Dương Thần nghĩ đi nghĩ lại mãi mới chợt hiểu ra, lúc đầu mình ở Đường môn bị sư phụ của Thái Ngưng là Đường Lộ Di cảnh báo, phải đợi Thái Ngưng tiến vào Tiên Thiên mới được đụng đến cô.
Việc này chính hắn đã quên mất, không ngờ Thái Ngưng vẫn luôn luôn nhớ.
Thái Ngưng chú ý tới Dương Thần đang ngơ ra, dần dần hiểu ra, chính mình đã suy nghĩ nhiều rồi!
Trong lúc nhất thời, Thái Ngưng vô cùng ngại ngùng, cô trong việc này vốn chỉ giống như nai con, thường ngày lạnh lùng, nhã nhặn, nhưng thật ra lại giống như một nữ sinh nhỏ mới có mối tình đầu vậy.
Dương Thần cười, từ phía sau ôm lấy eo Thái Ngưng, ghé sát vào tai cô thì thầm:
- Xấu hổ cái gì, cũng không phải là người ngoài.
- Em… em không có ý gì khác…
Thái Ngưng bất lực thanh minh…
- Anh biết mà.
Dương Thần nói theo cô:
- Hôm nay anh chủ yếu là đưa đan dược tới, còn cái chuyện quan trọng kia… Đợi sau này chuẩn bị kỹ tâm lý đã, anh thấy em căng thẳng sắp khóc rồi kìa.
- Không có!
Thái Ngưng thấy hơi mất mặt, quay đầu lại, đỏ mặt nói:
- Em không khóc mà.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của cô gái, Dương Thần bỗng nghĩ Thái Ngưng cũng có mặt dễ thương.
Không nhịn được, Dương Thần cười ha ha lên.
Thái Ngưng càng ngượng ngùng nói:
- Anh… anh không được cười! Không cho phép anh cười!
Đang đúng lúc Thái Ngưng lo lắng, Dương Thần bỗng nhiên xoay người cô lại, giữ nhẹ khuôn mặt yêu kiều kia, cúi đầu hôn mạnh lên hai bờ môi đỏ hơi mỏng kia.
- Á…!
Thái Ngưng mở to đôi mắt đầy nước, lông mi run rẩy, hoàn toàn đờ ra.
Hơn mười giây sau, Dương Thần mới ngừng hưởng thụ đôi môi kia.
Nhìn Thái Ngưng mặt đỏ ửng đang thở gấp vô cùng ngốc nghếch, Dương Thần cười lớn:
- Được rồi, lên giường nào, phải làm việc chính rồi.
Thái Ngưng bị tình huống bất ngờ làm cho có chút đờ đẫn, ngoan ngoãn gật đầu, bước lên giường.
Sau khi tỉnh táo lại, bắt đầu việc tu luyện, Thái Ngưng rốt cục cũng khôi phục lại như bình thường.
Đối với việc tu luyện của Thái Ngưng, Dương Thần kỳ thực cũng không cần hướng dẫn nhiều, về những cơ sở lý luận, Thái Ngưng không có vẻ gì là không hiểu biết bằng mình.
Chờ Thái Ngưng dùng xong một viên bồ đề đan, chỉ cần nhìn cô vận công hấp thụ từ từ công hiệu của đan dược.
Thái Ngưng mới bước vào Tiên Thiên cảnh giới chưa lâu, tác dụng của bồ đề đan vô cùng rõ ràng.
Đối với Thái Ngưng mà nói, cái linh khí đậm đặc này có thể khiến Tiên Thiên chân khí nhanh chóng tràn đầy trong đan điền.
Dương Thần dự tính, không ngoài dự đoán, hai viên bồ đề đan có thể khiến Thái Ngưng mới vào Tiên Thiên cảnh giới đạt đến Tiên Thiên đại viên mãn.
Đủ để có thể thấy được, linh đan đối với một số tu sĩ công lực thấp mà nói, còn quan trọng hơn nhiều so với pháp bảo!
Chỉ tiếc chính mình chỉ có trong tay bồ đề đan loại kém, đối với công lực đến kỳ độ kiếp như hắn, sợ rằng bồ đề đan thượng hạng cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ có loại đan dược cực phẩm trong truyền thuyết mới có thể giúp được chính mình.
