậy, thực sự khiến anh đau lòng.
Anh vẫn rất tò mò, người đàn ông có thể khiến Nghiên Nghiên thích là một người như thế nào, thậm chí anh còn hoài nghi, rốt cuộc có phải vì sự tồn tại của Dương Thần, nên bây giờ anh rất khó để chinh phục được em.
Dương Thần đột nhiên cũng không thể nào ghét con người này được, cười nói:
- Không phải rất khó, mà là không thể thành công được, nhưng tôi rất ngưỡng mộ sự thẳng thắn của cậu.
Về việc cậu bảo Nghiên Nghiên giả danh làm bạn gái của cậu, giúp cậu tìm chứng cứ buộc tội tên Lôi Chính Phúc kia, tôi không cho phép còn có lần sau, cho dù muốn giúp cậu, cũng phải thông qua cách khác, mà không phải lôi cô ấy giả danh làm bạn gái cậu được.
Thái Nghiên cười nói:
- Làm sao vậy, ghen à?
Dương Thần nhíu mày:
- Đúng vậy, anh ghen.
Thái Nghiên vui vẻ sờ đầu Dương Thần:
- Tốt lắm, đừng ghen nữa. Em sẽ không làm vậy nữa đâu, hôm nay em và Tiếu Dã tiếp cận với tên Lôi Chính Phúc kia vài tiếng, cũng không tìm được tài liệu gì hữu ích. Con hồ ly này rất thâm hiểm, đối với một người bạn gái xa lạ như em rất thận trọng, nói ít hơn.
Dương Thần khẽ cười nói:
- Anh khuyên các em nên cẩn thận một chút. Tên đó không đơn giản đâu. Đã có thể lộ liễu mua quan hệ để mở một nhà máy gây ô nhiễm như vậy thì tai mắt của gã ở Trung Hải nhất định cũng rất nhiều. Hôm nay đột nhiên em xuất hiện, lại còn trong việc tư của gã, đương nhiên gã sẽ nghi ngờ.
Nếu để gã điều tra ra em là cảnh sát thì không chừng còn giáng lên người của Tiếu Dã, như vậy Tiếu Dã sẽ rất nguy hiểm.
Thái Nghiên nháy mắt vài cái:
- Vậy sao? Vậy…vậy phải làm sao?
- Làm sao anh biết.
Dương Thần nhún vai.
Tiếu Dã nói:
- Nghiên Nghiên, không cần phải lo lắng đâu. Tên Lôi Chính Phúc sẽ không dám tung hoành kiểu như vậy đâu. Dù sao anh cũng là nhân viên công vụ nhà nước, gã làm gì được anh chứ. Cuối tháng phải bỏ phiếu bầu Trưởng thôn, chúng ta cần tranh thủ thời gian để tìm chứng cứ, tuyệt đối không thể để cho gã toại nguyện được.
Trong nháy mắt Thái Nghiên lóe lên điều gì đó, ý chí quyết đấu dạt dào.
Dương Thần nhìn vào đôi nam nữa muốn “trừ gian diệt ác” kia, bỗng nhiên nghĩ, nếu như mình không có được trái tim của Thái Nghiên thì bọn họ quả thực rất xứng đôi.
Nói chuyện một lúc, thời gian cũng đã muộn, Dương Thần hỏi Tiếu Dã có cần đưa anh ta về không.
Nhưng Tiếu Dã vẫn rất khách khí, tự mình bắt xe, cười nói rằng mình vẫn còn tiền đi taxi.
Dương Thần cũng chỉ khách sáo, sau khi từ biệt Tiếu Dã, liền đưa Thái Nghiên về nhà.
Thái gia ở Trung Hải, cũng chỉ có một người con gái là Thái Nghiên, những người khác đều là người hầu và cảnh vệ trong quân đội, vợ chồng Thái Vân Thành không thường xuyên qua lại, nên thực sự rất yên tĩnh.
Trên đường đi, Dương Thần không khỏi tò mò hỏi Thái Nghiên, gần đây có phải đều bận rộn giúp Tiếu Dã kiện tên Lôi Chính Phúc kia không, vì Quách Tuyết Hoa đã nhắc nhiều lần, người con dâu như Thái Nghiên không thích hợp, không thể có thời gian để đoàn tụ như những người phụ nữ khác.
Thái Nghiên ngượng ngùng lè lưỡi nói:
- Ông xã, anh không biết chứ, tên Lôi Chính Phúc thực sự rất đáng ghét, gã vì muốn làm Trưởng thôn, từ đầu năm đã bắt đầu mua chuộc, gã mua chuộc hết các hộ trong thôn, trong thị trấn đó, còn những lãnh đạo có liên quan trong thành phố thì không cần nói làm gì nữa.
