Nghe xong câu nói của Goo Chi Yong, không khí trong phòng trở nên yên ắng lạ.
Kì thực không có người học y nào có thể nghĩ được, với cơ thể của Hội trưởng Park Chuan, làm phẫu thuật cấy ghép gan cần có thời gian chuẩn bị khá lâu, và còn rất mạo hiểm.
Làm xong cấy ghép gan, lại phải lập tức làm phẫu thuật cấy ghép tim, liên tiếp thay ghép nội tạng trong cơ thể con người, cho dù là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cũng không thể chịu đựng nổi.
Jane nghe xong, ngược lại lắc đầu:
- Tôi vẫn chưa nói là sẽ làm phẫu thuật cấy ghép gan trước, rồi sẽ làm phẫu thuật cấy ghép tim mà.
- Hứ! Cho dù là làm phẫu thuật tim trước rồi sau đó làm phẫu thuật cấy ghép gan thì chẳng phải cũng như nhau sao?
Leen bất mãn nói.
Jane lắc đầu:
- Bây giờ chỉ có một cách duy nhất, chính là tiến hành cùng lúc cấy ghép cả tim và gan.
- Cái gì?
- Cô điên rồi sao?
- Cô gái như cô mà cũng đòi làm bác sĩ sao?...
Lần này, mấy tên bác sĩ trong đoàn của Leen cũng lớn tiếng nói.
Đương nhiên, phương án làm phẫu thuật này của Jane, đều khiến cho mọi bác sĩ đều cảm thấy là sai lầm tới cực độ.
Leen cười lạnh nói:
- Tiểu thư Jane, tôi không thể gọi cô là bác sĩ nữa rồi, lẽ nào cô không biết chức năng gan của người bệnh thiếu hụt, không thể tiếp nhận cấy ghép tim hay sao? Đây là cách làm trái với nguyên tắc, chỉ cần công bố, sẽ lập tức bị hủy giấy phép hành nghề!
Jane nói một cách không quan tâm:
- Nếu ông có thể nói ra phương án khác có thể cứu chữa cho người bệnh, vậy thì tôi không còn gì để nói nữa. Nếu như ông không còn cách nào khác, thì cho dù là ai lấy đi giấy phép hành nghề của tôi, tôi vẫn giữ nguyên cách nghĩ của mình.
- Hừ! Cô là một người phụ nữ điên!
Leen đập bàn nói:
- Ca phẫu thuật của Hội trưởng Park Chuan sẽ do tôi và người của tôi đảm nhận. Sau khi ca cấy ghép gan của Hội trưởng kết thúc, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh sức khỏe của Hội trưởng, sau đó mới tiến hành cấy ghép tim, cô không cần phải tốn công vô ích nữa!
Ánh mắt của Jane phát ra tia lạnh:
- Nếu như trong đầu ông còn có tế bào não, ông nên ý thức được rằng, nếu trong một tuần không tiến hành phẫu thuật, thì trái tim của ngài ấy có thể chết bất cứ lúc nào.
- Vậy cũng không thể cùng lúc tiến hành hai ca phẫu thuật cấy ghép được! Trên toàn thế giới từ xưa tới nay chưa từng có ai làm phẫu thuật như vậy! Cô làm vậy là giết người!
Jane cười nhạo:
- Lịch sử là do con người tạo ra, ai nói chưa có ai từng làm, thì sẽ không có người thành công?
- Ý của cô là, cô có thể cùng lúc làm cấy ghép gan là tim sao?
Leen giống như vừa nghe xong một câu chuyện cười vậy.
Jane đưa tay vỗ vỗ vai cậu học trò Vinson:
- Học trò Vinson của tôi có thể làm được ca cấy ghép gan đơn giản, tôi sẽ cùng lúc đó tiến hành cấy ghép tim, còn học trò Warren của tôi có thể làm công việc của bác sĩ gây mê, chỉ cần phối hợp tốt, thì đây không phải ca phẫu thuật khó thành công.
Vinson và Warren đều bị Jane chỉ đích danh, ánh mắt lộ vẻ đau khổ, tuy rằng họ luôn kính phục và tin tưởng Jane, nhưng lí trí mách bảo họ, đây là ca phẫu thuật điên rồ.
- Nói bừa! Nói bừa!!
Leen giận dữ đứng dậy, nói nói Park Ji Yeon và mọi người:
- Các vị, tuyệt đối không thể tin vào lời nói điên rồ của cô ta! Tất cả những bác sĩ có kiến thức cơ bản nhất về phẫu thuật ngoại khoa đều biết, cô ta phát điên rồi!
- Ông gấp gì chứ, có phải làm phẫu thuật hay không, là do bản thân người bệnh quyết định, nếu ông dám bảo đảm chữa trị thành công, thì tùy ông muốn nói gì thì nói. Nếu như ông không dám bảo đảm, thì nói gì cũng vô ích.
Jane thản nhiên nói.
