Nhưng Dương Thần sớm đã đoán được có chuyện này, huống hồ là mấy đứa bé, cất bước nhanh chóng chặn đường đi của mấy cô bé, cười như không cười nhìn đám trẻ con.
- Người lớn hỏi phải trả lời, chạy trốn là phải ăn đòn đấy.
Đám bé gái bị dọa sợ, run lẩy bẩy lùi về phía sau.
- Ôi trời, chạy cái gì chứ.
Mấy người Quách Tuyết Hoa đuổi theo, khom người tiếp tục hỏi:
- Em gái, nhanh nói đi, người nào bảo mấy đứa đến bán bánh Trung thu?
Lần này Dương Phá Quân cũng có vài phần hiếu kì mà chạy tới, đối với tìm đám người xấu, hiển nhiên so với thông cảm với bé gái thì có hứng thú hơn.
- Cháu… Chúng cháu không biết.
Cô bé đen đen đi đầu nói.
- Sao có thể không biết chứ, không cần sợ, nói cho cô, sẽ không có chuyện gì đâu.
Quách Tuyết Hoa nhẫn nại hỏi.
- Chúng cháu thật sự không biết…
Một cô bé khác khóc lóc thảm thiết nói.
Dương Thần híp híp mắt, cúi đầu nói:
- Thế này đi, nếu như mấy đứa nói ra, bọn ta sẽ mua tất cả chỗ bánh Trung Thu, thế nào?
Mấy cô bé vừa nghe, lập tức có dáng vẻ động lòng, nhưng rất nhanh giống như nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng liên tục lắc đầu.
Sắc mặt Dương Thần nghiêm lại, nói:
- Nếu như mấy đứa không nói, thế thì hôm nay chú không để mấy đứa về. Cô bé, chú mua phải bánh Trung thu kém chất lượng, quá hạn sử dụng, nếu đợi chú báo cảnh sát, chú cảnh sát sẽ đến bắt mấy đứa đấy.
- Chú cảnh sát?!
Mấy cô bé quả nhiên sợ rồi, mở lớn đôi mắt ngập nước, tràn đầy vẻ mặt khổ sở.
- Đúng thế.
Dương Thần tiếp tục diễn vai ông chú xấu xa.
- Mấy đứa phải biết rằng, bị chú cảnh sát bắt được thì phải ngồi tù đấy, ngồi tù có hiểu không? Chính là bị nhốt lại, không được ăn cơm còn bị đánh nữa…
Cô bé bị dọa sợ, đến khóc cũng quên luôn, chỉ có thể ở đó nghẹn ngào.
Lâm Nhược Khê không nhẫn tâm, ngăn Dương Thần, dịu dàng cười nói:
- Em gái, đừng sợ, chỉ cần nói cho bọn chị là ai bảo các em bán bánh Trung thu thì không có chuyện gì rồi, chị bảo đảm với các em, ngoắc tay được không nào?
Cô bé ngăm đen dường như bị thiện ý của Lâm Nhược Khê cảm hóa, nỉ non nói:
- Thế nhưng… Thế nhưng nếu như nói rồi… sẽ bị đánh.
- Bị đánh!?
Sắc mặt của Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê đều nghiêm túc, quả nhiên có tên vô lại giở trò quỷ ở sau lưng.
Những phần tử bất hảo sử dụng trẻ em để kiếm tiền chỉ thấy trên báo chí, không ngờ không nay đã gặp phải rồi.
Là người mở cô nhi viện làm từ thiện, bản thân đương nhiên cực kỳ yêu quí trẻ em, Quách Tuyết Hoa đương nghiên vô cùng căm ghét loại chuyện này.
Dương Thần nghe đến đó, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, tiến lên trên, túm lấy cánh tay gầy guộc của cô bé da đen ấy.
- Đừng! Dương Thần, con đừng đánh! Để bé từ từ nói.
