Rơi vào đường cùng, Dương Thần cũng chỉ đành ngồi trên giường, yên lặng nhìn cô xử lý công văn, tiện thể suy nghĩ chuyện “Tam Muội chân hỏa”.
Đợi gần một giờ, Lâm Nhược Khê mới làm xong tất cả công việc, duỗi thắt lưng, sau khi che miệng ngáp thì xoay người đứng dậy.
Thấy Dương Thần đang ngồi trong chăn mắt trông mong nhìn cô, nào có không rõ cái ý nghĩ của hắn chứ, Lâm Nhược Khê không khỏi lườm hắn một cái.
- Thế nào cũng phải đêm nay sao, cũng mệt cả ngày rồi, buổi sáng hôn lễ, buổi tối lại nhiều chuyện như vậy, hôm khác được không?
Dương Thần thất vọng nhưng cũng không có cách nào khác, cũng không thể ép buộc Lâm Nhược Khê dùng chân nguyên để kích thích hưng phấn được…
- Em yêu, em nghĩ gì thế, anh là vì đồng cam cộng khổ, cố ý chờ em cùng ngủ mà.
Dương Thần tràn đầy biểu cảm nghiêm túc.
Lâm Nhược Khê phì cười ra tiếng, yên lặng không nói gì leo lên giường, nép vào trong chăn.
Nằm gần ngay cạnh hắn, Dương Thần có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhài ngào ngạt trên người cô, còn kèm theo mùi sữa nhàn nhạt, mùi vị dễ chịu khiến người ta say mê.
Dưới ánh đèn đầu giường, da thịt của khuôn mặt Lâm Nhược Khê trong suốt giống như sứ trắng, trắng mịn đem theo một chút hồng hào, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khiến người khác phạm tội.
- Ngẩn ngơ cái gì, đừng nhìn nữa, tắt đèn đi.
Lâm Nhược Khê thực sự hơi mệt, dù sao cô cũng không phải như Dương Thần, ngủ hay không ngủ thực sự cũng chỉ là tư duy thói quen và tính lười biếng mà thôi.
Sau khi Dương Thần vội vàng tắt đèn, cùng nằm xuống, kéo Lâm Nhược Khê vào trong lòng cùng nằm đối diện nhau, cả hai có thể hít thở được mùi vị của người kia.
Mà càng khiến Dương Thần hài lòng chính là, sự đầy đặn trước ngực Lâm Nhược Khê, sít sao dán vào trước người hắn, trên hai ngọn núi nhẵn nhụi, nhô lên cách lớp váy ngủ tơm tằm, đụng chạm vào da thịt hắn, vô cùng mềm nhẵn.
Cơ thể của Lâm Nhược Khê tuy không mềm mại không xương như của Tiêu Chỉ Tình, nhưng lại mang theo sự mềm mại và đầy đặn không tầm thường, dường như mỗi tấc cơ thể, cơ bắp đều vừa đủ, vuốt từ trên lưng xuống, nơi nào cũng là tỉ lệ tuyệt diệu.
Lâm Nhược Khê rụt lui thân thể, chu miệng lẩm bẩm.
- Đừng có sờ nữa… Ngủ…
Trong sự mờ mờ tối, Dương Thần cười hì hì, đưa một tay dứt khoát đặt trên nửa cặp mông đẫy đà của cô.
Giống như là dưới tay bao phủ một bán cầu thịt, đàn hồi vô cùng.
Lâm Nhược Khê tuy biết hắn còn đang giở trò xấu, nhưng cũng không có tâm tư để để ý nhiều, dứt khoát tiếp tục nhắm mắt cố gắng tiến vào mộng đẹp.
Thế nhưng, cùng với hô hấp không ngừng của hai người, khí nóng phun ra từ trong hơi thở, không ngừng tới chỗ lông mi, gương mặt của Lâm Nhược Khê, ấm ấm, ướt ướt.
Lâm Nhược Khê không sao ngủ được, chỉ đành xoay người.