Leen đỏ mặt tía tai, tức giận nói không ra lời.
Trên thực tế, sau khi ông ta tỉ mỉ suy nghĩ về một loạt vấn đề, thì cảm thấy tính mạng của Park Chuan không có cách nào cứu vãn được.
Ngay lúc toàn bộ người trong gia tộc họ Park chìm trong yên lặng, Goo Chi Yong đứng dậy nói:
- Các vị, nếu bác sĩ Jane đã có cách nghĩ và năng lực riêng của cô ấy, vậy tôi cảm thấy, chi bằng chúng ta tới hỏi ý kiến Hội trưởng Park Chuan, có nên áp dụng phương pháp của bác sĩ Jane hay không.
Cho dù cách thực hiện này có đi ngược với quy định phẫu thuật quốc tế, nhưng tình huống đặc biệt, chi bằng chúng ta cứ nên đi hỏi ý kiến Hội trưởng Park Chuan, như vậy sẽ không thành vấn đề.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Goo Chi Yong.
Ý tứ của người này, rõ ràng là đang định phủ sạch mối quan hệ.
Nghĩ lại thì Leen không chắc chắn về cách làm của mình, nên muốn đẩy ca phẫu thuật cho Jane.
Leen cảm thấy không thể giữ được thể diện nữa, mới nhanh chóng nói:
- Hội trưởng Goo, tôi…
- Bác sĩ Lee!
Goon nhanh chóng cắt ngang câu nói của Leen, hai đầu lông mày nhíu sát lại nói:
- Tôi nghĩ, ông cũng đã cố gắng hết sức rồi, bác sĩ Jane đã có kĩ năng giỏi như vậy, thì hãy để cho cô ấy làm đi.
Leen nuốt nuốt yêt hầu, không cam tâm, nhưng cũng đành gật đầu, nói cho cùng, ông ta cũng chỉ là một con chó của nhà họ Goo.
Lâm Nhược Khê từ đầu đến giờ luôn thờ ơ, lúc này mới lo lắng hỏi Dương Thần:
- Anh này, có phải Hội trưởng Park không cách nào cứu được nữa không?
Dương Thần đắn đo một lúc nói:
- Theo lí mà nói, là không còn cách nào cứu được nữa, nhưng Jane đã mở lời, hẳn cũng có vài phần nắm chắc, nhưng phẫu thuật là thứ có thể thay đổi thất thường trong nháy mắt, nên anh cũng không dám chắc.
Kết của của cuộc bàn luận, là đợi đến khi Hội trưởng Park Chuan tỉnh táo hơn một chút, chiều mai, sau khi hỏi ý kiến ông, sẽ quyết định có do Jane tiến hành phẫu thuật hay không.
Mọi người ra về trong lòng vẫn còn đầy mối băn khoăn.
Trinh Tú khóc đến nỗi viền mắt sung húp, đỏ hoe, muốn ở lại bệnh viện chăm sóc ông ngoại, nhưng sau khi mọi người khuyên nhủ, cô hầum Jeong đã lái xe đưa cô về.
Goo Chi Yong đem theo một đám người về nhà họ Goo.
Ở lại trong phòng bệnh, chỉ có đám vệ sĩ không lúc nào rời phòng và Kim Chul.
Tuy rằng không ai thấy Kim Chul nói câu nào, nhưng Dương Thần có thể nhìn thấy ánh mắt kì lạ của cậu ta, nhìn thấy sự trầm mặc, tình cảm này, thân thiết hơn bất kì giọt nước mắt nào.
Đêm nay, hẳn là một đêm mất ngủ với nhiều người.
…
Tầng dưới một khu nhà trọ tại khu Keangnam.
Một bên là đèn đường, một chiếc BMW màu đen chạy chậm dần rồi dừng lại, bước xuống là Lý Tinh Tinh, cô khoác chiếc áo bành tô lớn.
Park Jung Hoon cũng ân cần theo xuống xe, đưa Lý Tinh Tinh tới cửa nhà trọ.
Lý Tinh Tinh quay người, cười lịch sự:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về, không còn sớm nữa, anh cũng mau về đi!
Park Jung Hoon dịu dàng đưa tay định ôm lấy cô.
Nhưng Lý Tinh Tinh đã có chuẩn bị trước nên cô lùi về sau một bước, khiến cho vòng tay của Park Jung Hoon rơi vào khoảng không.
Park Jung Hoon không giận, nói:
- Vivian, nói thực từ lúc em đồng ý thử đến với anh, anh mỗi ngày đều tràn đầy lòng nhiệt tình, không biết đến lúc nào mới có thể khiến em chính thức trở thành bạn gái của anh đây?
Lý Tinh Tinh cắn môi, miễn cưỡng cười nói:
- Còn cần…một chút thời gian để quen dần, dù sao thời gian chúng ta quen biết nhau cũng chưa lâu lắm.
