Tại nơi cất giữ của ngân hàng Thụy Sĩ, Trinh Tú và Park Chuan vẫn còn ở trong gian phòng đó, vừa rồi còn đang thiết lập mật mã, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo động chói tai.
Trinh Tú sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch:
- Ông ngoại, chuyện gì xảy ra vậy?
Park Chuan cũng hoảng sợ, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, nhanh chóng phủ chiếc hộp lại, lấy Nguyệt Nha và Tinh Thần đem cất vào trong tủ bảo hiểm.
- Là cảnh báo, ngân hàng Thụy Sĩ có thể bị đột nhập rồi, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi.
Hai người vội vàng chạy ra khỏi phòng, đang muốn chạy đến cửa thang máy thì đột nhiên lại chết trân tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy ở lối vào của thang máy, Phó tổng giám đốc Donald vừa rồi còn tươi cười chào đón thì giờ đây chỉ còn là một cái xác.
Khuôn mặt Donald đầy hoảng sợ và tuyệt vọng, mở trừng mắt, máu chảy lênh láng.
Trên tay ông ta vẫn còn cầm một con dao, chỉ tiếc là dường như không kịp công kích lại thì đã bị chết thảm hại như vậy.
Mà ở cạnh thi thể của Donald, kẻ mặc áo choàng đen đeo mặt nạ răng nanh đang từ từ đưa ánh mắt sang bên này.
- Tìm được rồi… Giấu cũng kỹ thật…
Kẻ mặc áo choàng đen truyền đến giọng nói khàn khàn từ phía sau Trinh Tú và Park Chuan.
- Ngươi…ngươi là ai?
Park Chuan đã nhận ra mục tiêu của kẻ mặc áo choàng đen kia là gì, kinh hãi hỏi.
Kẻ mặc áo choàng đen cười quái dị, nói:
- Ông nội này cũng không có hứng thú với người phàm tục, ngoan ngoãn thì cút ngay đi! Nếu lấy đi thứ đồ mà ông này cần thì đương nhiên các người không còn đường sống nữa đâu.
Kẻ mặc áo choàng đen thậm chí còn nói tiếng Hán, Park Chuan hoàn toàn không hiểu gì, nhưng sắc mặt Trinh Tú lại trắng bệch nói:
- Ông ngoại, gã đó dường như muốn cướp bảo bối của chúng ta.
Mặt Park Chuan xanh lại, tình hình trước mặt vượt ra khỏi tầm giải thích của ông, nhưng vẫn vội vàng đứng ra trước che thân cho Trinh Tú.
- Hừ.
Kẻ mặc áo choàng đen căn bản không quan tâm đến điều đó, trong chớp mắt gã đã đến được trước cửa phòng.
Một đường sáng màu đen lướt qua đập vào chiếc cửa bí mật lớn được làm bằng thép tinh, màn hình hiển thị vỡ tan tành, đồng thời chiếc cửa lớn làm bằng thép cũng bị méo xệch, bật tung ra.
“Két két két!”
Park Chuan và Trinh Tú, một già một trẻ hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ, âm thanh bẻ thép nghe chói tai, khiến hai người bắt đầu sởn da gà.
Kẻ mặc áo choàng đen đá văng chiếc cửa chính, sau khi bước vào phòng liền cầm lấy chiếc tủ bảo hiểm đặt ở trên bàn.
Khinh thường cười một tiếng, kẻ mặc áo choàng đen hung hăng tách chiếc tủ ra, với sức mạnh khủng khiếp, gã tách tung chiếc tủ bảo hiểm ra.
Sau khi phần bên trong của chiếc tủ màu xám lộ ra, kẻ mặc áo choàng đen cười lớn rồi cầm lấy nó.
- Ha ha, lấy được mà chẳng cần tốn chút công sức nào.
Kẻ mặc áo choàng đen quan sát một lúc, quay đầu nói với Park Chuan:
- Lỗ khảm phía trên này chắc là Tinh Thần và Nguyệt Nha, ngoan ngoãn thì hãy giao nộp ra đây.
Sắc mặt Park Chuan xanh mét lại:
- Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc ngươi là ai?
- Nhiều lời làm gì, nếu không giao ra thì ta sẽ tự lấy…
Trong khi nói chuyện, kẻ mặc áo choàng đen đã đến trước mặt của Park Chuan, tay áo của gã khẽ phất lên, chiếc áo khoác của Park Chuan liền bị xé rách tả tơi.
