Cũng may cự đỉnh này đã nhận chủ, con quái thú bên trong đã cúi đầu xưng thần, liền cảm giác được Dương Thần không hi vọng luyện hóa kẻ mặc áo choàng đen kia, nên cự đỉnh chỉ hấp thu một vài phần khí lực.
Kẻ mặc áo choàng đen cảm thấy mình đang bị cự đỉnh hút, hòa thành linh khí thuần túy của đất trời, nhưng lại dừng lại, thân thể đang bị cự đỉnh hấp thu liền trôi nổi phía trên, không rơi xuống.
Dù mạng sống tạm thời được giữ, nhưng cảm nhận được con quái thú trong cự đỉnh kia đang chờ đợi, giống như muốn nuốt gã bất cứ lúc nào, kẻ mặc áo choàng đen không dám cựa quậy.
- Tiểu… Ồ không! Minh Vương đại nhân! Đại thần! Xin tha mạng! Tiểu nhân thực sự không dám mạo phạm.
Kẻ mặc áo choàng đen bắt đầu kêu than. Sự thay đổi chóng mặt này khiến Dương Thần cảm thấy da mặt tên này còn dày hơn hắn.
Vì mạng sống, biết là không có cách nào thắng được, không ngờ xoay phắt 180 độ, bắt đầu xin tha mạng.
Trong lòng Dương Thần hơi khinh bỉ, thảo nào phụ nữ đều xem thường mình, nói mình không biết xấu hổ, quả nhiên những kẻ da mặt dày thật đáng ghét.
- Ta hỏi ngươi, ngươi có thể nhận ra chiếc đỉnh này là vật như thế nào không?
Kẻ mặc áo choàng đen vừa nghe đã kinh ngạc hỏi lại:
- Minh Vương Các Hạ…không biết đây là vật gì sao?
- Nói nhảm, ta biết thì hỏi ngươi làm gì. Mặc dù lão đây không biết cái này gọi là gì, nhưng ta biết nó có thể làm ngươi phải chết. Nói mau!
Kẻ mặc áo choàng đen bắt đầu run rẩy, vẫn còn nghi ngờ.
- Đây chính là cực phẩm tiên khí, là thứ ở trong truyền thuyết-Hỗn Độn Đỉnh…
- Hỗn Độn Đỉnh?
Dương Thần nhướn mày:
- Ngươi nói rõ một chút xem nào.
- Là là…
Kẻ mặc áo choàng đen giọng run run:
- Sở dĩ được gọi là thứ trong truyền thuyết là vì tiểu nhân cũng lần đầu tiên trông thấy chiếc đỉnh này.
Truyền thuyết nói, đây là Hỗn Độn Thú-là một trong bốn con mãnh thú thời thái cổ mà những thái cổ đại thần thông hợp sức lại để giết, hồn của con quái thú không chết cũng không bị tiêu diệt, mà bị phong ấn trong Huyền Âm Minh Thiết Đỉnh Lô thời thái cổ.
Hỗn Độn vốn là mãnh thú được trời đất nuôi dưỡng, sống thọ vô cùng, có thể nuốt được vạn vật, luyện hóa tất cả những vật có linh khí, dùng hồn của quái thú này để đúc thành đỉnh lô, một khi đã thành công sẽ trở thành cực phẩm tiên khí.
Chỉ có điều Hỗn Độn Thú là một con quái vật mà không có ai có thể thu phục được, điều khiến cho người khác lo lắng là nó sẽ cắn trả nguyên thần của tu sĩ, vì vậy nó mới bị các thái cổ đại thần trấn áp. Từ thái cổ về sau, chưa từng có ai thực sự gặp qua chiếc đỉnh này.
Xem ra…đây chắc chắn là Hỗn Độn Đỉnh, nhưng thời gian qua đi, vật cũng thay đổi, con quái thú trong chiếc đỉnh này cũng suy yếu dần, e rằng chỉ có thể đạt đến tiêu chuẩn của trung phẩm tiên khí…
Dương Thần sau khi biết được cự đỉnh của mình là cực phẩm tiên khí, thì đột nhiên mắt sáng ngời, nhưng lại nghe thấy chút mơ hồ:
- Thời kỳ thái cổ? Thời kỳ mà ngươi nói là thời kỳ mà các vị thần giáng xuống trần gian sao?
