Park Chuan lộ vẻ mặt vui mừng:
- Ồ! Nếu đã như vậy thì mời mọi người dùng cơm trước, chúng ta vừa ăn, vừa nghe ý kiến của bác sĩ Lee. Bản thân lão không hiểu gì về phẫu thuật, nhưng thấy bác sĩ Lee tự tin như vậy, ta cũng cảm thấy an tâm nhiều,.
Mọi người hưởng ứng, đều bắt đầu cầm đũa, còn Dương Thần thì sớm đã ăn uống no nê rồi,.
Leen nói:
- Thực ra tỉ lệ thành công của ca cấy ghép gan này là rất cao, nhưng vẫn đề là cần phải nhanh chóng tìm được gan cấy ghép, sau đó, là xem tuổi tác của bệnh nhân và gan được hiến tặng có tương đồng hay không, cũng không có gì là khó khăn cả.
Vấn đề hiện nay của Hội trưởng Park Chuan đấy là ngoài việc cần phải nhanh chóng tìm ra gan hiến tặng, chính là ngài đã qua tuổi 60, bệnh sơ gan sẽ trở nên rất khó điều trị. Tuy nhiên những việc này đối với tôi mà nói, tôi đều có thể khắc phục được.
Tôi dự định, sẽ dùng phương pháp mổ trực tiếp, dùng sự cẩn thận và tốc độ, xử lí tĩnh mạch gan. Tôi sẽ vô cùng cẩn thận, bởi nếu không may để chảy máu, máu sẽ chảy không ngừng. Quan trọng nhất là cắt bỏ toàn bộ khối u, giữ lại một đoạn ngắn giữa túi mật và huyết quản, cố định gan mới.
Nghe Leen tràn đầy tự tin nói về cách mổ của ông ta, mọi người tuy không được hiểu cho lắm, nhưng cũng thấy giật mình.
Còn hai học trò Winson và Warren nhìn thấy Jane vẫn chăm chú thưởng thức những chiếc vòi bạch tuộc thì trong lòng vô cùng sốt ruột.
Sự sủng bái của họ đối với Jane là vô cùng mãnh liệt. Leen tuy cũng là một bác sĩ nổi tiếng, nhưng bọn họ cảm thấy ông ta hoàn toàn không đủ khả năng tranh luận với Jane.
Cho nên, thái độ thản nhiên của Jane khiến hộ rất sốt ruột, họ sợ Jane sẽ bị lép vế.
Bữa tiệc này, rõ ràng là vì Park Chuan muốn tiếp xúc trước với Leen và Jane, để so sánh xem ai đáng tin cậy hơn, dù sao thì với thân phận và tài lực của ông ta, đương nhiên có khả năng mời bác sĩ giỏi nhất. Cho nên ông ta hy vọng ca phẫu thuật sẽ không được phép có bất kì sai sót gì.
Sau khi Leen giảng giải xong, lại nói:
- Quá trình giải phẫu cụ thể thế nào, đợi tới khi tìm được gan hiến tặng, tôi sẽ nói tỉ mỉ hơn.
Park Chuan gật đầu, tỏ ý hài lòng, sau đó lại quay sang Jane hỏi:
- Vị này…là bác sĩ Jane đúng không. Cô có suy nghĩ gì về bệnh tình của ta?
Jane cầm cái xúc tua mực bỏ vào miệng, biển hiện kì quái, dường như cách ăn sống này khiến cô có chút không quen.
Nghe thấy câu hỏi, cô liếm môi, sau đó mới thản nhiên cười nói:
- Tôi thấy bác sĩ Lee nói rất đúng, nếu xử lí thuận lợi thì việc trị liệu cũng không có vấn đề gì, không có gì cần phải bổ sung hết.
Leen tự đắc nói:
- Đây đều là những kinh nghiệm của tôi trong bao nhiêu năm làm nghề y, nói tóm lại, ca phẫu thuật cấy ghép gan của Hội trưởng Park chỉ cần là do tôi phụ trách thì chắc chắn không xảy ra sai xót gì!
Mọi người tỏ vẻ thất vọng trước Jane, vốn cho rằng cô gái xinh đẹp đột ngột xuất hiện khiến mọi người run rẩy này phải có y thuật cao siêu lắm, nhưng cuối cùng lại chẳng nói thêm gì, chỉ khẳng định thêm về cách nghĩ của Leen là đúng.