Chiếc chìa khóa Tinh Thần và Nguyệt Nha sáng long lanh bay ra, bị kẻ mặc áo choàng đen cuỗm lấy.
Khi chiếc mặt nạ hung tợn tiến gần đến trong gang tấc, Park Chuan sợ tới mức hồn bay phách lạc, thần kinh của người già không thể đỡ nổi việc này, ông cảm thấy khó thở, sau khi hít lấy hít để một chút không khí thì liền rơi vào tình trạng hôn mê.
- Ông ngoại, cứu! Cứu!
Trinh Tú khóc lớn, một cô gái chưa đầy 20 tuổi sao có thể đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp như vậy được. Cô đỡ Park Chuan lên khỏi mặt đất, nước mắt chảy đầm đìa, sợ kẻ mặc áo choàng đen kia sẽ giết hai người như giết Donald.
Kẻ mặc áo choàng đen lại không có tâm trạng đi giết mấy người thường này, dường như không muốn làm chuyện này quá ồn ào, ngoài việc giết Donald ra thì dọc đường đi, gã gần như chưa đả thương người nào.
Lúc này đã đạt được thứ muốn lấy, kẻ mặc áo choàng đen thoắt cái định đi ra lối thông ở thang máy.
Nhưng chưa đợi kẻ mặc áo choàng đen xông lên khỏi tầng ngầm thì một sức mạnh khủng khiếp từ trên rót xuống, đánh thẳng vào đường thông đạo.
Lại gần một chút mới phát hiện ra một ánh lửa sáng quắc đang cháy rừng rực ầm ầm vọt vào trong.
- Tam Muội Chân Hỏa?
Kẻ mặc áo choàng đen rùng mình, nhanh chóng lui lại phía tầng ngầm.
Mặc dù với tu vi của gã sẽ không vì Tam Muội Chân Hỏa mà bị thương nặng, nhưng Thiên Hỏa này cũng không phải bình thường, nếu như phản ứng chậm một chút thì cũng sẽ vô cùng khó chịu, bị thương cũng là điều khó tránh khỏi.
Người đến kịp lúc đương nhiên là Dương Thần, Dương Thần cũng tìm ra cửa thang máy bị phá vỡ, rồi mới phát hiện ra kẻ mặc áo choàng đen dưới tầng ngầm không ngờ là quái nhân đã cứu mình lúc trước.
Đương nhiên Dương Thần cũng không cho rằng tên này có lòng dạ tốt gì, nếu không thì lúc đầu cũng sẽ không mang chiếc mặt nạ này, và cũng không ra tay gây chiến cướp giật đồ như bây giờ.
Kẻ mặc áo choàng đen lui vào giữa tầng ngầm, đợi nhìn ra người đến là ai, không khỏi cười một cách quái dị:
- Ta tưởng là ai, hóa ra là Minh Vương mà ta đã cứu.
Dương Thần nhìn xuống đống hỗn độn ở tầng ngầm, rồi lại đưa mắt nhìn sang bên Trinh Tú và Park Chuan, xác nhận cô không sao mới yên tâm một chút.
Còn Trinh Tú lại xúc động, nhìn Dương Thần, nghẹn ngào không nói nên lời.
Dương Thần nhìn Trinh Tú trấn an cô, gật gật đầu, sau đó đánh giá tỉ mỉ kẻ quái nhân dưới lớp áo choàng kia, cười nói:
- Để cảm tạ ngươi lúc trước đã giúp ta, ta quyết định hôm nay sẽ trả hết ân tình cho ngươi.
- Ngươi muốn báo đáp? Vậy tại sao còn chắn đường ta?
- Sự báo đáp của ta chính là, nếu ngươi làm khóc cô gái đó thì hôm nay ta sẽ không giết ngươi, tha cho ngươi một mạng, nhưng đồ vật thì ngươi phải để lại.
Lúc trước Dương Thần ở trên đã nghe thấy tiếng động bên dưới, đã đoán biết được phần nào, tên này đến để cướp bảo vật gia truyền của nhà họ Park.
- Hừ, nực cười, còn thực sự tưởng danh hiệu Minh Vương của ngươi ở trong mắt loài người tốt như vậy sao? Hôm nay ông đây không giết ngươi đã là một ân huệ quá lớn lao rồi, ngay cả sức mạnh để giữ lấy mạng ngươi còn chả có mà còn muốn tha mạng cho ta sao?
Kẻ mặc áo choàng đen cười lớn.