Quách Tuyết Hoa sợ Dương Thần chờ không nổi, vội vàng khuyên can.
Vẻ mặt của cô bé cũng sợ hãi, nép người lùi về phía sau.
Dương Thần không nói gì cười nói:
- Con đến nỗi động tay động chân với trẻ em sao, mẹ cũng quá xem thường con rồi.
- Thế con định…
Quách Tuyết Hoa có chút xấu hổ, cũng là nóng ruột.
Dương Thần không nói hai lời, giơ tay vén áo của cô bé lên, lộ ra cánh tay gầy như que trúc bên trong.
- Đây là sao!?
Hốc mắt của Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê trong thoáng chốc đỏ lên, thậm chí không đành lòng nhìn.
Chỉ nhìn thấy, trên cánh tay của cô bé, chính là những vết thương mới có cũ có, nhìn thấy mà giật mình! Có vết thương vì da thịt bị rách ra, không được chữa trị kịp thời, đã để lại những vết sẹo.
- Sao có thể có người ác độc như vậy?! Đây vẫn là trẻ nhỏ mà!
- Em gái, có phải do đám người ép các em bán bánh Trung thu đánh phải không?
Lâm Nhược Khê miễn cưỡng cười hỏi.
Cô bé dường như không hiểu tại sao người phụ nữ trước mắt lại nhìn như có vẻ sắp khóc, chất phác gật đầu.
- Không được, chúng ta không thể nhìn mà không quản được, mẹ muốn xem xem là đám cầm thú điên rồ nào!
Quách Tuyết Hoa hùng hổ nói với Dương Thần:
- Con à, chúng ta không về nữa, nhất định phải qua xem, điều tra xong chuyện này.
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến, trên thực tế, nhìn cô bé bị đánh thành như vậy, trong lòng bùi ngùi gấp hàng vạn hàng nghìn lần so với bất kì ai.
- Cô bé, đưa bọn chú đi tìm đám người sai bọn cháu bán bánh Trung thu, cứ việc yên tâm có bọn chú đây, bọn họ tuyệt đối không thể đánh các cháu, nhưng nếu như bọn cháu không đưa bọn chú đi, bọn chú sẽ thực sự gọi chú cảnh sát đấy.
Dương Thần cười nói.
Cô bé da đen không có cách nào khác, liếc mắt với mấy cô bé khác, chỉ đành ngoan ngoan gật đầu, nhưng có thể nhìn ra, trong đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy lo lắng.
Bởi vì sắc trời sắp tối, lại là biển người trên đường lớn, cũng không ai chú ý đám người Dương Thần đi dưới sự dẫn đường rẽ dọc rẽ ngang của mấy cô bé.
Chờ đi qua mấy con đường, dần dần rời khỏi phố xá đông đúc, đi tới một con phố cổ tương đối thanh tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, mấy cô bé liền dừng lại dưới một căn nhà cũ hai tầng, chỉ chỉ cánh cửa sắt cũ kĩ rêu phong.
- Các cô các chú ấy ở trong này.
Cô bé nói.
Quách Tuyết Hoa nhíu mày, nhìn xung quanh chỗ nào cũng là rác rưởi và nước cống bẩn thỉu.
- Môi trường ở đây quá kém, sao cũng không có người quản lý chứ.
Dương Thần tiến lên trước, mở cửa sắt ra, cảnh tượng bên trong trong thoáng chốc khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy, trong một cái sân trước căn nhà không lớn, chất đầy đủ loại thùng giấy, túi plastic, và một loạt dải plastic lộn xộn.
Mà bảy tám cậu bé, nhìn cũng tầm tuổi mấy cô bé, gầy gò nhỏ bé, đang ngồi trên một hàng ghế, mỗi bé đều đang phải làm việc.
Có cậu bé phụ trách rút túi plastic phế liệu ra để sắp xếp, có cậu có lại phân loại từng loại túi plastic, còn có cậu bé phụ trách dùng dùng kéo cắt đáy thùng các-tông ra.