Một bàn tiệc rượu, ít nhất là 20 000 trở lên, thậm chí còn đắt đến hàng chục nghìn. Gã muốn tặng quà khách, chuyên môn làm một kho hàng, bên trong kho hàng toàn là rượu Ngũ Lương và Mao Đài, còn có gấu trúc, thuốc là Hoàng Hạc Lâu, đây đều là sự thật. Kho hàng đó nằm sau nhà của gã, em phái người đi điều tra rồi.
Gã còn tặng quà nhân dân trong thôn nữa. Những người nhận quà đâu dám không bỏ phiếu cho gã. Nếu như nhà nào dám không bỏ phiếu thì gã sẽ phái thuộc hạ đến đập phá nhà đó, đánh người nhà đó đến khi nào chịu bỏ phiếu thì thôi. Cứ như vậy, những người dân cũng trở thành người nhận hối lộ, cũng không dám tố cáo gã, đến cuối cùng tất cả mọi người đều nhận.
Cha mẹ của Tiếu Dã lúc đầu không chịu nhận quà, bị đánh cho đến nỗi phải nhận, sau này Tiếu Dã về nhà mới biết, nhưng không thể tố cáo Lôi Chính Phúc được, nên mới nhờ em giúp.
Gã chỉ mua chuộc, tặng quà, mà một năm cũng tiêu đến mấy triệu, nhưng sở dĩ gã tiêu tiền như vậy, chính là chờ đến lúc gã được làm Trưởng thôn, một năm không là gì, có được đất của thôn, gã sẽ xây dựng thêm nhà máy chế biến giấy, và có thể kiếm lại được số tiền đó.
Em tin, nếu như có thể bắt được Lôi Chính Phúc thì thuộc hạ dân xã hội đen của gã cũng bắt được không chừng, những tên tham quan có liên quan đến gã cũng có thể bắt được một mẻ lớn.
Dương Thần nhìn Thái Nghiên sục sôi nhiệt huyết, dở khóc dở cười:
- Em đúng là cắt người lấy của. Ngộ nhỡ những tên quan có liên quan quá nhiều thì em sẽ cực kỳ nguy hiểm, bố vợ đại nhân là tướng quân, cũng không thể tạo áp lực cho quá nhiều quan chức được.
- Chẳng phải có anh rồi sao?
Thái Nghiên nắm lấy cánh tay Dương Thần, cười nói:
- Trước kia em khẳng định là không dám, nhưng bây giờ có thiếu gia Dương Thần thân yêu của chúng ta ở đây rồi, nếu em thực sự chống đỡ không nổi thì anh có thể cứu em.
Dương Thần hoàn toàn khâm phục. Người phụ nữ này bây giờ ỷ vào việc kiểu gì mình cũng phải giúp cô ấy, nên muốn làm chính nghĩa, làm việc mà coi trời bằng vung.
- Vậy em cũng không thể từ bỏ việc tu luyện được. Hôm nay Sắc Vi đã bước đến thời kỳ Hóa Thần rồi, các em cũng nên chăm chỉ hơn đi.
- Cái gì? Chị Sắc Vi đã đến Hóa Thần Kỳ rồi sao?
Thái Nghiên giật mình há hốc miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù cô thích đánh nhau, đấu nhau rất kịch liệt, nhưng đối với việc cảm ngộ cảnh giới thì thực sự không giỏi lắm, xét cho cùng thì cô cũng thích hoạt động bộ não hơn.
- Còn nữa.
Ánh mắt Dương Thần đổ dồn vào người phụ nữ này, nói:
- Sau này trước mặt anh không được hấp tấp, cũng phải ăn mặc trang điểm cho giống phụ nữ một chút, hôm nay em mặc váy trông rất xinh.
Trong lòng Thái Nghiên mừng rỡ, được người đàn ông của mình khen đầy ngọt ngào, miệng cười gật đầu, xuy xét nên đặt mua vài bộ trang phục cho phụ nữ không.
Đưa Thái Nghiên trở về nhà, thời gian cũng đã đến hai giờ sáng, Dương Thần ngẫm lại mình cũng có nhiều ngày chưa qua đêm ở nhà, nên không dây dưa nhiều với Thái Nghiên nữa, chạy về nhà ngay.
Nhưng vừa về đến nhà, Dương Thần vốn tưởng toàn bộ đèn trong nhà đều đã tắt, nhưng lại phát hiện ra, trong nhà đèn vẫn sáng.