Dương Thần cũng vừa nghĩ đến điều này, muốn qua bệnh viện để kiểm tra xem, nhưng lại lo lắng trong nhà vẫn có mai phục. Nếu như hắn không có ở đây, chỉ dựa vàom Jeong thì chưa chắc có thể đảm bảo được sự an toàn cho Trinh Tú và Lâm Nhược Khê.
Mặc dù Lâm Nhược Khê có chân khí đỉnh cao của Hậu Thiên, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn thiếu nhiều, nếu như đối phương có súng thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc này, trong phòng đối diện, Lâm Nhược Khê đột nhiên hét lớn:
- Ông xã! Có điện thoại gọi đến! Tìm anh đấy!
Trong lòng Dương Thần có cảm giác bất an, trở về phòng nhận điện thoại.
- Anh Dương, thực sự khâm phục thân thủ của anh, không ngờ vẫn có thể sống được.
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của một người đàn ông lạ.
- Người của Bắc Phù Dư?
- Xem ra anh còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, không ngờ có thể đoán ra lai lịch của tôi nữa.
Người đàn ông kia cười nham hiểm.
Dương Thần thở dài:
- Nói đi, muốn làm gì nữa đây?
- Có lẽ anh không biết, trước khi anh trở về nhà họ Park, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà lớn để tiếp đãi anh ở trong bệnh viện và trong nhà của các anh…
Người đàn ông lạ kia lại cười nham hiểm, nói:
- Khả năng của anh Dương đây thật sự khiến chúng tôi cảm thấy khâm phục. Vì không gặp phải tổn thất gì quá lớn nên chúng tôi phải tiếp đãi anh một cách đặc biệt.
- Chúng mày chắc sẽ không cho người mai phục hết cả trong nhà và bệnh viện chứ.
Dương Thần nghĩ đến vấn đề này trước tiên.
- Trả lời đúng rồi đó.
Người đàn ông kia lộ rõ vẻ hưng phấn:
- Nhưng đủ để biến ngôi nhà này và bệnh viện thành trăm mảnh, cũng có thể cho nhà họ Park quy tiên hết. Thế nào? Có phải anh rất bị kích động không?
Dương Thần điên đầu xoa xoa mũi, lẩm bẩm:
- Người Hàn Quốc chúng mày không phải là học cái trò xã hội đen này ở trong phim chứ? Không biết việc này rất lạc hậu sao?
- Hừ, lạc hậu? Làm sao? Quản nổi sao?
Người đàn ông kia cười khặc khặc:
- Anh Dương. Nếu như anh không muốn để toàn bộ những người trong cái nhà này bị tan nát hết, đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp của anh và tiểu thư Từ Trinh Tú, và cũng không muốn cái lão đang nằm viện kia không dậy nổi thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi.
Nếu như anh muốn thử sự can đảm của chúng tôi một lần nữa thì có thể dẫn những người khác trong nhà ra ngoài.
Dương Thần cười thầm trong lòng, nói thực thì cho dù có làm nổ tan căn nhà, trong chớp mắt hắn vẫn có cách để bảo vệ được Lâm Nhược Khê và Trinh Tú, thậm chí tình hình của Park Chuan trong bệnh viện còn sống hay đã chết, hắn cũng không quan tâm nhiều.
Đối phương nói như vậy, nhìn từ một vài góc độ thì Park Chuan bây giờ đã an toàn, chỉ không biết mình có bị mai phục nữa hay không mà thôi.
Dương Thần suy nghĩ một hồi, nghĩ ra kế sách, nói:
- Muốn tao phối hợp thế nào đây?
- Rất đơn giản, bây giờ bên ngoài cửa của nhà họ Park có một chiếc xe hiện đại có rèm che màu đen, anh chỉ cần tự mình lái chiếc xe đó đến khách sạn Myeong-dong là được rồi, đến lúc đó đương nhiên sẽ có người nghênh đón.
Dương Thần đồng ý luôn, sau khi gác điện thoại xuống, vẫy vẫy tay gọi Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê hiếu kỳ:
- Rốt cuộc có chuyện gì, là người của Bắc Phù Dư sao?
Dương Thần khẽ cười, ghé sát tai Lâm Nhược Khê nói vài câu.
Sau khi Lâm Nhược Khê nghe xong, nhíu mày lại nói:
- Như vậy có thể được sao?
- Vậy còn phải xem khả năng diễn xuất của Tổng giám đốc Lâm thân yêu như thế nào đã. Anh tin em có thể lừa anh nhiều lần như vậy rồi, tuyệt đối xứng đáng được nhận giải Oscar.
Dương Thần nháy mắt.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, gật đầu nói:
- Vậy anh cẩn thận một chút, đừng có để xảy ra sự cố.
Dương Thần đưa tay ra sờ mặt của người phụ nữ này, rồi xoay người đi ra phía cửa lớn.
- Anh Dương muốn đi đâu?
