Dựa theo pháp môn của Yến Tam Nương cho mình, thông qua Tiêu Chỉ Tình xác nhận thì chính xác là pháp môn luyện đan thượng cổ có một không hai, bắt đầu điều động Thiên Địa Chi Lực ở trong cơ thể bản thân, hòa hợp với nguyên khí của đất trời vũ trụ, dần dần bao trùm lên đỉnh U Minh Tử Kim màu Thanh Đồng.
Lại nói tiếp, pháp môn luyện đan này đa phần là một phương pháp mà thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân, dược liệu khống chế Tam Muội Chân Hỏa tiến hành phân giải, giữ lại linh khí quý nhất, bắt đầu giao thoa.
Trong quá trình này, điều quan trọng nhất chính là dùng Tam Muội Chân Hỏa để rút ra khí đục ở trong, giữ lại những linh khí thuần khiết nhất, càng tinh khiết thì càng có thể làm tăng thêm hiệu quả và phẩm cấp của đan dược.
Làm thế nào để phân giải nhanh chóng và chuẩn xác khí đục, điều này đã có trong đạo lý của pháp môn luyện đan, cũng đã phân chia thành những vấn đề then chốt tốt xấu của pháp môn.
Sở dĩ Độ Kiếp Kỳ vừa có thể miễn cưỡng tiến hành luyện đan là vì uy lực của Tam Muội Chân Hỏa, đồng thời cũng không phải bất kỳ tu sĩ dưới Độ Kiếp Kỳ nào cũng có thể chạm đến được.
Nhưng điểm này, đối với Dương Thần mà nói thì lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Tam Muội Chân Hỏa của Dương Thần căn bản là tự phát ra từ bên trong cơ thể, thần thức có xuyên qua đó cũng hoàn toàn không tổn thương gì, ngược lại còn như cá gặp nước.
Không giống người như vậy khiến cho việc luyện đan của Dương Thần khác một trời một vực với những tu sĩ khác từ trước đến nay.
Các tu sĩ khác cần phải cẩn thận dùng thần thức để dẫn Tam Muội Chân Hỏa, mà Dương Thần thì lại dùng thần thức để dung hòa Tam Muội Chân Hỏa, sau đó hóa thành Tam Muội Chân Hỏa
Cho dù tên xấu xa có biết, dùng miệng thổi cầu khí đi một hướng thì nhất định cũng không cầm được cầu khí đúng chỗ.
Sở dĩ nói, những người luyện đơn khác tận lực không chế Tam Muội Chân Hỏa, không để cho quá trình xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Đối với Dương Thần mà nói thì lại không tiện đến.
Cũng chính như vậy, nên sau khi Dương Thần nghiên cứu xong pháp môn của Yến Tam Nương mới không căng thẳng đối với việc luyện đơn, sớm đã định liệu trước được.
Còn Tiêu Chỉ Tình thì lặng lẽ đứng bên cạnh cổ vũ cho người đàn ông này, chăm chú vào sự biến hóa của đỉnh lô.
Từ từ, đỉnh U Minh Tử Kim bắt đầu trôi nổi, lại được khống chế với Thiên Địa Chi Lực của Dương Thần, toàn đỉnh lô đã hòa vào với thần thức của Dương Thần.
Dương Thần mở trừng hai mắt, đồng thời ngọn lửa màu bạch kim đang dấy lên trong mắt, Tam Muội Chân Hỏa ánh vàng rực rỡ, toàn bộ đỉnh lô đều cháy.
Tam Muội Chân Hỏa vừa xuất hiện thì đỉnh lô cũng phát ra một luồng ánh sáng sáng trong như ánh trăng.
Mà con thú khổng lồ cổ quái của gia tộc ở trên đỉnh lô dường như sống dậy đập ra ngoài, truyền ra thứ khói màu đen.
Theo lý thuyết thì màu đen không có quầng sáng, nhưng chính xác thì từ bên trong Dương Thần nhìn thấy màu đen đang lượn lờ.
- A! Đây là…
Dương Thần rùng mình một cái, dường như ý thức được điều gì đó.
Nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thì trong đầu dường như gặp phải một trần cuồng phong, đen trắng lẫn lộn, cuối cùng chuyển hóa thành một năng lượng u ám hư vô, cứ trôi nổi trong đầu.
Mà trong năng lượng đó, Dương Thần rõ ràng cảm nhận được sự thô bạo cuồng loạn, dường như là hung khí.
Theo sát sau đó là một con quái thú khổng lồ thấp thoáng.
Đường nét của con quái thú này mơ hồ, cũng không nhìn rõ được trực diện, chỉ thấy ẩn ẩn hiện hiện những cơ thịt rắn khỏe và thân thể vạm vỡ, ba đôi chân trần uy lực hùng hồn, dường như có lửa cháy thiêu đốt tất cả.
