Quanh co một hồi, Dương Thần lập tức tinh ý hiểu ra, quả nhiên Tiêu Chỉ Tình trên giường vẫn chưa tắt thở.
Trong lúc nhất thời, lửa giận bốc lên, Dương Thần mặt đằng đằng sát khí túm lấy cổ áo của Gus, túm hắn lên cao.
Gus vừa nãy mặt mày còn đầy phẫn nộ, lúc này bất ngờ bị nhấc khỏi mặt đất, kinh hãi kêu cứu.
- Cầm thú! Mày cũng được gọi là bác sĩ à? Đồ khốn nạn, mẹ kiếp tao bóp chết mày!
Dương Thần gần như dùng một tay bóp nát đầu của Gus, đám y tá xung quanh kinh hãi kêu lên.
Đúng lúc này, Jane đứng bên cạnh nhanh chóng kéo tay Dương Thần.
- Dương Thần, dừng tay lại! Đây là bệnh viện!!
Jane sẵng giọng quát lên.
Dương Thần không còn tâm trí nghe những lời này:
- Bệnh viện! Bệnh viện thì làm sao? Loại lang băm chết tiệt thấy chết không cứu này, giết nó mới có thể khiến cho nơi này thành bệnh viện được.
Jane cũng kiên quyết ra sức ngăn cản Dương Thần, mắt đỏ hoe nói:
- Đây là bệnh viện! Em là bác sĩ! Em không thể trơ mắt đứng nhìn bất kì ai trong bệnh viện này bị giết trước mắt em!!
- Jane, tránh ra!
Dương Thần mất kiên nhẫn, lửa giận khiến cho hắn không thể khống chế được mình nữa.
Jane lại cố gắng đấu lí:
- Anh muốn em cứu người phụ nữ của anh, thì không được phép giết người trong bệnh viện.
Câu nói này vừa nói ra mới khiến cho Dương Thần tỉnh táo lại.
Cố gắng nuốt giận, ném tên Gus đang sợ đến sắp tè ra quần ra ngoài hành lang.
Jane thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm mặt nói:
- Em biết anh rất tức giận, nếu muốn giết người, thì ra khỏi bệnh viện. Anh muốn giết hắn ta thế nào em cũng không nói nửa lời, nhưng đây là bệnh viện, em không cho phép có người chết trước mắt em.
Dương Thần nhìn thấy trong mắt cô là sự quả quyết không gì có thể lay chuyển được.
Hít thật sâu, Dương Thần vẻ khẩn cầu, nhẹ giọng nói:
- Cầu xin em…Lần này là anh cứu em…Nhất định phải cứu sống cô ấy…Anh không thể lại một lần nữa đứng nhìn một người con gái phải chết vì anh…
Cả người Jane run lên, dường như đã hiểu ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên cười khổ sở:
- Hiểu rồi, em sẽ cố hết sức…
Nói xong, Jane cười với cô y tá Grace bên cạnh:
- Cảm ơn cô, đi vào cùng tôi, chúng ta bắt đầu làm phẫu thuật.
Động tác của Jane rất nhanh, không đợi Grace phục hồi tinh thần, đã bị cô kéo vào trong.
Cánh cửa phòng phẫu thuật lại lần nữa đóng lại, đèn bật sáng.
Dương Thần vô thức đưa tay vò tóc mình, quay đầy nhìn tên Gus đang hoảng hốt chạy trốn, cũng không còn tâm trạng để đuổi theo.
Giờ phút này, Gus sống hay chết, đã không còn là điều quan trọng nữa, điều duy nhất mà Dương Thần lo lắng chính là người phụ nữ đang làm phẫu thuật bên trong kia.
Mặc dù y thuật của Jane quả thực rất cao, mặc dù từ lúc bị thương đến bây giờ chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhưng Tiêu Chỉ Tình lại bị thương nhiều chỗ, hơn nữa đều là vết thương nghiêm trọng, nửa giờ này, cũng đã đủ để lấy mạng cô rồi.
Cho nên, Dương Thần cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào Jane được.
Thậm chí Dương Thần còn nghĩ, cho dù có tàn phế cũng không sao hết, cho dù mãi mãi phải nằm trên giường cũng không sao. Bởi vì hắn sau này có thể chăm sóc cho cô, nhưng nhất định không được chết…
Có những việc đã xảy ra rồi mới khiến cho con người ta tỉnh ngộ, Dương Thần chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ đang nằm trên bàn phẫu thuật kia lại có thể khiến cho hắn khốn đốn đến như vậy…
Dường như là tiếng máy móc đang bắt đầu hoạt động sau cánh cửa kia, Dương Thần chầm chậm đi về phía hành lang, cô y tá Grace nói với hắn rằng có thể quan sát tình hình ca phẫu thuật qua màn hình.
Thông thường thì đây là nơi cho những nhân viên không tiện vào trực tiếp quan sát ca phẫu thuật tham quan học hỏi, nhưng giờ nó đã trở thành nơi Dương Thần có thể hy vọng.