Trinh Tú nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt Lâm Nhược Khê thoạt nhìn có chút lo lắng:
- Là tổ chức kia phái thích khách đến, nói đã gài thuốc nổ ở đây và bệnh viện. Nếu như Dương Thần không làm theo yêu cầu đến gặp bọn họ thì bọn họ sẽ cho nổ tung toàn bộ chúng ta.
- Cái gì?
Trinh Tú vừa nghe đến điều này, vội vàng kêu lên:
- Sao có thể như vậy được chứ?
Nhưng đã không kịp để ngăn cản Dương Thần, Dương Thần chạy đến và đã ngồi vào trong chiếc xe có rèm che ở ngoài cổng lớn.
Mười mấy nhân viên bảo vệ trong và ngoài nhà họ Park đã đứng bên Trinh Tú để bảo vệ. Bọn họ cũng không có khả năng để quản việc Dương Thần làm gì, chỉ ngăn không cho Trinh Tú làm loạn.
Trong chớp mắt, Dương Thần đã nổ máy xe, cho xe chạy về hướng Nam.
Khi chiếc đèn ở đuôi xe biến mất thì có âm thanh hoảng hốt ở trong nhà truyền đến.
“Ầm!”
Một ánh sáng lóe lên, ở chỗ chiếc xe, đã phóng lên cao.
Trinh Tú bất chấp sự ngăn cản của đám bảo vệ, xông ra cửa, nhìn thấy chiếc xe của Dương Thần lái đã biến thành một đống sắt vụn.
- Không hay rồi, trong xe có gài bom.
m Jeong thất thanh nói.
- Anh Dương!
Trinh Tú kêu lên một tiếng, nước mắt lập tức chảy ra, dường như nhìn ánh sáng lóe lên kia một cách tuyệt vọng, toàn thân như bất động tại chỗ.
Mặc dù Trinh Tú biết Dương Thần có thân thủ cao cường, nhưng không thể tưởng tượng ra được có người lại gài bom ở trong xăng của xe.
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê trắng bệch đứng ở một bên, lảo đảo, dường như vì vụ nổ vừa rồi mà không thể nói lên thành tiếng.
Không ít những tòa nhà bên cạnh cũng bắt đầu bật đèn lên, vì âm thanh của vụ nổ quá lớn.
Nhưng đúng lúc này, hai chiếc Chevrolet SUV màu đen đã đỗ trước cửa nhà họ Park, mười mấy tên mặt đồ đen, đeo kính râm, trong tay cầm súng, chĩa vào căn nhà.
Bị đám người mặc đồ đen hung ác này dọa cho sợ hãi, đám bảo vệ nhanh chóng lui xuống.
Một người bảo vệ trong đó nghĩ mình cũng có súng trong người, đang định nổ súng thì nghe thấy tiếng bắn “bàng bàng bàng”.
Còn chưa kịp rút súng ra, người bảo vệ này đã ngã lăn xuống đất.
Thoáng một cái, những người bảo vệ khác cũng không dám nổ súng, sợ người đầu tiên lĩnh đạn là mình, dù sao vũ khí của đối phương cũng mạnh hơn nhiều.
m Jeong hoảng loạn dang tay che trước Trinh Tú:
- Các người rốt cuộc là ai?
Một tên có mái tóc màu vàng ở ngay trước nhe răng cười:
- Cô không cần biết, tất cả mọi người giơ tay lên, úp mặt vào tường, chúng tôi chỉ cần mang theo Từ Trinh Tú thôi.
Từ Trinh Tú đang trong sự đau thương, ngoảnh mặt làm ngơ, nước mắt vẫn chảy.
Lâm Nhược Khê lại nghe ra tên này chính là kẻ đã gọi điện cho Dương Thần.
- Đừng có mơ, tất cả mọi người bảo vệ tiểu thư. Nhất định không được để cho bọn chúng đạt được mục đích.
m Jeong hét lên với đám bảo vệ.
Nhưng đám bảo vệ sau khi nhìn nhau một lúc liền lẳng lặng đi đến bên tường, nghiễm nhiên là bọn họ còn cần mạng sống.
Còn đám người hầu đương nhiên càng nhát gan hơn, sớm đã đi đến bên tường.
- Các người…các người… Uổng công lão gia lúc nào cũng đối xử tốt với các người, các người có phải là người không vậy? Các người thật có lỗi với sự hi sinh của anh Dương.
m Jeong tức giận đến đỏ mặt tía tai, cắn răng nói:
- Tiểu thư Trinh Tú, cô mau chạy vào sau cửa đi, nhanh lên.
Nhưng Trinh Tú lại như thờ ơ, như hoàn toàn phó mặc cho số phận vậy.
Lâm Nhược Khê ở bên nhìn thấy cảnh này, không kìm được sự quặn đau trong lòng. Vì Trinh Tú cảm thấy Dương Thần không còn nữa, nên mới trở thành như vậy sao? Dương Thần ở trong lòng cô ấy quan trọng như thế nào?
- Hừ, đúng là đồ đàn bà phiền phức. Chúng ta làm việc có thể hạn chế khả năng giết người rồi, nhưng cô đã muốn tìm đến cái chết như vậy thì đừng có trách bọn này, anh em đâu, xông lên.