Nếu như nhóm này không phải là những cậu bé khoảng bảy tám tuổi, họ còn thực sự cho rằng đã đến một xưởng gia công phế liệu nhỏ!
Lúc cửa lớn bị mở ra, mấy bé trai đều hiếu kì mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy cô bé, khuôn mặt ngây dại lộ ra vài phần nghi hoặc.
- Tiểu Giai, các cậu bán xong rồi à?
Một cậu bé tóc rối hỏi.
Cô bé da đen ấy chen vào cửa, lắc đầu nhỏ giọng nói:
- Không… Gặp phải chút chuyện.
- Á, thế nhanh đi bán đi! Nếu không thì tối nay không có cơm ăn đâu!
Cậu bé rất lo lắng.
Cô bé tên Tiểu Giai khó xử quay đầu lại, nhìn mấy người Dương Thần, không biết giải thích như thế nào.
Quách Tuyết Hoa đi vào trong sân nhìn ngó xung quanh một chút, không hiểu nói:
- Đây là chuyện gì vậy, sao có thể có nhiều trẻ con làm việc ở đây vậy!?
- Hừ.
Dương Phá Quân hừ lạnh nói:
- Còn phải đoán sao, đây không phải là lao động trẻ em à?
Sắc mặt của Dương Phá Quân rất khó coi, dù sao cảnh này thực sự khiến người ta lo lắng.
Đúng lúc này, tiếng la hét như phá vỡ cổ họng từ căn phòng bên trong truyền ra.
- Đứa nào! Ầm ầm ĩ ĩ thế!
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ vóc người phát tướng, tóc vấn, đánh son môi, nhìn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc mặc áo hoa lông đi ra, một tay nắm hạt dưa, còn thuận miệng nhổ vỏ hạt dưa ra.
Đợi đến khi thấy đám người Dương Thần không quen biết, sắc mặt ả ta nhất thời không tốt:
- Mấy người là ai!? Đến đây làm gì!?
Quách Tuyết Hoa lạnh giọng hỏi:
- Cô chính là người ép buộc đám trẻ này làm lao động trẻ em? Cô có biết là phạm tội hay không?
Ả béo đánh giá Quách Tuyết Hoa mấy cái, sau khi liếc Dương Thần, Lâm Nhược Khê và Dương Phá Quân, châm chọc cười nói:
- Ôi, tôi là ai ư, đến làm người lương thiện sao? Hừ, loại không biết trời cao đất dày các người, bà đây thấy nhiều rồi, biết điều thì cút cho bà! Nếu không lát nữa đi không được thì đừng trách thủ đoạn của bà ác!
- Cô… Cô nói cái gì!?
Quách Tuyết Hoa tức giận vô cùng, bà đương nhiên dùng lý để đấu tranh, nhưng gặp phải loại đàn bà chanh chua này, nào có thể phân rõ phải trái chứ?
Dương Thần thấy mẹ nói không xong, sờ sờ trán, đang muốn nói lại nghe thấy ả béo bắt đầu dạy dỗ mấy cô bé.
- Oắt con, cho chúng mày ăn uống còn không đủ, hôm nay còn dám dẫn người đến xúi quẩy bà!? Bà thấy mấy đứa chúng mày ngứa da rồi đấy!?
Ả béo tiện tay cầm một cái chổi tre ở cửa, hùng hổ hướng về phía mấy cô bé ở phía cửa!
Đám mấy cô bé Tiểu Giai sợ đến mức chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, ôm đầu, túi bánh Trung thu vứt trên mặt đất, giống như chuẩn bị chịu đòn.
Nhìn thấy dáng vẻ đánh mắng như vậy, đừng nói đến hai người phụ nữ Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê, trong lòng Dương Thần cũng thắt lại!
Đây là bị đánh tàn nhẫn không ít lần mới biến thành bản năng đến trốn cũng không dám như vậy!?