Cười vui vẻ một hồi lâu, cả nhà ba người cùng nhau đi tản bộ trên đường dành cho người đi bộ.
Nhưng vì người đi đường khá đông, Lam Lam lại nhỏ, Dương Thần phải bế con bé lên như vậy cũng giúp cho con bé đỡ mệt.
Các cửa hàng trên phố được trang hoàng đủ màu sắc, đặc biệt là vào dịp cuối năm này, mặc dù chỉ còn khoảng một tháng nữa là tới giáng sinh, nhưng một số cửa hàng đã bắt đầu bày bán các sản phẩm dành cho lễ giáng sinh.
Lam Lam vẫn còn ảo tưởng về ông già Noel, con bé cứ quấn quýt lấy Dương Thần đòi hắn kể về chuyện ông già Noel, Dương Thần đành phải từ từ kể về chuyện ông già Noel cho Lam Lam nghe, Lam Lam nghe rất say mê.
Khi đi tới bên ngoài một cửa hàng quà tặng, hai cây thông Noel lớn thu hút không ít người qua lại.
Lâm Nhược Khê nghỉ chân bên cây thông Noel, nhìn thân cây được trang trí bằng nhiều chiếc hộp nhỏ và nhiều ngọn đèn nhỏ sáng lấp lánh, khóe miệng cô nở nụ cười.
- Sao vậy? Lớn như vậy rồi mà nhìn thấy cây thông Noel còn mê mẩn vậy sao?
Lâm Nhược Khê khẽ hừ nhẹ một tiếng:
- Không được hay sao? Cây thông Noel đẹp như vậy! Đáng tiếc lúc em còn nhỏ, bà nội nói trang trí cây thông Noel rất tốn thời gian, chẳng qua cũng chỉ để nhìn, thà rằng mua quà Noel còn hơn, cho nên chưa từng trang trí cây thông Noel. Bây giờ nghĩ lại, bà nội thật là nghiêm khắc!
Dương Thần nhìn xoáy vào cây thông Noel, cười nói:
- Dù sao anh cũng không thích.
- Vì sao?
- Em đoán đi…
- Đi, ngoài việc không hứng thú ra thì không đoán được gì khác.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái.
Dương Thần cười hà hà:
- Gả cho một gã bán thịt xiên nướng đã là không hứng thú rồi. Đi thôi, đi thôi! Gần đây không phải có bách hóa thuộc quyền quản lý của Ngọc Lôi hay sao, đến tòa nhà bách hóa của em xem thế nào, mua ít đồ chơi cho con gái.
- Hay quá hay quá! Lam Lam muốn đồ chơi!
Lam Lam lập tức vui vẻ vỗ tay cười.
Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ thở dài:
- Cái con bé này, đã mua cho con nhiều đồ chơi như vậy rồi, nếu cứ như vậy, chắc mẹ phải mua căn phòng mới cho con đựng đồ chơi mất thôi.
Lam Lam cười khanh khách không ngừng, nụ cười ngây thơ khiến Lâm Nhược Khê không nói thêm được lời nào.
Đi một vòng quanh khu bách hóa, sau khi mua được rất nhiều đồ chơi và những bộ đồ đáng yêu, ba người mới trở về nhà.
Lái xe trên đường, Dương Thần đột nhiên nhận được điện thoại, là điện thoại của Thái Nghiên.
Nhìn hai mẹ con ngồi sau qua kính chiếu hậu, Dương Thần do dự nhấc máy.
- Nghiên Nghiên, sao vậy?
Lâm Nhược Khê nghe thấy Thái Nghiên gọi điện thoại tới, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên u ám, song cũng không nói gì.
Thái Nghiên có chút đau đầu:
- Dương Thần, tại sao anh lại kết thù kết oán với nhà họ Vương ở Sơn Tây.
- Nhà họ Vương ở Sơn Tây?
- Chính là cái tên Vương An ấy. Năm nay mới tới đấy làm ăn, chính là tên mới được tuyển làm ủy viên của Mặt trận Tổ quốc ý.
Thái Nghiên sầu não nói:
- Hắn ta gọi điện tới đồn cảnh sát, nói anh nhờ tới xã hội đen đánh anh ta. Lam Lam còn đánh bị thương con trai của hắn ta, bắt em trước sáng mai phải xử lí vụ này, nếu không sẽ nói lại với người nhà anh ta.
Dương Thần hiểu ý cười, tên này đúng là phiền phức, lại còn báo cả cảnh sát, chẳng trách nói trong cục cảnh sát cũng có người.
- Nhà họ Vương kia có lai lịch thế nào, tên đó có vẻ khá là kiêu ngạo.
- Lai lịch đúng là không tầm thường. Mặc dù nói hiện nay Hoa Hạ có tứ đại gia tộc là hùng mạnh nhất, chính là tứ đại gia tộc ở Yến Kinh, nhưng trên thực tế, điều này chỉ xét về phương diện chính quyền trung ương mà thôi.
