Một đêm trôi qua.
Vừa sáng sớm, ba người đã xách balo lên, những dược liệu đã kiếm được cũng không thể vứt đi được, nên cũng mang theo luôn.
Trước khi đi, Dương Thần nhét thêm ít than củi tối hôm qua đốt vào trong túi.
Lưu Minh Ngọc nhìn thấy như vậy, hiếu kỳ hỏi:
- Ông xã, anh không sợ mệt sao, sao đến cả than củi cũng mang theo là sao, mặc dù chúng ta không có thức ăn và nước uống, nhưng tốt xấu gì thì vẫn còn cái bật lửa a, lúc nào đốt lửa mà chẳng được.
Trước mặt Tiêu Chỉ Tình Lưu Minh Ngọc vốn không quen việc xưng hô với Dương Thần thân mật như vậy, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện đêm hôm qua, cô liền cứ thế gọi.
Dương Thần cười giải thích:
- Không phải dùng để đánh lửa, chủ yếu là nguồn nước ở đây không sạch, sinh vật kỳ lạ và chất độc rất nhiều, chúng ta làm gì có công sức mà đi nhóm lửa đun nước, dùng than củi có thể lọc được nước sạch, hút hết độc tố, tránh khỏi nhiều tạp chất, bị tiêu chảy thì cũng không tốt mà.
Mất đi võ công, Dương Thần cũng không dám quá mạo hiểm, máu trong cơ thể mình còn có thể chống lại được độc tố, nhưng nếu như hai cô gái này mà bị làm sao, thì mình cũng không có cách nào mà cứu chữa được.
Lưu Minh Ngọc không ngờ Dương Thần lại có thể lo nghĩ chu toàn được như vậy, cô mỉm cười dịu dàng, cũng không hỏi nhiều nữa.
Theo hướng mặt trời, Dương Thần dẫn hai người phụ nữ đi về hướng bắc, nhưng mới đi được một đoạn, Dương Thần lại có một phát hiện rất bất đắc dĩ, bản thân mình mới đi thôi mà đã cảm thấy toàn thân rã rời rồi, cũng giống như hai người phụ nữ, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi.
Khí hậu nhiệt đới thảo nguyên vừa nóng vừa oi bức, khiến cho Dương Thần cuối cùng cũng có thể cảm nhận được, tại sao người bình thường căn bản là không thể sống được ở đây, nơi này giống như một cái nồi luộc bánh chưng vậy!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đều chảy nhiều mồ hôi đến mức ra khô nứt nẻ tới nơi rồi, nhưng điều khiến các cô lo lắng hơn đó chính là sức khỏe của Dương Thần.
Dọc đường nguồn nước khan hiếm, lúc đi qua một dòng sông nhỏ đã cạn khô nước, Dương Thần cũng không còn để ý đến sự bức bối của hai người phụ nữ nữa, quỳ hẳn xuống mặt đất, lấy tay thọc xuống dòng sông.
Lúc đào được hơn nửa mét, hai người phụ nữ kinh ngạc và vui mừng nhìn thấy, không ngờ lại có nước chảy ra từ đây.
- Một dòng sông bình thường nếu cạn nước chưa bao lâu, thì sẽ vẫn còn nước tích ở dưới, nhưng chắc là do gặp may, vận may của chúng ta cũng không tồi đâu...
Hai người phụ nữ vui mừng, chỉ là chưa nói mà thôi, thực tế cũng đã khát khô hết cả họng rồi.
- Em đào giúp anh!
Lưu Minh Ngọc ngồi sụp xuống bên cạnh Dương Thần, giơ hai tay ra, không để ý đến bùn đất bẩn thỉu, bắt đầu ra sức đào.
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ngơ, lập tức hé miệng cười, rồi cũng cúi xuống đào.
Đt thấy thế, không khỏi bật cười nói:
- Không cần hai người giúp, anh đào cũng sắp xong rồi.
Lưu Minh Ngọc dùng tay lau mồ hôi trên mặt,
- Anh đã trở thành người bình thường rồi còn đâu, không được lắm chuyện, không lẽ bọn em giúp anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh?
- Em...aya, anh không phải có ý đó, Dương Thần cười khổ, bĩu môi nói:
- Minh Ngọc bảo bối, em quệt bùn lên mũi rồi kia kìa, muốn đắp mặt nạ sao?
