Lý Tinh Tinh vẫn luôn ngồi ngẩn ngơ trên ghế bị làm cho giật mình, đến khi nhìn thấy người xông vào phòng là một người đàn ông, khuôn mặt lập tức trắng bệch, môi run rẩy.
Dương Thần quay người, nhìn thấy cô đã bắt đầu trắng bệch, trong mắt đầy vẻ hoang mang không biết phải làm gì, sự kiên quyết và hung hăng lúc đầu giảm dần.
Tiến lên phía trước một bước.
- Á!!
Lý Tinh Tinh hét lên, nhảy xuống ghế, rúc vào sau chiếc ghế tựa không dám nhìn Dương Thần.
Dương Thần trong đầu hiện ra những lời Jane đã nói __ một khi đã bắt đầu thì không được dừng lại!
Nếu như chỉ vì khiến cho cô ấy thấy kinh sợ, mà dừng lại thì bệnh tình của Lý Tinh Tinh sau này sẽ càng nặng thêm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Dương Thần trở nên cương quyết hơn, khuôn mặt hờ hững, đi thẳng về phía trước kéo chiếc ghế ra.
- Á! Đừng đến đây! Tránh ra!! Tránh ra!!
Lý Tinh Tinh lảo đảo ngã xuống đất, hai chân đạp lọan lên về phía Dương Thần, thân hình co quắp lại.
Dương Thần dang hai tay, túm chặt lấy hai chân của Lý Tinh Tinh, kéo về phía mình , sau đó xoay người đè lên.
Cô lập tức không thể nhúc nhích gì được, không ngừng dãy dụa, khiến cho cơ thể của cô và Dương Thần càng trở nên gần nhau hơn, càng lúc càng cảm nhận được sự mạnh mẽ của người đàn ông.
Trong hơi thở, Dương Thần có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể Lý Tinh Tinh, trộn lẫn với mùi thuốc của bệnh viện, vô cùng kích thích.
Ngực của hắn chạm vào ngực cô, sự chống cự mạnh mẽ, qua lớp vải thô, nhiều nơi nhấp nhô trên cơ thể như trêu ngươi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tinh Tinh trở nên trắng bệch, nhắm chặt mắt, hai hàng mi run rẩy, nước mắt giàn dụa, cô sợ tới mức không thể hét lên được nữa, dáng vẻ như chú mèo con bị thương, hai tay ôm lấy thân mình.
- Tinh Tinh, em thực sự không nhớ anh sao?
Dương Thần trầm giọng hỏi.
Lý Tinh Tinh nức nở, đôi mắt he hé mở, nhưng lại nhanh chóng nhắm tịt lại, chỉ biết khóc nức nở.
- Anh là Dương Thần, là anh Dương của em đây…Lẽ nào em không nhớ sao, hai năm trước chúng ta đã quen biết nhau, ông Lý cha của em, cùng bán hàng ven đường với anh…Anh còn đến nhà em ăn cơm, anh còn cùng em tới cuộc họp mặt các đồng sự…Lẽ nào em không nhớ?
Dương Thần không cam tâm nói.
Lý Tinh Tinh dùng sức lắc đầu:
- Á….anh tránh ra….tôi không quen anh….
Dương Thần ánh mắt đau xót, cười khổ:
- Tha lỗi cho anh, anh không nỡ nhìn thấy em tiếp tục như vậy…
Nói xong Dương Thần thô bạo hôn lên môi Lý Tinh Tinh.
Cô lập tức mở to mắt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, những giọt nước mắt tủi hờn tuôn lã chã trên sàn nhà.
Đôi môi lạnh lẽo như kích thích Dương Thần, sự kích thích nhanh chóng lan khắp cơ thể, hormone nam tính bắt đầu nhấn chìm hắn, ánh mắt bắt đầu lộ dục vọng mãnh liệt.
Điều khiến Dương Thần không thể kìm chế được mình chính là ánh mắt hoang mang hoảng sợ của cô như hút hắn vào.