Bởi vậy, cánh tay của Dương Thần cũng rơi vào khoảng không, Lâm Nhược Khê trực tiếp xoay lưng về phía hắn, để lại cho hắn một cái gáy xinh đẹp.
Dương Thần ngửi thấy mùi hương thơm ngát nồng đậm tỏa ra từ tóc cô, nhưng không sao vui nổi.
Khóe miệng khẽ động vài cái, Dương Thần vươn tay, lại bật đèn đầu giường lên.
Ánh đèn chói mắt khiến Lâm Nhược Khê không khỏi hờn dỗi.
- Anh làm cái gì thế… Người ta nói muốn ngủ…
Vẻ mặt Dương Thần nghiêm nghị, ngồi dậy, trong lòng căm phẫn nói:
- Lâm Nhược Khê, em dậy mau.
Lâm Nhược Khê nghe hắn nghiêm chỉnh gọi tên cô như vậy, tuy không vui nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi dậy, chu miệng nói:
- Làm cái gì đấy.
- Em có thái độ gì thế?
Lâm Nhược Khê nhìn vẻ mặt ủy khuất của Dương Thần, nghi hoặc nói:
- Em làm sao… Đã nói là tối nay quá mệt rồi, để ngày mai ngày kia mà.
Dương Thần lắc đầu mạnh.
- Cái anh nói không phải chuyện này. Anh muối hỏi em, tại sao anh ôm em ngủ như vậy, em lại muốn quay lưng về phía anh? Bây giờ mới kết hôn không lâu, mới bắt đầu sống cùng phòng, em lại cho anh một cái gáy như vậy, đây là em đang ngược đãi chồng!
Lâm Nhược Khê lúc này cũng không còn chút khí chất lạnh lùng thường ngày, mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói:
- Em nào có mà… Là khí nóng từ mũi của anh, thổi làm em không ngủ được.
- Khí nóng?
Dương Thần bừng tỉnh, vội vàng giơ tay lấy hai tờ giấy từ hộp giấy ăn ở tủ đầu giường, sau đó vo thành hai viên.
Lâm Nhược Khê hiếu kỳ nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Tiếp đó, liền nhìn thấy Dương Thần nhét hai viên giấy đó vào mũi, bởi vì viên giấy quá lớn nên còn để lại hai dải giấy phất phơ bên ngoài.
Dương Thần ồm ồm nói:
- Được rồi chứ, bây giờ mũi không thở ra nữa rồi, anh chính là nghẹn chết cũng sẽ không để bà xã của anh quay gáy về anh mà ngủ!
Lâm Nhược Khê sắp điên rồi, nhưng lại dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ cổ quái của hắn, lại nói ra những lời nghiêm túc như vậy, cơn buồn ngủ sắp không thấy đâu rồi.
- Ôi… trời!
Lâm Nhược Khê liền rút giấy ăn từ trên mũi Dương Thần xuống, vứt sang một bên, vừa giận vừa buồn cười mà nhìn hắn.
- Làm gì thế, không phải ghét anh thở sao.
Dương Thần không vui hỏi.
Lâm Nhược Khê giơ tay, nhéo vào mặt Dương Thần.
- Thảo nào mẹ nói với em, đàn ông chính là đứa trẻ to xác, anh nhìn anh xem, trước đây anh rất trưởng thành, rất phóng khoáng, sao gần đây càng ngày càng tính trẻ con thế? Còn học làm nũng với em… Em rốt cuộc là vợ anh hay là phải làm mẹ anh?
Dương Thần xoay xoay gáy.
- Đây là anh thực hiện quyền lợi nên có của chồng.
Lâm Nhược Khê chán nản thở dài.
- Được rồi được rồi, đừng giả vờ đáng thương với em, em đồng ý với anh, không xoay người được chưa.
Mặt mày Dương Thần lập tức rạng rỡ.
- Cái này thì ngoan rồi, nào nào, nằm xuống, anh tắt đèn…
Kết quả là, hai người lại nằm xuống dựa theo tư thế trước, Dương Thần mỹ mãn hài lòng ôm lấy cô, còn không quên đưa tay trở về vị trí cũ.