Nhưng để cho những người phụ nữ của mình có thể nhanh chóng tăng cao công lực, cũng phải cố gắng kiếm một ít đan dược mới được.
Hiện giờ, bồ đề đan có thể giúp họ bằng tốc độ rất nhanh đạt đến đỉnh điểm hậu kỳ, giống như Sắc Vi và Thái Ngưng mà nói, khả năng đạt Tiên Thiên đại viên mãn không phải việc khó.
Sau này, để bước vào Tiên Thiên, những người khác nhau tư chất khác nhau, sợ rằng các cô gái sẽ có người đạt được trước, có người đạt được sau, còn về kỳ hóa thần, Dương Thần cũng biết không thể gấp được, chỉ có thể tùy duyên thôi.
Nhưng dù sao, chính mình cũng không thể đợi họ đến kỳ hóa thần mới đi tìm đam dược, việc này phải chuẩn bị sớm.
Đợi Thái Ngưng hoàn toàn bước vào trạng thái tu luyện, Dương Thần cũng không quấy rối gì nữa, để lại một viên bồ đề đan trước mặt Thái Ngưng, rồi yên lặng rời khỏi căn phòng.
Tin tưởng vào tư chất của Thái Ngưng, sau đêm nay, đạt được trình độ chân khí ngưng tụ tràn đầy, có thể giống như Lý Độn tiến vào Tiên Thiên đại viên mãn.
Cảm nhận không thấy ai đi theo mình, Dương Thần lắc mình một cái đi đến chỗ chiếc xe, lái trở về Dương gia.
Lúc này đã khuya muộn, ban đêm cuối thu có vẻ lạnh lẽo, sương phủ mênh mông.
Vườn sau Dương phủ, trong phòng của Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Trong ánh đèn vàng, Lâm Nhược Khê ngồi trước bàn làm việc, xử lý xong hết đống tài liệu trong máy tính xách tay, đang thư thái vươn vai.
Nhìn chiếc đồng hồ phong cách cổ xưa trên vách, đã là một giờ sáng.
- Dương Thần thối, Dương Thần chết tiệt, biết anh không nhịn được, em đã không thèm đợi anh rồi!
Cô chửi mắng thầm vài câu, trong lòng nặng chịch.
Theo thời gian, không ngờ cô bất giác đã đối với chuyện Dương Thần có những người phụ nữ khác bên ngoài, đã có chút lãnh đạm.
Thế nhưng đó cũng không phải chuyện bản thân mong muốn.
Lâm Nhược Khê biết, bản thân cô không có dũng khí, cũng không có suy nghĩ rời bỏ người đàn ông này, không ngừng cãi nhau, chiến tranh lạnh, kết quả lại là giống như rơi xuống vũng bùn, càng lún càng sâu.
Cảm tình của bản thân mình đã không thể điều khiển được rồi, cơ thể mình cũng đã thuộc về anh ta.
Ở cùng hắn, ngoài việc không còn cô độc, dường như còn có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ mà phụ nữ mong muốn.
Hắn luôn làm người ta hận đến mức phải nghiến răng lại, lại làm người ta thích đến không kiềm chế được.
Thế nhưng, trong hôn nhân xuất hiện người khác chen chân vào, chính là mâu thuẫn không thể giải quyết được, lúc không nghĩ đến còn đỡ, cứ nghĩ đến lại vô cùng đau đớn.
Hẹn ước của hai người là một năm, cũng chính là tháng ba năm sau.
Nhưng Lâm Nhược Khê cũng rõ ràng, cứ cho là đến lúc đó, bản thân mình cũng chẳng thay đổi được gì.
Dương Thần cũng sẽ không vì mình mà bỏ qua những người phụ nữ khác, mà chính mình cũng sẽ không thể vì những người phụ nữ khác mà rời bỏ Dương Thần.
Đây là một mâu thuẫn không thể giải thích, cũng giống như là một định luật.
Lâm Nhược Khê cũng rất khó hiểu, không biết những người phụ nữ phương Đông làm sao để giải quyết vấn đề “Đa thê”, trong suốt quá trình sài, làm sao họ có thể chung sống được?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
Lâm Nhược Khê sửng sốt, trong lòng có một tia vui mừng, đi đến mở cửa ra.