Lưu Minh Ngọc lúc này mới để ý rằng tay mình bẩn, bực bội quyệt ngang miệng, trừng mắt nhìn Dương Thần, rồi lại tiếp tục đào.
Mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Lưu Minh Ngọc dù gì cũng là một thiên kim tiểu thư thành phố, người ta trông như hề ngồi đào bùn đất cùng với mình, Dương Thần cũng cảm thấy ấm lòng, chuyện này chứng tỏ cô không cảm thấy bực bội buồn phiền mệt mỏi vì mình đã trở thành một người bình thường.
Oan ức thì đúng là oan ức, nhưng Dương Thần tình nguyện biến chuyện này thành động lực phấn đấu.
Chỉ là, Tiêu Chỉ Tình đối xử với mình như vậy, thực sự khiến cho Dương Thần cảm thấy có chút gì đó không đành lòng.
Đợi đến khi giếng thông nước rồi, bên trong nước không ngừng chảy ra.
Lưu Minh Ngọc nhíu mày nói:
- Có nước rồi, nhưng làm sao mà lấy lên được, hơn nữa xem ra nước rất đục.
- Xem anh đây.
Dương Thần nhíu mày, lấy ra một chiếc áo T shirt, sau khi múc nước đục ngầu ở trong giếng lên, dùng phương pháp lọc nước bằng than củi để lọc nước vào bình đựng, cuối cùng cũng có nước sạch để uống.
Hai người phụ nữ không ngờ lại có cả phương pháp lọc nước như vậy, cảm thấy vô cùng bội phục Dương Thần, hắn ta đúng là có nhiều phương pháp có thể sinh tồn được ở trong tự nhiên.
Uống đủ nước rồi, ba người còn đựng đây nước trong ba chiếc bình lớn, rối mới tiếp tục lên đường.
Mất đi võ công, Dương Thần liền chú ý nhiều hơn đến những bụi cỏ ven đường, may mà trên đường không gặp phải nguy hiểm gì.
Cứ đi như vậy cho tới tận chiều, khi mặt trời chuẩn bị xuống núi, lúc này bụng Tiêu Chỉ Tình bắt đầu phát ra “tiếng càu nhàu”
Bơi ba người đang ở một nơi hoang dã hoàn toàn không có tiếng động, nên vừa có tiếng thì ba người đã lập tức nghe thấy.
Dương Thần quay đâu lại nhìn, khiến cho Tiêu Chỉ Tình đỏ bừng mắt cúi đầu xuống, cắn răng ôm chặt lấy bụng.
- Ông xã, em cũng rất đói, tối hôm qua đã không ăn gì rồi, hôm nay lại đi một quãng đường dài như vậy.
Lưu Minh Ngọc nói.
Tiêu Chỉ Tình cảm thấy ngại, nghe thấy Lưu Minh Ngọc nói như vậy, biết là cô ấy cũng đang để ý đến cảm nhận của mình, không khỏi cảm kích nhìn cô.
Lưu Minh Ngọc cũng không còn định kiến với Tiêu Chỉ Tình như trước đây nữa, không còn cảm thấy cô là hồ ly tinh dụ dỗ Dương Thần nữa rồi.
Dù sao hồ ly tinh cũng sẽ không ở lại cùng với hai người trong cơn nguy hiểm tối hôm qua, cố gắng ngăn cản mình, giúp mình chạy chốn.
Còn bây giờ, vẫn đồng cam cộng khổ, còn chuyện Dương Thần mất đi võ công Tiêu Chỉ Tình chỉ cảm thấy đau lòng chứ không hề có bất cứ thứ cảm xúc nào khác, đấy không phải là cảm xúc của một cô tình nhân.
Cùng là phụ nữ, nên Lưu Minh Ngọc có thể nhìn ra được, cô gá này thực sự là nghĩ cho Dương Thần.
Mặc dù có cảm giác gì đó không được tự nhiên cho lắm, nhưng Lưu Minh Ngọc vẫn muốn tin rằng, cô chỉ là một người bạn tốt, một cô gái lương thiện mà thôi.
Dương Thần gật gật đâu, mặc dù cơ thể mình đã giống như người bình thường, nhưng khả năng chịu đói của mình vẫn hơn các cô ấy nhiều, quên mất rằng hai cô không thể so bì được với mình.
Đúng vậy, chỉ uống nước suốt cả dọc đường, không bổ sung thêm nhiệt lượng, sớm muộn gì cũng không thể chống cự lại được.