Dương Thần cũng không tức giận:
- Ngươi có thể thử xem, xem có thể mang được thứ đó ra khỏi đây không?
Dương Thần đã tính toán sẵn trong đầu, cũng không phô trương thanh thế, mặc dù bản thân hắn còn không nhìn ra được tu vi của đối phương, nhưng sau khi lĩnh ngộ được Tam Muội Chân Hỏa, lại luyện chế được loại đan dược trợ giúp mình tu luyện. Mặc dù hiệu quả của đan dược đó quá nhỏ bé nhưng cũng tiến bộ hơn trước khá nhiều.
Còn Tiên Đỉnh cổ quái đó đã kết hợp với bản mệnh Nguyên Thần của mình, trong đan điền không ngừng hấp thu và tinh luyện Thiên Địa Chi Lực.
Đồng thời, mấy ngày nay, Dương Thần cũng dần dần hiểu ra công dụng đặc biệt mà Tiên Đỉnh truyền đạt, dần dần thông suốt. Một vài tác dụng của Tiên Đỉnh vẫn chưa có cơ hội để thử nghiệm.
Tu vi của mình mặc dù còn dừng lại ở Thái Thanh Thần Lôi Kiếp, nhưng trình độ đó đã tăng được lên một bậc. Dù sao khoảng không gian trong Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp là cực lớn, có thể có rất nhiều những không gian được nâng lên.
Đối với kẻ mặc áo choàng đen này, vừa hay là một cơ hội để mài dao tốt.
Kẻ mặc áo choàng đen nghe được lời đó, liền cười quái dị vài tiếng, nói:
- Xem ra có những kẻ không nếm mùi đau khổ thì sẽ không hiểu được vị trí của mình ở đâu…
Nói xong, kẻ mặc áo choàng đen bay vút lên, dòng chân nguyên cổ quái màu đen dày như sương mù hình thành, bắt đầu vây quanh kẻ mặc áo choàng đen đó.
Dương Thần thản nhiên phóng Tam Muội Chân Hỏa, tốc độ chuyển hóa của Thiên Địa Chi Lực nhanh hơn rất nhiều so với trước kia, đối diện với chân nguyên u tối này, Tam Muội Chân Hỏa dường như có ý muốn chiến đấu, cháy rực lên một cách khác thường.
- Tên tiểu tử kia, ngươi sẽ hối hận vì nói mấy lời vô nghĩa đó…
Kẻ mặc áo choàng đen liền hóa thành một bóng đen, đan xen vào dòng chân nguyên màu đen của gã, hướng về phía Dương Thần.
Không gian màu trắng ở bốn phía làm nổi bật lên đường xung kích màu đen, như một dòng điện xẹt qua.
Dương Thần không dám khinh thường. Dù sao thực lực của đối phương cũng không lường trước được, nếu như là mình lúc đó ở châu Úc thì hoàn toàn không thể nào là đối thủ của gã.
Bây giờ, Tam Muội Chân Hỏa ở quanh thân liền kết thành một ngọn lửa với sức mạnh khủng khiếp.
Một màu đỏ thẫm rực rỡ ánh lửa, như một con mãnh thú đón lấy bóng dáng màu đen đang ầm ầm lao đến.
“ Ầm!”
Một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, toàn bộ tầng ngầm gần như sập đổ hoàn toàn.
Dương Thần hơi lùi lại một bước, Tam Muội Chân Hỏa lại kết thành một tầng nữa.
Kẻ mặc áo choàng đen cười lớn. Toàn bộ ánh sáng chói lóa vừa rồi không ngờ xuyên qua đống đổ nát, hướng thẳng về phía thông đạo ở thang máy.
- Đáng chết…Muốn chạy trốn ư?
Dương Thần còn thực sự tưởng tên này muốn giáo huấn mình một bài học, nào ngờ căn bản là gã không hiếu chiến.
ĐĐiều mà Dương Thần không biết được chính là kẻ mặc áo choàng đen thực sự muốn đánh nhau, nhưng Dương Thần lại không phải là đối thủ mà gã có thể chủ động lựa chọn, nên đành phải nén giận bỏ chạy rồi tính tiếp.
Nhưng Dương Thần cũng không để cho kẻ mặc áo choàng đen kia được toại nguyện. Dựa vào tốc độ, hắn hoàn toàn không chịu thua, cùng với sự kết hợp sức mạnh của đất trời, đã khiến cho tốc độ của Dương Thần tăng lên trông thấy.