Là một học trò của cô, Winson khôn nhịn được, kề sát vào tai Jane nôn nóng nói:
- Sao cô có thể không nói gì như vậy được, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị lép vế hay sao?
Jane vẻ không quan tâm nói:
- Bác sĩ Lee muốn cứu người, hơn nữa những gì ông ta nói thực sự là phương pháp trị liệu tốt. Chúng ta không phải tới để thi đấu, chỉ cần tốt cho bệnh nhân, sao ta lại phải tranh giành chứ? Sao nào, các cậu thiếu tiền ư?
- À…cũng không phải.
Winson thẹn thùng, nghĩ cũng thấy cô nói rất đúng, chỉ cần tốt cho bệnh nhân, sĩ diện thực sự không quan trọng, nhưng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Còn cha con nhà họ Goo thì lại cố ý liếc nhìn họ một cái đầy ý tứ, nhếch miệng cười.
Trong buổi tiệc, mọi người nói cười, không khí dần trở nên náo nhiệt.
Dương Thần không nói gì, chỉ cắm đầu vào ăn uống, cũng không dám liếc mắt nhìn Lý Tinh Tinh một cái.
Lý Tinh Tinh có chút thất vọng nên chỉ ăn được mấy miếng, thỉnh thoảng Trinh Tú quay sang nói mấy câu với cô, cô mới cười nhẹ.
Trong bữa tiệc, Park Jung Hoon lại ân cần lấy canh gà cho Lý Tinh Tinh , nhưng Lý Tinh Tinh vì lịch sự mà chỉ uống mấy ngụm, sau đó tỏ ý không cần dùng thêm nữa.
Liễu Nghiên Hi thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt độc ác đầy thâm ý quét một lượt qua Lý Tinh Tinh, Dương Thần và Park Jung Hoon, cười lạnh nhạt.
Ánh mắt của Goo Yu thì không ngừng lướt qua lướt lại giữa Lâm Nhược Khê và Jane, tuy rằng hai cô có ngoại hình khá Tây, nhưng phần nhiều có vẻ có nhứng thú với Jane hơn, có lẽ tại hắn ta có tư tưởng kinh miệt người Hoa Hạ từ trong máu.
Vì Park Chuan trong người có bệnh, nên chỉ uống chút rượu, đa số là lấy trà thay rượu, nhưng sắc mặt lại có chút đỏ, có vẻ coi trọng Leen hơn, nên nhiều lần nâng cốc với ông ta.
Goo Chi Yong xem xét tình hình, sau đó mở lời với Park Chuan:
- Hội trưởng Park, có viện trưởng Lee do chúng tôi mời tới, ca phẫu thuật của ngài chắc chắn sẽ không xảy ra sai xót gì. Đợi tới khi sức khỏe của ngài hồi phục, cũng nên bớt chút thời gian tính đến chuyện hôn sự của hai nhà chúng ta, cũng nên có buổi gặp mặt chính thức chứ? Sự nuối tiếc năm đó của cha tôi, tôi không muốn nó lại xảy ra với tôi và con trai tôi.
Mọi người im lặng, lại chuyện gì đây? Giữa Park Ji Yeon và Liễu Hạo Minh đã từng có chuyện gì?
Park Chuan buông đũa, trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Sự việc năm đó, là lỗi của nhà Họ Park chúng ta.
- Hội trưởng xin đừng nói như vậy, bây giờ có thể gặp được Trinh Tú-con gái của Ji Yi bình an trở lại nhà họ Park, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Goo Chi Yong ánh mắt yếu thương liếc nhìn Trinh Tú, nói:
- Các vị có lẽ không biết, cha của tôi và Hội trưởng Park từng là những người đồng chí vào sinh ra tử thời chiến tranh, sau khi xuất ngũ, đã giao ước sẽ tác thành cho con cháu sau này.
Chỉ tiếc, Ji Yi năm đó, cũng là mẹ của Trinh Tú, đã lấy một người Hoa Hạ…tôi không thể cùng Ji Yi kết nên mối lương duyên.
Bây giờ con trai Goo Yu của tôi cũng đã trưởng thành, cũng xứng đôi vừa lứa với Trinh Tú, tôi hy vọng có thể tiếp nối mối lương duyên này, hy vọng Hội trưởng Park tác thành.
Trinh Tú vừa nghe, lập tức đứng phắt dậy, đỏ mặt hét lớn:
- Tôi không lấy hắn ta!!