- Đương nhiên không phải! Đó mới có vài vạn năm thôi… Thời kỳ thái cổ mà tiểu nhân nói là thời kỳ mà các nhân vật thần tiên thực sự tồn tại, cho đến ngày hôm nay khó có thể tính toán được số năm chính xác, thực sự đã quá lâu rồi…
Khi đó các đại thần thông mới là những tu sĩ chân chính dời non lấp biển, nghe nói đã rời khỏi Trái Đất, tiến vào một thế giới khác, chỉ tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy…
Những tu sĩ Hoa Hạ về sau đều dựa vào một số di tích động phủ còn sót lại của các đại thần thái cổ, rồi dần dần phát triển lên, người có tu vi cao nhất cũng không qua được Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp, thực sự khó có thể so sánh được với những tu sĩ thời thái cổ…
- Theo như những gì ngươi nói thì chiếc đỉnh này từ sau khi bị phong ấn thì không ai dám dùng, cũng không có ai từng nhìn thấy. Làm sao ngươi biết chiếc đỉnh này là Hỗn Độn Đỉnh?
Dương Thần hoài nghi nói.
Kẻ mặc áo choàng đen nhỏ giọng cười nói:
- Tiểu nhân bất tài. Mặc dù tu vi thấp kém nhưng cũng có tuổi thọ hàng vạn năm, gần với thời kỳ thái cổ một chút, đối với những tin đồn ở thời kỳ thái cổ có biết được đôi chút.
Huống hồ…Hỗn Độn Thú này tương truyền là một con quái thú có đôi cánh bằng thịt, khuôn mặt không rõ ràng, bốn chi đều ngắn và nhỏ, thân thể to lớn, đây là điều mà rất nhiều tu sĩ đều biết…
Hơn nữa nếu như đây không phải là Hỗn Độn Đỉnh thì sao lại có thể có được chân nguyên nuốt mọi vật như vậy, lại luyện hóa được sát khí của sinh linh…
Dương Thần giật mình:
- Ngươi có tuổi thọ hàng vạn năm sao? Ngươi rốt cuộc là cái gì?
Dương Thần biết tuổi thọ của các tu sĩ, cho dù là có đến Độ Kiếp Kỳ thì cũng không thể nào tới hàng vạn năm.
Các vị thần cũng không có tuổi thọ hàng vạn năm, hơn nữa dựa vào vòng luân hồi thì ở giữa thường sẽ tách ra hàng trăm năm để phục hồi Thần Cách mới có thể làm được đến suốt đời.
Nhưng tên này không ngờ cũng có tuổi thọ hàng vạn năm? Vậy chẳng phải gã đã trải qua cuộc chiến tranh giữa các vị thần và tu sĩ Hoa Hạ hàng vạn năm trước.
- Đây…
Đề cập đến thân phận của mình, kẻ mặc áo choàng đen do dự, dường như không dám nói ra, nhưng lại giống như rất khó nói.
- Nói ra thì rất dài dòng… Minh Vương Các Hạ chi bằng hãy tha cho tiểu nhân, những gì Các Hạ muốn biết tiểu nhân đã giải thích hết cả rồi.
Dương Thần giật mạnh một cái, hút thêm nguyên khí của kẻ mặc áo choàng đen vào trong đỉnh.
- Nói cho ngươi biết. Ngươi tưởng ngươi có tư cách để mặc cả với ta sao?
Kẻ mặc áo choàng đen rơi vào thế khó xử, sớm biết như vậy thì vừa rồi nhân lúc có cơ hội, dùng U Minh Quỷ Sát Vân Vụ để cuốn lấy Dương Thần, rồi bỏ chạy mới đúng.
Rơi vào đường cùng, kẻ mặc áo choàng đen đành phải mở miệng…
- Tiểu nhân thực ra là…
Còn chưa nói ra thì gã đã bị một luồng hàn khí lạnh thấu xương đè nén xuống.
Giống như một tảng băng nhọn đâm xuống người, xuyên vào xương tủy của Dương Thần và kẻ mặc áo choàng đen.
Áp lực khủng khiếp này khiến cho Dương Thần biến sắc.
Trên bầu trời đen thăm thẳm, một giọng nói nữ lạnh như băng truyền đến.
- Hừ… Có một chút việc nhỏ như vậy mà làm cũng không xong, đồ vô dụng…
- Kẻ nào?
Dương Thần toát mồ hôi lạnh, chưa bao giờ cảm thấy một áp lực khủng khiếp như vậy.