Cạnh giường mổ, Jane đang chỉ đạo nhóm mổ chính thức cấp cứu.
Người gây mê, người điều chỉnh máy móc, nhân viên hỗ trợ đều vô cùng khẩn trương, nhưng chỉ khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Jane, bản thân vốn nghĩ rằng việc cứu được là điều vô cùng xa vời, giờ lại thêm chút hy vọng mong manh.
Sau khi kiểm tra tình trạng của Tiêu Chỉ Tình, Jane giơ tay nói:
- Dao phẫu thuật…
Bác sĩ gây mê do dự nói:
- Bác sĩ Jane, bệnh nhân đã hoàn toàn mất hết ý thức, huyết áp cũng không cách nào đo được, mổ như vậy có hơi….
- Không cách nào kiểm tra huyết áp, là do động mach bị vỡ máu chảy nhiều, đây là điều dễ hiểu. Mọi người chỉ cần làm theo chỉ thị của tôi thôi, theo sát các bước của tôi, cả nhóm cùng phối hợp, chỉ một mình tôi thì không thể hoàn thành được.
Giọng điệu của Jane vừa nhanh gọn vừa thành khẩn.
Mọi người không nghĩ Jane có thể phán đoán được nguyên nhân nhanh như vậy, trong lòng thấy yên tâm, nhanh chóng bắt đầu công việc.
- Người bệnh đang chảy máu trong, chúng ta phải tìm được động mạch bị vỡ, cầm máu, chuẩn bị mổ…
Jane ngưng thở, dao phẫu thuật hạ xuống, máy móc cũng như cùng lúc hoạt động, rất nhanh sau đó đã thấy nội tạng của Tiêu Chỉ Tình, máu chảy nhiều phía trong.
Trợ mổ nhíu mày, nói:
- Bác sĩ, máu chảy quá nhiều, không thể thấy rõ được.
Jane chậm rãi đưa tay:
- Mở máy…rửa dịch quản, tôi sẽ tìm vị trí bị vỡ.
Mọi người lên tiếng trả lời, bắt đầu kết hợp với các động tác của Jane, rửa dịch quản.
Giờ khắc này, trình độ phẫu thuật điêu luyện của Jane được thể hiện, tập trung toàn bộ tinh thần, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Jane đã tìm ra vị trí bị vỡ trong tình trạng máu không ngừng chảy.
- Gan của bệnh nhân bị tổn hại, ba chỗ, SR1, S4 và S6.
- Ba chỗ?
Mọi người kinh ngạc, một là khâm phục tốc độ và sự chuẩn xác trong các động tác của Jane, nhưng cũng ý thức được tình hình vô cùng nghiêm trọng.
- Nếu vậy, căn bản chưa kịp khâu lại thì máu đã chảy cạn rồi.
Dương Thần trên hành lang nghe thấy tất cả, mắt nhắm chặt, toàn thân run lên.
Trước bàn mổ, mắt Jane sáng lên, lúc này người con gái ấy như trở thành một người khác, hạ quyết tâm nói:
- Tôi sẽ dùng cách chặn động mạch tạm thời, sau đó sẽ khâu lại ba chỗ.
- Cái gì?
- Chặn động mạch tạm thời?
Mọi người lại bị làm cho kinh hãi không kìm được kêu lên, cái gọi là chặn động mạch tạm thời chính là cách tinh chuẩn, lấy động mạch gan và nang mãi động thời kẹp lại, chặn máu chảy vào gan, động thời, khâu lại những chỗ bị tổn hại.
Nhưng bây giờ là ba chỗ cần khâu, một chỗ đã rất khó để có thể khâu lại rồi, ba chỗ thì gần như không có cách nào. Hơn nữa cách này không thể kéo dài, cho nên, tốc độ khâu phải rất nhanh.
- Không còn thời gian đâu, nhanh!
Jane rất chắc chắn, sau khi nhanh chóng bắt tay vào chặn động mạch tạm thời, đưa tay nói:
- Kim khâu, số bốn mươi…
- Vâng! Một người lập tức lấy kim đưa lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy Jane bắt đầu khâu các vết thương, động tác linh hoạt, nhanh đến mức khiến họ không dám chớp mắt.
Jane dường như đã khâu vô số mũi,cuối cùng cũng có thể nối liền gan lại thành một khối.
- Bốn…bốn phút? Chỉ dùng có bốn phút để khâu vết thương ở trung tâm?
Một trợ mổ nhìn đồng hồ kinh hãi kêu lên.
Jane ngoảnh mặt không để ý, hoàn toàn ở trong thế giới của mình, tiếp đó, vết thương thứ hai cũng chỉ mất ba phút là hoàn thành…
Đây ít nhiều cũng nhờ Dương Thần đã lấy viên đạn ra, nếu không cũng không thể tiến hành thuận lợi như vậy.
- Tình trạng huyết áp…
- Xuất hiện rồi, 80, 60!
Bác sĩ gây mê nói.