Nhưng vừa nhìn thấy người đến, Lâm Nhược Khê lại tràn đầy kinh ngạc.
- Dương Thần… vẫn chưa về à?
Đứng trước cửa lại là Dương Phá Quân, khuôn mặt mỉm cười.
Lâm Nhược Khê có chút bất ngờ, một lúc sau mới gật đầu:
- Vâng… vẫn chưa về ạ.
- Con đang bận à?
- Vâng… có chút chuyện ở công ty, con vừa làm xong.
- Có phải mệt lắm rồi không?
- Dạ… không sao ạ.
Lâm Nhược Khê càng nghe càng thấy kỳ quái.
Dương Phá Quân có vẻ rất hòa nhã nói:
- Đừng lo, ta không đến tìm nó, ta là đến muốn nói với con mấy câu.
- Con ư?
- Đi ra ngoài một chút đi, chỉ là bố chồng nàng dâu nói chuyện một chút.
Bố chồng và nàng dâu?!
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy hình như tai mình có vấn đề, sao lại có chuyện Dương Phá Quân sẽ nói như vậy.
Thế nhưng rất rõ ràng, mình đâu đã già, tai sao có vấn đề được.
Lâm Nhược Khê hơi chết lặng, đóng cửa lại, theo Dương Phá Quân đi ra hậu viện, mấy người hầu hầu hết lúc này đã đi nghỉ, chỉ có mấy người phụ trách tuần tra khuya thỉnh thoảng đi qua.
Trong hậu viện im ắng vô cùng, nhiệt độ lại tương đối thấp, Lâm Nhược Khê hơi hối hận lúc ra không mang theo cái khăn quàng cổ.
Dương Phá Quân đi đằng trước, sắc mặt có chút bình thản, bỗng ung dung nói:
- Nghe nói con chưa tốt nghiệp đại học đã tiếp nhận Quốc Tế Ngọc Lôi?
Lâm Nhược Khê lúc này cũng không còn lo lắng, nhẹ giọng đáp:
- Con tốt nghiệp đại học rồi, nhưng chưa học xong thạc sĩ…
- Vậy cũng được… hiện giờ rất nhiều nơi tuyển nhân viên công vụ đều phải là thạc sỹ, con như vậy là xuất sắc lắm rồi.
Tuy rằng trước đây ta ở trong quân đội, nhưng cũng nghe qua không ít những thương vụ thành công của con, ta vẫn luôn hiếu kỳ, một Tổng giám đốc trẻ tuổi như vậy, lại là một nữ sinh, sao có thể làm nhiều việc lớn như vậy, mà cũng chưa có cơ hội nào gặp mặt, không ngờ lần đầu gặp, con lại đã trở thành người của Dương gia rồi.
Lâm Nhược Khê có chút bất ngờ, vừa mừng vừa lo, không biết trả lời thế nào.
Dương Phá Quân dường như cũng không để Lâm Nhược Khê trả lời, nói tiếp:
- Trước giờ vì quan hệ với Dương Thần không tốt, ta cũng chưa nói chuyện gì nhiều với con. Ta biết, trước đây ta làm không ít chuyện khiến các con ghét, chắc con cũng rất khinh thường ta.
Lâm Nhược Khê vừa nghe liền vội lắc đầu:
- Không, không ạ, con không nghĩ như vậy.
Dương Phá Quân quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà hơi lo lắng của Lâm Nhược Khê, mỉm cười nói:
- Đã bảo con đừng lo lắng gì mà, không có thì thôi, ta tin con, con cũng đâu phải Dương Thần, thằng nhãi đó mười câu chẳng câu nào tử tế cả.
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Phá Quân lộ ra vẻ cười cười, tuy rằng vẫn thấy kỳ lạ, nhưng cũng thả lỏng hơn nhiều, nói:
- Cũng không hẳn, anh ấy cũng có lúc nói chuyện rất có đạo lý…
Dương Phá Quân chớp chớp mắt, cười nói:
- Ta có thể hỏi con một chuyện không?
- Vâng, bố cứ hỏi ạ.
- Theo ý ta, con với Dương Thần, con ưu tú vậy, sao có thể kết hôn với một tiểu tử không đứng đắn như nó?
Dương Phá Quân nghi hoặc, vấn đề này dường như làm ông ta suy nghĩ phức tạp đã lâu.