So với việc trước kia tu vi vẫn chưa được nâng cao, đụng phải kẻ đeo mặt nạ thì điều này còn khủng khiếp hơn rất nhiều lần, quả thực khác một trời một vực.
Kẻ mặc áo choàng đen ngừng câu chuyện lại, vui mừng, vội vàng hô to:
- Athéna Các Hạ! Mau cứu tôi.
A..thé…na?
Dương Thần đột nhiên giật mình tỉnh lại, sức ép này chẳng phải là sức ép từ Quy Luật Không Gian sao?
Chỉ có điều, Poseidon cũng chưa từng đạt tới cảnh giới này, vì vậy Dương Thần thiếu chút nữa đã không phản ứng kịp.
Một thần uy đơn thuần như vậy, Dương Thần lại được lãnh giáo một lần nữa, trăm sông đổ về một bể, bất luận là tu hành đến cảnh giới cực cao siêu thì cũng biết đó là sức mạnh chưa từng có.
Athéna này cho dù không cần động thủ thì Quy Luật Không Gian của cô ta cũng gây một sức ép rất lớn đến mình.
Kinh ngạc ngửa đầu lên, chỉ thấy được một người phụ nữ trông giống như nữ thần ban đêm, mặc một chiếc váy dài màu đen, không biết từ khi nào đã đứng lặng lẽ trên không.
Còn Dương Thần thì lần đầu tiên được nhìn thấy nữ thần chiến tranh, người được coi có quyền hành cao nhất, tương đương với chúa s.
Bộ tóc dài đen tuyền, buông xuống quá lưng, đôi mắt đen giống như biển xanh sâu thẳm, và một bộ váy được dệt bằng tơ màu đen, kết hợp với một làn da trắng như tuyết, cùng với một đường cong hoàn hảo.
Đôi chân trần nõn nà cứ ẩn hiện dưới lớp váy đang bay phấp phới, bàn tay trắng nõn chắp trước bụng, đẹp như tiên.
Vẻ đẹp của cô ta khó có thể miêu tả được, dường như đó là một chỉnh thể hoàn hảo, là sự kết hợp hài hòa giữa những ngũ quan, tạo nên một vẻ đẹp lung linh, huyền ảo.
Dương Thần tự nhận rằng mình có sức chống cự với người phụ nữ tuyệt đẹp này, đừng nói là Lâm Nhược Khê và Jane, kể cả những người phụ nữ như Christine cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của cô ta, những hồng nhan tri kỷ khác của mình cũng đều là xuân lan thu cúc, không có vẻ phong tình như vậy.
Vẻ đẹp của Athéna không thể nhìn thấy được, mà phải cảm nhận.
Không nói rõ được cô ta đẹp ở đâu, thậm chí không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cô ta là có thể khiến tâm hồn mình phải run sợ.
Thậm chí Dương Thần còn hoài nghi, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cô ta, có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô ta.
Có thể khẳng định rằng, vẻ đẹp đối với một nữ thần mà nói, chắc chắn chỉ là một thứ phụ, sức mạnh của cô ta căn bản không cần đến trang điểm.
Nhưng điều Dương Thần kinh ngạc chính là sự đặc thù ở vẻ đẹp của Athéna, đương nhiên đó là vẻ đẹp của người phương Đông.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, có nhiều vị thần luân hồi vào trong cơ thể của người phương Đông.
- Mặc dù vẫn còn rất tò mò là có thể đã nhìn thấy cô ở đâu đó, nhưng sự xuất hiện của cô dường như không phải việc gì vui vẻ cho lắm.
Dương Thần cười khổ.
Ánh mắt của Athéna không có chút biểu cảm, nhìn Dương Thần như nhìn không khí, dường như không có tiêu điểm.
- Hades, ngươi đã có Thần Cách, chính là một thành viên của Thần tộc, ta sẽ không giết ngươi, Tên ngu xuẩn kia là người mà ta đã phái đến để lấy thứ ta cần, ngươi hãy bỏ qua nó đi…
Dương Thần hí mắt hỏi:
- Nói như vậy, lần trước cứu tôi cũng là chỉ thị của cô? Cô đã nhận ra tôi là một thành viên của Thần tộc rồi thì tại sao cứu tôi mà vẫn phải lén lút?
Khuôn mặt của Athéna vẫn không một chút biểu cảm, thản nhiên nói:
- Ta không cần trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi chỉ cần dựa theo những gì ta nói mà làm thôi, ngươi không có sự lựa chọn.