Không đợi cho Dương Thần hiểu được việc này là sao thì con quái thú kia đã hóa thành một mảng to che mất bầu trời, dường như muốn nuốt hết thần thức của Dương Thần.
Mối nguy cơ đã khiến cho Dương Thần phản ứng trong chớp mắt, lập tức có ý ngắt dây nối thần thức, nhưng lại phát hiện ra không thể nào ngắt đứt được.
Trong thời gian cực ngắn đã bị hư ảnh của con quái thú nuốt mất, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện vô số Thiên Địa Chi Lực, hình thành một uy thế dữ dội.
Trong kinh mạch của Dương Thần cũng có vô số Thiên Địa Chi Lực hình thành nên một bờ tường sắt, hoàn toàn không cho con quái thú kia có một chút cơ hội nào.
Con quái thú dường như cực kỳ sợ hãi Thiên Địa Chi Lực, trong phút chốc đã lùi bước lại, đồng thời hóa thành một năng lượng u ám, không có đan điền Dương Thần ở trong đó.
Sau một hồi, Dương Thần mới mơ hồ mở mắt ra, có thể cảm nhận thấy rõ ràng được mồ hôi lạnh toát ra.
Vẫn ở trong căn phòng Cổ Bảo Địa, nhưng điều khiến cho Dương Thần kinh ngạc chính là đỉnh U Minh Tử Kim trước mắt đã không thấy.
- Chỉ Tình…
Dương Thần liền nhớ ra có người ở bên cạnh, nên mau chóng quay người lại, nhưng chỉ thấy Tiêu Chỉ Tình nghẹn họng trân trối nhìn mình, con ngươi mở to, như là nhìn thấy quỷ.
- Phù… Vẫn tốt, em không sao chứ.
Dương Thần thở phào nhẹ nhõm:
- Em nhìn cái gì vậy, đỉnh này sao?
Tiêu Chỉ Tình nuốt cái ực, hít thở sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt thì vẫn trắng bệch, dường như bị dọa cho thất kinh hồn vía.
- Cái đỉnh kia…e rằng không phải đỉnh U Minh Tử Kim.
- Hả?
Dương Thần sửng sốt:
- Là sao?
- Cái đỉnh này đã từng đốt được Tam Muội Chân Hỏa, sau khi Thanh Đồng bao bên ngoài bị bốc hơi hết thì cái hiện ra bên trong không phải là U Minh Tử Kim. Trước đó em cũng đã nhìn lầm.
Cái đỉnh này rốt cuộc là chất liệu gì, em cũng không có manh mối gì. Trong trí nhớ của em thì không có kim loại đặc biệt là kim loại không rõ màu sắc cả, nhưng nó chắc phải quý hơn U Minh Tử Kim rất nhiều. Nếu như không lầm thì chắc là một tiên khí thượng cổ mà mọi người không biết.
- Tiên…tiên khí?
Dương Thần giật mình, đó chẳng phải là pháp bảo mạnh nhất sao? Vội vàng hỏi:
- Làm sao em biết?
Giọng nói của Tiêu Chỉ Tình có chút run run:
- Anh có biết tiên khí và những loại pháp bảo khác khác nhau lớn nhất là ở đâu không?
Dương Thần lắc đầu:
- Làm sao anh biết được.
Tiêu Chỉ Tình gật đầu, giải thích:
- Tiên khí sở dĩ đặc biệt vì chỉ là phong ấn hoặc là thông qua luyện hóa thành dị thú thời kỳ thượng cổ, đúc thành pháp bảo mới có thể trở thành tiên khí, mà dị thú càng mạnh thì càng khó bị luyện hóa, vì vậy ngộ nhỡ thành công thì cũng cực kỳ mạnh.
Trong dị thú còn phân thành các tầng khác nhau như mãnh thú, thần thú, nhưng cái đó lại quá xa vời. E rằng những dị thú thượng cổ này ngay cả hàng vạn năm trước khi các vị thần hạ giới đã không tồn tại nữa nữa rồi, chắc chỉ có những tiên nhân thời sớm nhất ở trong truyền thuyết được đối mặt với chúng…
Trong đầu Dương Thần hiện lên hình ảnh của những con dị thú cứ thoắt ẩn thoắt hiện, rùng mình một cái, lập tức tin đến bảy tám phần.
Tiêu Chỉ Tình lại nói:
- Tiên khí còn có ở một nơi đặc biệt, đó chính là khi tiên khí và chủ nhân có thể dung hòa vào làm một. Hơn nữa tiên khí bắt buộc phải nhận diện được chủ của nó thì mới có thể sử dụng được. Nếu như chủ nhân mà không chết thì tiên khí cho dù có bị người khác cướp mất thì cũng không có cách nào dùng được.