- Không sao, anh có thể đợi, chỉ cần em đồng ý, lúc nào cũng có thể liên hệ với anh, anh sẽ lập tức đến bên em.
Park Jung Hoon dịu dàng nói.
Lý Tinh Tinh gật đầu:
- Vâng. Anh mau về đi, bên ngoài lạnh lắm.
- Được, vậy em cũng nghỉ sớm đi.
Park Jung Hoon cũng không nói gì nhiều nữa, vẫy vẫy tay, quay về xe, rồi phóng đi.
Đợi cho chiếc xe biến mất vào khúc quẹo, Lý tinh Tinh mới từ từ ngẩng đầu, nhìn con đường vắng lặng, khẽ thở dài.
Đang định lấy chìa khóa mở cửa, cô bỗng nghe thấy một giọng nữ từ bên đường vọng lại.
- Tinh Tinh!
Lý Tinh Tinh quay người, liền trông thấy Lâm Nhược Khê trong chiếc áo khoác trắng đang chạy lại phía mình.
Lâm Nhược Khê đội một chiếc mũ lông, hai má hơi ửng đỏ, cô cười ngượng ngùng.
- Chị Nhược Khê…sao chị lại…
Lý Tinh Tinh vô cùng ngạc nhiên không biết phải nói gì.
Lâm Nhược Khê xoa hai tay vào với nhau, chỉ vào nhà trọ:
- Không ngại nếu tôi vào uống tách trà nóng chứ, lâu không nói chuyện với cô rồi, không dễ gì mới gặp lại ở Hàn Quốc, trò chuyện một lát không sao chứ.
Lý Tinh Tinh như nghĩ ra điều gì, do dự một lát, sau đó vẫn gật đầu:
- Vâng, mời vào.
…
Cùng lúc đó, trong chiếc BMW vừa rời khỏi nơi ở của Lý Tinh Tinh.
Park Jung Hoon tựa vào thành ghế, ngắm nhìn những ngọn đèn bên ngoài, khóe miệng khẽ cười đầy thâm ý, nhẹ nhàng đung đưa theo tiết tấu nhạc được phát ra từ trong xe.
Người lái xe cũng là trợ lý riêng của Park Jung Hoon, nhìn từ kính chiếu hậu thấy tâm trạng Park Jung Hoon rất tốt, nên hỏi:
- Thiếu gia, cô giáo Vivian ấy chẳng qua chỉ là một người Hoa Hạ, lại không có gia thế gì, hà tất phải hao tổn nhiều tâm trí như vậy để theo đuổi cô ta? Chơi xong thì vứt hay bán sang Việt Nam, vậy chẳng phải được rồi sao?
Park Jung Hoon cười một tiếng coi thường, nói:
- Nói như mấy người, chẳng qua cũng chỉ là đám đàn bà lẳng lơ trong mấy quán bar, không có hứng thú…Vivian không phải là người phụ nữ bình thường, giống như ông nói đấy, người phụ nữ này hoàn toàn không có chỗ dựa gì cả, nhưng đối với một người đàn ông như tôi đây, lại nhiều lần từ chối, ông không cảm thấy là rất đặc biệt sao?
Người trợ lí sửng sốt, nhếch miệng nói:
- Còn có chuyện như vậy sao…Đến như tiểu thư Liễu Nghiên Hi, còn phải quỳ rạp dưới chân thiếu gia nữa mà.
- Hừ, càng là những người phụ nữ như vậy, mới càng khiến cho đàn ông có khát vọng trinh phục, đối với Vivian, thì khong được hấp tấp vội vàng, mà phải từ từ tiếp cận mới sđược.
Tôi sẽ dần dần trinh phục trái tim của cô ta, rồi sau đó sẽ trinh phục cơ thể của cô ta, sau đó sẽ hủy hoại trái tim và cơ thể của cô ta, khiến cho cái gọi là tự tôn của cô ta hoàn toàn bị chà đạp…Ông không cảm thấy, như vậy sẽ rất có cảm giác trinh phục hay sao?
Park Jung Hoon cười nham hiểm.
Tên trợ lý cũng cười nham hiểm:
- Không hổ là thiếu gia, đến chơi gái cũng thâm thúy như vậy, ha ha… Tôi chỉ xin cậu sau khi chơi chán rồi, thì không nên lãng phí, cũng nên thưởng cho anh em chúng tôi cùng chơi chung với.
- Không có tiến bộ.
Park Jung Hoon đánh vào đầu tên lái xe:
- Những thứ tôi có, thì không thể thiếu phần các cậu được!
Đúng lúc này, điện thoại của Park Jung Hoon đổ chuông.
Park Jung Hoon cầm lên nhìn, nhíu mày, rồi mới bắt máy:
- Có chuyện gì?
Sau khi nghe xong, Park Jung Hoon lặng lẽ ngắt điện thoại, nói với tên trợ lý phía trước:
- Khoan hãy về nhà vội, tới quán bar Minh Động.