Nhìn xung quanh một lúc, cũng không phát hiện ra có gì có thể ăn được, đến lúc nhìn thấy một cái cây thân xù xì, vỏ màu xám, ánh mắt Dương Thần chợt sững lại.
- Đi theo anh,
Dương Thần vẫy vẫy tay, chạy đến bên cái cây đó.
Nhìn thấy, trên cành của cái cây này, mọc rất nhiều quả.
Dương Thần trèo lên cây, hái những quả này xuống,
- Hai người xem, đây là quả của cây dại không hoa, lá cây hình tròn, mặt dưới có lông tơ, để giữ hơi nước.
Quả của cây không hoa đều có thể hái xuống ăn, mặc dù nhìn thì không được ngon miệng cho lắm, hai người chịu khó vậy, quả này có thể bổ sung vitamin C, đi tiếp để anh xem xem có thể tìm thấy cái gì ăn được không.
Lúc này bụng đã kêu ầm ĩ rồi, hai người phụ nữ này còn quan tâm gì đến việc quả này có chua hay không, kiên trì ăn tới ba bốn quả liền, nếu như không phải vì đói thì thậm chí một quả các cô cũng không thể ăn hết ý chứ.
Dương Thần cũng thăm dò mấy cây khác, nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ, nếu như không được ăn đồ ăn có chất, thì cũng không thể kéo dài được tình hình, thế nên vẫn phải tiếp tục đi tìm.
Nhất thời, Dương Thần cảm thấy mình giống như lúc nhỏ sống cô độc một mình ở chốn hoang vu, nhớ lại lúc mình dùng hết bản năng sinh tồn của bản thân để sống sót.
Nhưng bậy giờ, mình còn dẫn theo hai người phụ nữ nữa, lại mất đi võ công, sức khỏe lúc này còn không bằng chút nội công của Lưu Minh Ngọc, so với năm đó, hoàn cảnh còn tốt chán...
Sau khi đi được mười mấy km đường, ba người cuối cùng cũng có thể đến được một nơi gần sông, Dương Thần nhìn thấy trời chạng vạng tối, liền bảo hai cô đi tìm một chỗ để nghỉ qua đêm.
- Hai người chú ý an toàn cho chính mình, đi lấy một ít cỏ khô và vỏ cây làm đệm để ngủ, anh đi tìm xem con sông nhỏ kia có cái gì ăn được không.
Dương Thần nói.
Hai cô đương nhiên là không có ý kiến gì, mấy ngày trời sống hoang dã cùng với Dương Thần, nên rất nhanh đã thu gom được cỏ khô và vỏ cây, vừa làm đệm ngủ vừa làm củi đốt.
Còn Dương Thần thì chạy đến bên bờ sông, ngó nhìn xung quanh, bởi không có công cụ bắt cá nào nên cũng hơi bất tiện, mà ở đây cũng không có vẻ gì là có cá mú gì sống cả.
Nhưng trời không tuyệt đường sống của con người, Dương Thần dùng mắt quan sát, liền phát hiện ra một con rắn nước to như bắp tay, đang bơi về phía chân mình...
Dương Thần nhận ra đây là một loại rắn nước, không hề có độc, trên thực tế, đại đa số rắn nước đều không mang trong người kịch độc.
Huống hồ kể cả có độc thì cũng chẳng có gì đáng sợ đối với mình, liền vươn tay ra bắt lấy con rắn, cầm lấy con rắn quăng thẳng lên bờ!
Chuyện bắt rắn như thế này, Dương Thần vốn đã là một tay lão luyện rồi, sau khi nhẹ nhàng bóp lấy đầu con rắn, con rắn từ từ mở miệng ra, không hề dãy dụa.
Cũng không do dự nhiều, Dương Thần sau khi mở miệng cắn một phát cực mạnh vào đầu con rắn!
- Phì!
Đầu rắn bị cắn đứt, Dương Thần nhổ cái đầu rắn xuống đất, kết thúc một sinh mạng, rồi cứ như vậy cầm về, cũng tiện.
Bởi không có dụng cụ gì, nên Dương Thần vì muốn tiết kiệm thời gian, đành dùng cách nguyên thủy nhất.
Cũng may hồi bé mình cũng không ít lần ăn thịt sống, cắn đầu rắn mặc dù rất ghê, nhưng cũng quen rồi, chỉ có điều nếu như để mấy người phụ nữ trông thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho phát ngất.