Nếu như nói về đất đai, thì còn có cả những gia tộc lâu năm hay những gia tộc là khai quốc công thần, thâm căn cố đế có thế lực hùng mạnh, dù sao thì trời đất bao la Hoàng đế lại ở xa, cường long chẳng qua cũng chỉ đè được đầu của rắn mà thôi.
Tổ tiên nhà họ Vương ở Trung bộ từng có lịch sử nhiều lần tiến hành cắt cứ quân phiệt, hiện tại gia chủ của Vương gia là Vương Anh Lai, ông ta cũng là tướng quân cùng thời với cha của em, nếu nói về quan hệ có lẽ còn rộng hơn cả nhà họ Dương.
Mặc dù nhà họ Vương hiện tại cũng có khá nhiều nhân vật chủ chốt bắt đầu làm thương nhân, nhưng khoảng hai năm trước trưởng nam nhà họ Vương mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã làm tới Phó bí thư tỉnh ủy, gia tộc vốn lại là dòng dõi tư sản giàu có, cho nên không ai dám động tới anh ta.
Thái độ của Yến Kinh hiện nay cũng phải nể mặt nhà họ Vương ba phần đấy, dù sao nhà họ Vương cũng có dòng dõi quân nhân, chỉ điều này thì đến Ninh gia, Lý gia cũng không bằng được.
Dương Thần huýt sáo:
- Lai lịch quả thực cũng không thường.
- Anh còn tâm trạng mà huýt sáo sao? Em đang lo lắng sắp chết đây, nhà họ Vương không phải anh muốn đè chúng xuống là đè được đâu, người ta thực sự có vũ trang quân đội đấy! Nói họ là thổ Hoàng đế cũng không sai đâu.
Thái Nghiên tức giận nói.
- Ơ! Nghiên Cục trưởng của chúng ta chẳng phải xưa nay ghét kẻ ác như kẻ thù hay sao, một tên ác ôn như vậy, em giúp anh bắt tên đó lại vậy chẳng phải coi như xong rồi sao?
Dương Thần trêu chọc nói.
- Anh nghĩ em không muốn à? Cái tên Vương An ấy lăn lộn thương trường bao năm kiếm được cả đống tiền bên ngoài rồi, giờ về muốn chuyển từ thương nhân lên làm quan đấy.
Nhưng hậu thuẫn của người ta vững chãi, anh ta có quan hệ huyết thống gần với nhà họ Vương, anh họ của anh ta là trưởng nam nhà họ Vương, nhà họ Nghiên chúng em đến thực quyền quân đội còn không có, dựa vào cái gì để đấu với anh ta. Nếu cha em biết em động tới nhà họ Vương, chắc chắn sẽ bắt em ngoan ngoãn từ chức trở về Yến Kinh đấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại ủy viên Mặt trận Tổ quốc thì ai chẳng làm được, đám ca hát diễn kịch cũng làm chính sự được, không biết là đại biểu của những người cuồng ca nhạc hay là đại biểu của những người cuồng điện ảnh đây.
Dương Thần mệt mỏi nói:
- Anh đâu có hiểu những chuyện này, nhưng anh thực sự không hơi sức chơi trò chơi thiểu năng này với bọn họ. Hay là anh tới Sơn Tây đánh họ một trận?
- Anh điên rồi? Chẳng may nhà họ Vương nổi giận thực sự, xảy ra bạo động thì làm sao? Anh có thể giết mấy nghìn mấy chục nghìn người hay không?
Dương Thần nghĩ cũng phải, phiền phức này đúng là không dễ xử lý, xem ra dùng sức với họ không được rồi.
Mặc dù không cam tâm, nhưng Dương Thần thấy tiết lộ thân phận nhà họ Dương với họ, hy vọng đối phương chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa lành là được, cho nên nói:
- Em nói với tên đó, anh là người gì đó của Dương gia, anh cũng không có hứng thú cắt đứt đường làm quan của anh ta, đường ai nấy đi, bỏ qua mọi chuyện, không ai đụng chạm tới ai.
Thái Nghiên ngẫm nghĩ một lát nói:
- Cũng được, nếu anh đã đồng ý nói thân phận của mình, vậy em sẽ nói với anh ta. Em sợ anh không thích dựa vào thân phận của mình để áp chế người khác, nên vẫn chưa dám nói.
Dương Thần còn đang muốn nói gì đó, nhưng Thái Nghiên bên kia hình như còn rất vội, cô vội vàng nói:
- Em không nói nhiều nữa đâu, có người bạn hẹn em ăn cơm, đợi cũng khá lâu rồi, hôm khác gặp anh nhá, bye bye…
Dương Thần chưa kịp nói thêm gì thì cô đã cúp máy.
Dương Thần có chút bất an nhíu mày, hắn có cảm giác không tốt, đã muộn như vậy rồi còn có bạn hẹn đi ăn cơm? Lại còn đợi rất lâu rồi? Không lẽ là đàn ông? Lần trước không phải có tên họ Vi nói là muốn hợp tác nhưng thực chất là đến cua gái đấy sao!