Mà tiên khí sau khi nhận chủ nhân sẽ không giống như các pháp bảo khác, nó chính là Nê Hoàn Cung có thể dung hòa với chủ nhân, và cùng chủ nhân tu luyện. Cũng có thể nói nếu như chủ nhân càng mạnh thì tiên khí cũng có thể biến đổi mạnh dần. Nếu như quá trình tu luyện của chủ nhân bị đình trệ thì tiên khí cũng chỉ có thể dừng bước.
Trước mắt Dương Thần như sáng ngời, lập tức kiểm tra bên trong đan điền của mình…
- Quả nhiên!
Dương Thần đột nhiên nhìn thấy, bên trong nguồn khí của đan điền, đỉnh lô thu nhỏ đang lóe ra một vầng sáng u ám, như một tầng sương mù dày đặc bao vây xung quanh.
Dương Thần chỉ suy nghĩ một chút là đỉnh lô lại thoáng hiện ngay trước mặt, hồi phục lại kích cỡ ban đầu.
- Xem ra chính xác là tiên khí rồi. Vừa rồi em nhìn thấy cả người anh giống như hóa thân thành quỷ, hung thần ác sát,xung quanh thân đều như một con thú hung hãn, gầm gừ rất cổ quái, em đoán là bên trong cái đỉnh lôi này có phong ấn cái gì đó.
Sau đó lại nhìn thấy đỉnh lôi biến mất, hẳn là anh đang phục tùng con quái thú ở trong đó, tiên khí này đã nhận anh làm chủ, như vậy anh có thể mạnh gấp đôi.
Muốn biết cả tiên khí mà Hồng Mông có cũng không quá một cái, chưa từng nghe qua là đã có ai dùng qua, gia tộc thượng cổ cũng ít đến nỗi đáng thương, nhiều nhất cũng là một hai cái, nhưng tiên bảo cũng phân ra loại cao và thấp. Cái đỉnh lô này của anh xem ra đã phong ấn một con quái thú vô cùng mạnh, không gian lớn không thể hạn lượng được.
Tiêu Chỉ Tình vui mừng nói.
Dương Thần cũng có cảm giác như là có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, gãi gãi đầu, cười nói:
- Cái này gọi là đại nan không chết ắt sẽ có phúc. Lần sau lại để anh gặp tên đeo mặt nạ đó. Anh muốn thử xem có thể dùng đỉnh lô này để nhét tên đó vào đây luyện hóa không. Nếu không thì sao có thể nuốt cục giận này được.
Tiêu Chỉ Tình trừng mắt nhìn hắn, không có cảm giác gì đối với cách nghĩ hung tàn của Dương Thần là muốn lấy người khác vào luyện đơn . Rốt cuộc cho dù bạn không làm người khác phải chết thì người ra cũng muốn tìm cách để giết bạn, chết thế nào thì cũng giống nhau cả thôi.
Sự tàn khốc và máu lạnh giữa những tu sĩ còn đáng sợ hơn nhiều so với sự nóng lạnh giữa tình người trong nhân gian. Ngay cả cha sinh mẹ đẻ cũng có thể lấy mình ra làm công cụ thử nghiệm thuốc, Tiêu Chỉ Tình sớm đã nhìn thấu rất nhiều điểm mấu chốt trong đạo đức ở trong mắt của những người thường.
Càng bởi vì từ nhỏ đã gặp nhiều, nên hôm nay mới chai lòng, ngược lại nếu như Dương Thần nương tay thì cô ấy mới lo lắng hơn.
- Haizz, Tiểu Tình Tình. Em nói xem anh nên gọi cái đỉnh lô này là gì bây giờ? Anh không quen tên đó, nhìn cũng không rõ.
Dương Thần sờ đỉnh lô hỏi.
Tiêu Chỉ Tình đảo mắt, nói:
- Không biết thì thôi. Linh hồn của con thú đó dù sao cũng không phải là người, linh trí có hạn, anh lấy đại một cái tên đi.
Dương Thần vuốt cằm:
- Chi bằng gọi nó là “Vũ trụ vô địch siêu cấp thiểm diệu hoành tảo thiên hạ uy chấn hồng mông định kiền khôn cự đỉnh”. Ai da, không được, không hợp vần…
Tiêu Chỉ Tình thấy chóng mặt:
- Đừng có ở đó mà luyên thuyên nữa…mau luyện đơn đi. Cầm lấy tiên khí rồi cũng cần phải nâng cao tu vi thì mới được, nếu không thì chỉ là một cái áo cho người khác thôi. Đạo lý có tài mà bị sát hại, anh phải hiểu được.
Dương Thần không khỏi cười nói:
- Em thực sự giống như một cô giáo đôn đốc việc anh tu luyện vậy. Được rồi, vậy thì anh sẽ lùi xa một chút, để tránh lại dọa em.
Đến cuối cùng thì Dương Thần cũng không nghĩ ra nên gọi cái “đỉnh huynh” này như thế nào, đành phải ngoan ngoãn bắt đầu lò luyện đan đầu tiên.