- Ưm…ưm…
Lý Tinh Tinh phát ra những thanh âm không rõ ràng, những âm thanh ấy như có mê lực đối với Dương Thần.
Cơ thể cô không được đầy đặn cho lắm, nhưng tỉ lệ dáng người lại rất chuẩn, đặc biệt là đôi chân dài, khiến cho cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật.
Có lẽ là quan hệ trong thời gian dài, sự tiếp xúc của cơ thể trở nên mềm nhũn, mặc dù không quyến rũ như Tiêu Chỉ Tình nhưng cũng rất khiêu khích.
Điều tuyệt với chính là sự rụt rè sợ hãi của cô khi bị xâm phạm, càng khiến cho hắn thấy kích thích.
Dương Thần không còn để ý tới lức này Lý Tinh Tinh nghĩ gì nữa, giống như những gì Jane đã nói, phải cố gắng khiến cho Lý Tinh Tinh nhớ lại kí ức đau khổ nhất, sau đó phá vỡ sự đau khổ ấy, như vậy mới có thể “ lấy độc trị độc”, đưa cô về trạng thái bình thường được.
Cho nên, hai bàn tay của Dương Thần bắt đầu xé rách quần áo của Lý Tinh Tinh, kéo tụt chiếc quần dài xuống dưới gối, sau đó là phá vỡ vòng phòng ngự cuối cùng.
Da thịt Lý Tinh Tinh lộ ra, mịn màng như lụa, Dương Thần chỉ sờ nhẹ một cái đã khiến cho chúng đỏ ửng lên.
Giữa khe hở giữa hai đôi chân dài có một đám cỏ mơn mởn.
Dương Thần bắt đầu dùng tay thăm dò vào, trêu chọc nơi nhạy cảm nhất của người con gái, cảm xúc non nớt, khiến cho một tay lão luyện như Dương Thần cũng không dám dùng nhiều sức.
Trong những cái hôn cuồng nhiệt nóng bỏng, cái lưỡi nhỏ thơm tho của Lý Tinh Tinh không ngừng bị Dương Thần đùa nghịch, cô đã hoàn toàn tử bỏ ý định phản kháng, hai mắt đẫm lệ, theo bản năng, cô phát ra những tiếng thở dốc “ ưm…ưm”
Phía dưới bị Dương Thần không ngừng gây sức ép, cô bắt đầu không chịu đựng được vặn vẹo theo.
Dương Thần càng lúc càng thở mạnh, khi cây súng phía dưới của hắn như sắp nổ tung, Dương Thần không do dự tiến hành bước cuối cùng.
Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Sau khi đỡ cơ thể của cô dậy, Dương Thần ngồi trên một chiếc ghế tựa bằng da, Lý Tinh Tinh ngồi trên đùi hắn, hai chân dang rộng.
Một cây cột thẳng tắp sừng sững ở giữa, như con sói đói lâu ngày, đã làm hết các bước chuẩn bỉ trước khi tiến thẳng vào hang ổ của con mồi.
Lý Tinh Tinh mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng cơ thể của cô lại không cách nào lừa gạt chính mình.
Một thứ nước đùng đục không ngừng chảy ra, ngầm ám thị rằng cô đã sẵn sàng để trở thành phụ nữ đích thực.
Gần ngay trước mắt hắn là bộ ngực đầy đặn hồng hồng của người con gái đang run rẩy.
Dương Thần vùi đầu vào giữa đó mà hít thở.
- Cho dù em có hận anh…anh cũng chấp nhận…
Dương Thần cắn răng quả quyết kéo cơ thể của Lý Tinh Tinh ngồi xuống giữa cái vật thẳng đứng giữa chân hắn.
Bụng quặn đau, tấm lá chắn mỏng manh ngăn cách hai năm như bị xé rách, mọi thứ như mở ra.
Thân thể mềm mại của Lý Tinh Tinh giật mạnh một cái, thứ cứng ngắc ở đó khiến cô đau đớn thốt lên.
- Á!! Bỏ…bỏ tôi ra!! Ơ…ơ!!