Mặc dù cũng thường xuyên gặp mặt cô, nhưng ngoài việc dạy các cô tu luyện và làm một số chuyện ám muội ra thì hắn cũng không có nhiều thời gian bên cạnh họ, Dương Thần cảm thấy cần phải thâm nhập sâu hơn vào vòng giao tiếp của các cô rồi.
Lâm Nhược Khê ở phía sau lúc này mới hỏi:
- Là cái tên Vương An kia sao? Nhà họ Vương ấy rất khó đối phó sao?
Dương Thần quay đầu lại cười nói:
- Chuyện lớn đã có anh lo, yên tâm đi!
Về đến nhà, Quách Tuyết Hoa và vú Vương biết được sự việc đều thấy hoang đường hết sức.
Quách Tuyết Hoa cũng biết lai lịch nhà họ Vương, nhưng vẫn là nên nghĩ cho việc của Lam Lam trước, hỏi:
- Vậy sau này Lam Lam có đi học ở nhà trẻ Vân Hoa nữa không? Bọn trẻ nếu như vẫn không chịu quan tâm tới Lam Lam thì thật đúng là lạnh lùng quá.
- Lam Lam nghĩ thế nào, ngày mai có muốn đi nhà trẻ nữa không?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Lam Lam nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu:
- Phải đi, Lam Lam không thể chạy trốn, Lam Lam là đứa bé ngoan.
Lâm Nhược Khê vui mừng cười:
- Nếu như những bạn nhỏ khác không chơi với Lam Lam, Lam Lam phải đi nói với cô giáo, không được khóc nhè nữa đâu đấy.
Lam Lam gật đầu, nghịch con búp bê Barbie mới mua, sớm đã quên hết những chuyện không vui rồi.
Hai ngày sau đó, Lam Lam quay trở lại nhà trẻ, cũng không có nhiều chuyện phát sinh, dù sao thì lũ trẻ cũng dễ quên nhiều chuyện, cùng nhau chơi đùa, tự nhiên cũng giống như lật sang một trang giấy khác vậy.
Chỉ có điều, Tiểu Nhã và một vài người bạn khác vốn chơi thân với Lam Lam, trong tiềm thức vẫn tự nhắc nhở không được tiếp xúc với Lam Lam, tóm lại là vẫn có chút ám ảnh.
Lâm Nhược Khê lại bắt đầu công việc như thường ngày, gần cuối năm rồi, những bách hóa thuộc quyền quản lý của công ty bận tối mắt tối mũi.
Dương Thần trước tiên đi thăm Lý Tinh Tinh ở bộ giáo dục, sau khi đưa Lý Tinh Tinh về nhà gặp mặt Quách Tuyết Hoa và mọi người, sau đó nói rõ về thân phận thật sự của mình cho cô biết.
Lý Tinh Tinh chưa từng nghĩ tới, một năm không gặp, thân phận của Dương Thần lại có sự thay đổi lớn đến như vậy, càng không thể tưởng tượng chính bản thân cô sẽ bắt đầu cái “tu luyện” đầy huyền ảo kia.
Tuy nhiên Lý Tinh Tinh cũng từng nhìn thấy không ít những hành động phi phàm của Dương Thần, nên cũng không bị sock lắm, tuy nhiên cô là người bắt đầu muộn nhất, có chút không theo kịp những người khác.
Dương Thần còn dự định tới nhà Lý Tinh Tinh thăm vợ chồng lão Lý, tốt xấu gì cũng là bố mẹ vợ của hắn, dù sao cũng phải gặp mặt một lần cũng không phải chuyện có thể giấu diếm được.
Nhưng Lý Tinh Tinh thấy nên để sau, cô thấy nên để hai người chuẩn bị tâm lý rồi hãy nói, tránh cơ thể của ông Lý phải chịu sự kích động. Dương Thần cũng cảm thấy có lý, nên để cho cô tự mình sắp xếp mọi chuyện.
Đợi sắp xếp ổn thỏa chuyện của ông Lý, sau đấy mới bắt đầu đi làm lại tại công ty giải trí Ngọc Lôi.
Là cấp trên, nhưng khi Dương Thần đi vào công ty có rất nhiều người còn thấy lạ.
Nhìn thấy Bát Nhã trong phòng làm việc, cô càng lúc càng giống một nữ ninja thuộc thành phần trí thức thành phố, cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen trắng cân xứng, thoáng nhìn cơ thể cô vô cùng thu hút người đối diện, cô cứ cung kính cúi đầu trước hắn trong phòng làm việc.
Dương Thần bỗng nhiên có cảm giác áy náy, bản thân hắn cũng không biết hắn không có trách nhiệm, đường đường là người đứng đầu hội Bát Kỳ, vậy mà lại để ở đây làm thư kí cho hắn, toàn bộ công việc đều giao cho cô làm.
Bát Nhã từ nhỏ đã được huấn luyện, tạo cho cô sức chịu đựng sự mệt nhọc, khi nhìn thấy Dương Thần, trong đôi mắt đẹp ánh lên sự vui sướng và xúc động, hoàn toàn không có gì gọi là bất mãn.