- Giúp tôi lấy gan ra, khâu nơi thứ ba..
Jane chỉ đạo.
Trợ mổ thứ hai cẩn thận lấy gan ra, tim của mọi người như run lên.
Máu chảy không ngừng.
- Sao vậy…sao lại ra nhiều máu như vậy?
Jane nhíu mày.
Đúng lúc này bác sĩ gây mê hô lớn:
- Không hay rồi, huyết áp đang hạ xuống, 40!
Dương Thần trên hành lang vừa dấy lên chút hy vọng, nhìn thấy tình cảnh này, hai chân như nhũn ra.
Jane chỉ đạo:
- Tăng lượng máu truyền, nếu đã cầm máu khó như vậy, thì hẳn còn vết thương khác.
- Vậy…vậy phải làm sao bây giờ?
Y tá Grace sốt ruột hỏi.
Jane chỉ đạo:
- Đặt máy hút dịch quản, hút máu ra, tôi sẽ tiến hành tuần hoàn tái tạo lại.
- Hả! Tuần hoàn tái tạo lại!
Mọi người lại một lần nữa nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì phương pháp phẫu thuật của Jane vô cùng liều mạng.
Cái gọi là tuần hoàn tái tạo lại cũng chính là để tranh thủ thời gian, tìm ra nơi chảy máu, nối các tĩnh mạch bên phải tim lại với nhau, kĩ thuật tự tạo ra một vòng tuần hoàn máu khác, kĩ thuật này nhằm tìm ra bộ phận tĩnh mạch chảy máu, cho dù là bác sĩ nước ngoài có mấy chục năm kinh nghiệm cũng không dám mạo hiểm thử.
Jane cũng có chút do dự, với tốc độ mọi người không thể tưởng tượng được, đã bắt đầu dùng máy móc, tiến hành phương pháp tuần hoàn tái tạo lại…
- Tiêm vào khứ giáp a-đrê-na-lin, 10cc…Cho tôi kéo…
- Vâng!
Cả nhóm mổ như bị lây nhiễm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, theo sát từng động tác của Jane, bắt đầu dốc toàn lực phối hợp…
Cuối cùng, với sự bình tĩnh, động tác hoàn hảo không một động tác thừa nào của Jane, đã nhanh chóng tìm ra hai nơi chảy máu khác, và tiến hành khâu lại…
Thời gian cứ thế trôi đi, bàn tay của Jane như vừa hoàn thành xong một tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo, những vết khâu không chút tì vết….
Trải qua thời khắc sinh tử, đến lúc ca phẫu thuật kết thúc, mọi người đều sững sờ.
- Bác sĩ, huyết áp của bệnh nhân, mạch đập đều tốt…
Không biết là ai đã báo cáo tình hình này, lúc ấy mọi người mới như bừng tỉnh.
Mọi người ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh cười nhìn Jane nhẹ nhõm bỏ khẩu trang xuống, không chút giấu diếm bày tỏ sự sùng bái và kính phục…
Mọi người đều học ngành y, ai cũng nhìn ra đây là một ca phẫu thuật tuyệt vời giành lấy sự sống từ hố tử thần.
Chí ít, Jane so với tên Gus đã bỏ ca phẫu thuật này thì không phải là một điểm hay nửa điểm, mà là trên trời và dưới đất.
- Mọi người vất vả rồi.
Jane nhẹ nhàng liếc mắt nhìn mọi người cười, cuối cùng mới ngẩng đầu, nhìn Dương Thần đứng ở hành lang cười ngốc nghếch, giơ ngón tay cái.
Dương Thần nhìn Jane từng chút từng chút kéo Tiêu Chỉ Tình từ Quỷ môn quan trở về, trong mắt cũng thấy hơi ươn ướt nhưng rất nhanh đã chớp chớp mắt mấy cái, nhìn về phía Jane gật gật đầu.
Người phụ nữ này, chưa từng làm hắn thất vọng…
Hắn, lại nợ cô một món nợ ân tình nữa rồi.
Y tá và các nhân viên đều xúc động rớt nước mắt, cảm giác tự hào dâng lên, vui cho bệnh nhân, cũng vui cho bản thân mình, càng vì phẩm chất cao quý của Jane mà cảm thấy kính phục.
Jane khẽ thở dài, nghiêm mặt nói:
- Có thể là do tôi thất trách, truyền thụ y thuật, nhưng lại không dạy học sinh lòng tin y học.
Nhưng tôi hy vọng…kinh nghiệm lần này, có thể khiến mọi người hiểu được rằng, là người làm trong ngành y, không có bất kì bệnh nhân nào có thể nói là lựa chọn từ bỏ.
Nếu mọi người luôn có suy nghĩ như vậy khi làm trong ngành y, vậy thì, cũng bằng với việc đã giết chết bệnh nhân.
Chỉ cần bệnh nhân ở trước mặt mọi người, thì cho dù với bất kì lí do nào cũng phải dốc sức giúp đỡ, như vậy mới là y sĩ.