Nhưng đảo qua đảo lại như vậy, không nói đến cơn buồn ngủ của Dương Thần đã vốn không có, Lâm Nhược Khê cũng đã bị dày vò quá mức, mất sạch cơn buồn ngủ lúc trước.
Qua gần nửa tiếng, hai người lắng nghe tiếng hít thở của nhau.
- Bà xã, anh không ngủ được làm sao bây giờ.
Dương Thần hỏi.
Lâm Nhược Khê vô lực thở hắt ra.
- Em cũng vậy…
- Hí…
Dương Thần đột nhiên nói:
- Không bằng như vậy, bảo bối Nhược Khê hát một bài hát ru cho anh? Bài hát ru biết hát chứ, chính là kiểu trẻ con hát…
- Anh đang có tư duy gì thế, còn không bằng đếm cừu ấy.
- Cừu? Đó là thứ để ăn, đếm dễ bị chảy nước miếng, nếu gối có nước bọt, anh cũng không ngại, nhưng anh không thể để bà xã của anh ngửi thấy mùi nước bọt của anh…
- …
Lâm Nhược Khê rất sợ hắn lại nói ra những lời kinh hãi thế tục gì đó, chỉ đành nói:
- Thế thì được, em hát một bài hát ru, nhưng lời em không thuộc lắm, anh cố nghe đi, nghe xong thì ngoan ngoãn ngủ…
- Ừ ừ!
Lâm Nhược Khê lập tức lại cảm thấy cô giống như đang dỗ trẻ con ngủ, nhưng cũng không có quyển bài hát, chỉ mong sau khi trời sáng hắn có thể bình thường một chút.
Thanh thanh cổ họng, Lâm Nhược Khê giơ tay, vuốt nhẹ lưng của chồng, giọng dịu dàng hát:
- Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu quý của mẹ, hai tay của mẹ phe phẩy đưa… Đưa nôi đưa nôi con mau ngủ ngoan…
Đang hát, cơ thể Dương Thần bỗng nhiên run lên.
Lâm Nhược Khê ngẩn ra, bị dọa sợ, vội hỏi:
- Ông xã anh sao thế?
Dương Thần bỗng nhiên giật mình ngồi dậy, vội vàng bật công tắc đèn, thoáng chốc trong phòng lại sáng lên.
Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt ướt át vô tội, nhìn Dương Thần thở dốc trước mắt, bị dọa rồi.
Một lát sau, Dương Thần cứng ngắc mà quay người lại, nhìn Lâm Nhược Khê đang ngơ ngác, khổ sở nói:
- Bà xã... Anh sai rồi…
- Là sao…
- Anh đã quên, em là giọng hát khũng khiếp…
Lâm Nhược Khê dần dần hiểu ra, đương nhiên là ghét giọng hát khó nghe của cô.
Thực ra điều cô không hiểu chính là, cô không phải hát “Khó nghe”, mà là căn bản không có âm nào đúng tiết tấu!
- Hừ, chê em hát khó nghe thì đừng nghe! Ngủ!
Lâm Nhược Khê xấu hổ đỏ mặt, muốn xoay người sang chỗ khác.
Dương Thần lại nghiêng người, trực tiếp nằm sấp lên phía trên người Lâm Nhược Khê, khuôn mặt áp dần xuống, tiếp đến trước mắt Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê nhắm chặt hai mắt, không muốn để ý hắn.
- Bà xã.
Dương Thần xấu xa cười nói:
- Vốn dĩ anh thực sự định ngủ, nhưng “Khúc hát ru” em hát căn bản chính là “Khúc hát báo thức”, anh bây giờ tinh thần rất tốt, chẳng buồn ngủ chút nào cả…
- Chẳng liên quan gì đến em.
Lâm Nhược Khê lầm bầm.
Dương Thần nuốt nước bọt.
- Đương nhiên có chuyện của em rồi, em xem bây giờ đã sắp bốn giờ sáng rồi, cứ tiếp tục như thế này cũng sắp sáng, chúng ta ngủ nữa cũng không có ý nghĩa gì. Không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa đi.