- Trinh Tú…thật không biết phép tắc gì, mau ngồi xuống…
Khuôn mặt Park Chuan trở nên khó coi, dù sao đây cũng là chuyện mất mặt.
- Ông ngoại!
Trinh Tú vẻ mặt giận dữ và xấu hổ:
- Lẽ nào ông thực sự muốn gả con cho hắn ta sao? Nhìn hắn ta là thấy giống đời sau của tổ tiên rồi!
Trinh Tú nóng nảy, nói năng không kiêng nể ai.
Goo Yu hắng giọng, ánh mắt lạnh băng, nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống.
- Nghe lời nào!
Park Chuan lớn tiếng nói, sau đó liên tiếp ho khan.
Trinh Tú lúc này mới hoảng hốt, nhanh chóng ngồi xuống, vỗ vỗ lưng Park Chuan, có chút hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
Park Chuan ra hiệu rằng mình không sao, nhẹ nhàng vuốt tay Trinh Tú, nói:
- Con bé này, vội cái gì, chỉ là nói thôi mà, còn chưa quyết định mà.
Goo Chi Yong không hề tức giận, cười nói:
- Trinh Tú, tuy rằng Goo Yu nhà ta tính tình chẳng ra làm sao, nhưng thực sự rất lương thiện. Trong số con cháu nhà họ Goo ta, có thể coi là đứa hiểu chuyện nhất, lại có đầu óc kinh doanh, chắc chắn xứng đôi với cháu.
Trinh Tú hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không quan tâm đến.
Park Chuan nói:
- Cậu Goo, chi bằng để ca phẫu thuật của ta kết thúc rồi mới nói đến chuyện này được không? Trinh Tú mới về lại bên cạnh ta chưa lâu, ta không nỡ xa nó.
- Ồ! Đương nhiên là được rồi, tôi chẳng qua chỉ nhân cơ hội ngày hôm nay mọi người đang rất vui vẻ nói vậy thôi mà.
Goo Chi Yong vẻ mặt bình thản kết thúc câu chuyện.
Sau bữa cơm, cha con nhà họ Goo và Leen nhanh chóng ra về, sau đó vợ chồng Park Ji Yeon cũng ra về. Trong căn biệt thự, chỉ có Trinh Tú được ở lại, vợ chồng Dương Thần và Lâm Nhược Khê được coi như khách quý nên cũng được ở lại phòng khách.
Lý Tinh Tinh là người cuối cùng ra về, nên Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng đành phải tiếp chuyện cô.
Lý Tinh Tinh nói rằng mấy năm nay ngoài việc gửi một ít tiền về nhà, ngoài ra cũng không về nhà thăm vợ chồng họ Lý, tạm thời cũng không có dự định về Hoa Hạ.
Lâm Nhược Khê có chút tiếc nuối, đồng thời cũng có chút không đành lòng, cô và Dương Thần luôn thấy hổ thẹn với Lý Tinh Tinh, gánh nặng của cô ấy thật quá lớn.
- Tinh Tinh, tốt nhất cô nên bớt chút thời gian về nhà một chuyến đi. Lần trước tôi có gặp ông Lý trên đường, ông ấy vẫn làm trong cái sạp nhỏ ven đường, ông ấy tuổi cũng đã cao, còn từng phải trải qua ca phẫu thuật nghiêm trọng, hai vợ chồng không ai chăm sóc cũng không được.
Dương Thần nhớ tới lúc hắn và Sắc Vi gặp ông Lý trên đường, trong lòng cũng cảm thấy có chút xót thương.
Lý Tinh Tinh kinh ngạc, khổ sở cắn chặt môi:
- Khi tôi gọi điện cho cha, cha nói ong không đi bán hàng nữa, hóa ra là nói dối tôi.
Lâm Nhược Khê buồn bực, Dương Thần gặp ông Lý lúc nào, sao không nói lại với cô, nhưng cũng nói giúp vài câu khuyên nhủ:
- Nếu như cô lo lắng về chúng tôi, thì cô không cần phải bận tâm, năm đó tiễn cô đi Mỹ có nói, chúng tôi không trách cô, hơn nữa tôi cũng luôn coi cô là bạn tốt.
Lý Tinh Tinh cảm kích nhìn Lâm Nhược Khê:
- Chị Nhược Khê, cảm ơn chị, chỉ là tôi không thể vượt qua chính bản thân mình mà thôi…