Nước mắt cô rơi như mưa, bản năng phòng vệ nơi cô như trỗi dậy, cô cắn vào cổ Dương Thần.
Dương Thần thể chất cứng cỏi, không sợ những vết cắn của Lý Tinh Tinh, nên hắn để mặc cô cắn xé.
Đôi bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo bé nhỏ của Lý Tinh Tinh, bắt đầu chà sát, kéo mông của cô lên cao rồi hạ xuống, liên tục…
Những âm thanh không ngừng vang lên, âm đạo nhỏ hẹp của cô lưu thông dần trở nên dễ dàng hơn.
Lý Tinh Tinh cả người như mất đi khí lực, để mặc cho Dương Thần tự do đùa nghịch, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh vừa như đau đớn vừa như sung sướng.
Giờ khắc này, bất kể là do tự nguyện hay do ép buộc, Lý Tinh Tinh cũng đã biết tới sự đau đớn và sung sướng lần đầu tiên trong cuộc đời của người phụ nữ.
Dương Thần từ từ đem sức mạnh của thiên địa vận vào bên trong người của Lý Tinh Tinh, để chữa trị chỗ bị tổn thương, khiến cho Lý Tinh Tinh nhanh chóng cầm được máu, cả cơ thể và tâm hồn đều tập trung vào tiến vào hoan hợp.
Một tấm màn màu đỏ trong văn phòng làm việc, hai người thở dốc đan xen nhau, khoảng gần một tiếng đồng hồ.
Lý Tinh Tinh đã lên đỉnh ba lần, mới khiến cho Dương Thần dốc hết sức lực.
Dương Thần phát ra âm thanh sảng khoái, buông lỏng eo của Lý Tinh Tinh, đồng thời rút “hung khí” ra khỏi cơ thể Lý Tinh Tinh.
Lúc này, chiến trường của hai người đã chuyển từ trên ghế lên bàn làm việc rồi, Lý Tinh Tinh ngồi trên bàn làm việc toàn thân đều có vết tích của cuộc ân ái.
Dương Thần nhắm mắt trấn tĩnh một lát, mới tiến lên trước, chậm rãi giúp cô đứng dậy.
Toàn thân cô mềm nhũn không chút sức lực, trong khoảnh khắc ngồi dậy, bỗng nhiên vung cánh tay, tát thẳng vào mặt Dương Thần.
- Bốp!!!
Âm thanh khô khốc.
Dương Thần không phải không phát giác ra, mà căn bản là không có ý tránh né.
Quay mạnh đầu, Dương Thần chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lý Tinh Tinh tràn đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười nhếch miệng, run rẩy sờ lên khuôn mặt vừa bị đánh của hắn.
- Tinh Tinh…em…
- Súc sinh…
Lý Tinh Tinh cắn chặt răng, rít qua kẽ răng.
Trong mắt Dương Thần lướt qua vẻ thương cảm, rồi lại như vừa trút được gánh nặng, cười khổ:
- Em rốt cuộc…đã nhớ ra rồi.
Lý Tinh Tinh nhìn chằm chằm Dương Thần, cả căn phòng như đóng băng.
- Dương Thần…
Sau một hồi, Lý Tinh Tinh nhìn xoáy vào Dương Thần, cô gọi tên anh như gọi tên một người xa lạ.
- Từ hôm nay trở đi, Lý Tinh Tinh tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh và vợ anh nữa, tôi không còn mặt mũi nào, vì anh đã lấy đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời này của tôi…
Nói đến đây, Lý Tinh Tinh nắm lấy tay phải của Dương Thần áp vào ngực của mình.
Mặc dù đè lên một nửa khuôn ngực của cô nhưng Lý Tinh Tinh vẫn không để ý.
- Anh…đã lấy mất trái tim tôi.
Dương Thần ngơ ngác nhìn cô, như kẻ ngốc.
Lý Tinh Tinh để lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai hàng nước mắt lăn dài.
- Cho nên, tôi thực sự rất yêu anh.