Lời nói vừa ngắt, ba tên mặc áo đen cầm súng tiến lên trước, chỉ cầnm Jeong phản kích thì bọn họ nhất định không một chút do dự mà nổ súng ngay tức khắc.
Trong mắtm Jeong lộ ra một tia tuyệt vọng, bảo vệ Từ Trinh Tú ở phía sau, bất chấp tất cả xông lên ba gã ở phía trước.
- Muốn chết à.
Hai tên mặc áo đen lập tức bóp cò.
“ Bàng bàng bàng bàng!”
Đạn văng khắp nơi, thậm chí có thể cảm thấy chiếc đèn lớn trong đại sảnh bị lắc lư.
Đám người hầu nhắm tịt mắt lại, nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến bọn họ đều phải ngưng thở, tròng mắt như sắp long ra ngoài.
Chỉ thấy bóng dángm Jeong bay qua một vòng, đả ngã hai tên đàn ông kia, không những thế những viên đạn kia không ngờ đã bay lên cắm vào trần nhà.
Rõ ràng là đạn đã nhắm trúng vàom Jeong, sao có thể chệch hướng được chứ?
Ngay cả Trinh Tú sau khi định thần lại cũng cảm thấy không thể tin nổi, chỉ có Lâm Nhược Khê ở bên nhìn xung quanh, có chút bất lực.
Nhưngm Jeong lại không quan tâm nhiều như vậy, cô đã định liều mạng như vậy, căn bản là không có thời gian mà quan tâm đến “sự may mắn” đó.
- Tao sẽ liều mạng với chúng mày.
Tốc độ củam Jeong đã đạt đến cực điểm, những động tác uyển chuyển mà nhanh nhẹn của người phụ nữ này, cộng thêm sức mạnh từ đôi chân đã khiến cô trông giống như một vận động viên ném tạ.
“ Bàng bàng!”. Âm thanh của tiếng súng nổ liên tục vang lên, đồng thời cô xông về phía tên tóc vàng kia.
- Bắn !
Tên tóc vàng kia hét lớn, bắt đầu tập hợp bắn về phíam Jeong.
Nhưng những viên đạn giết người này trước khi tiếp xúc được vớim Jeong, dường như đều bị một lực hút vô hình nào đó làm cho toàn bộ chúng đều bay về phía trần nhà.
Không đợi cho đám người kia phản ứng kịp,m Jeong đã giơ chân đi đôi giày cao gót của mình đạp thẳng vào mặt mấy tên này khiến chúng máu chảy lêng láng, thậm chí có tên còn chết ngay tại chỗ.
Căn bản những tên này cũng không kém cỏi như vậy, đa số đều đã được rèn luyện qua về võ thuật Hàn Quốc hoặc là được luyện công ở một môn phái nào đó.
Nhưng toàn bộ đều dựa vào uy lực của súng ống, không kịp đả thươngm Jeong thì đã bị cô cho ngã trước. Trong khi đợi nổ súng phát hai thì đã không kịp tung đòn phản lại rồi.
m Jeong sau khi cho đám người kia ngã lăn trên mặt đất mới ngạc nhiên nhìn một lượt, không dám tin vào mắt mình, trong chốc lát làm sao mình có thể đả ngã đám người có súng này?
Tên tóc vàng cảm thấy như gặp phải quỷ, bên hông dường như vị thương, chân tập tễnh như muốn chạy thoát.
- Quỷ... có quỷ ở đây...
Tinh thần của tên đàn ông kia dường như đã hỗn loạn cực độ. Đây chính là một việc hết sức kỳ lạ.
Nhưng khi tên này muốn ra khỏi cửa thì đầu của gã mất thăng bằng như đụng phải một thứ gì đó.
Tên này quay đầy lại nhìn…
Rõ ràng là Dương Thần, đang cười và vẫy tay với gã, gã vừa với đụng phải đùi của Dương Thần.
- Ha, ta đã trở về.
- Quỷ!
Tên tóc vàng hít một hơi sâu, trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Dương Thần bực mình, không đợi gã nói bất cứ điều gì, nghe thấy tiếng hét của Trinh Tú ở trong nhà liền chạy như bay đến, Trinh Tú liền nhảy vọt lên ôm hắn.
- Anh Dương! Hức hức… Em biết anh không chết mà…
Cô gái này khóc rống lên, nhìn thấy Dương Thần như từ cõi chết trở về.
Dương Thần cảm thấy có lỗi vỗ vỗ vai cô gái này:
- Anh chết rồi thì em còn khóc được, nhưng anh chưa chết em khóc cái gì?
Trinh Tú không quan tâm gì nữa, ngẩng đầu lên, hôn một cái vào má Dương Thần.
Dương Thần ngây người ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Khê đang ở trong phòng, bất đắc dĩ nhún vai một cái, cười khổ:
- Em nhìn thấy rồi đấy…là Trinh Tú hôn anh, không phải anh hôn cô ấy…