Lập tức không khí có chút lạnh.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong mắt có một tia đau lòng nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần cúi đầu đột nhiên cười nói:
- Tôi cũng muốn cho mọi người xem, nhưng thật ra tôi không có.
Đường Tâm cũng nhận ra chính mình đã hoi việc không nên, ngơ ngác nhìn Lý Độn, hơi xấu hổ.
- Lão Dương, anh đừng để bụng, Tâm Nhi không biết quá khứ của anh.
Lý Độn lúc này đã nghiêm chỉnh lại, thành khẩn nói.
Dương Thần khoát tay áo:
- Tôi không trách cô ấy, với logic của người bình thường, dù thế nào cũng phải có ảnh chụp làm kỷ niệm, tôi cũng vừa vặn nhớ tới, tôi thật là đặc biệt mà.
Lúc nhỏ rời Dương gia, lại mơ hồ vào ZERO, từ nhỏ lớn lên trong cảnh người ăn thịt người… chụp ảnh lưu niệm? Cho dù trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Một bàn tay mềm mại, nhẵn nhụi, trắng nõn từ phía dưới, nhẹ nhàng âu yếm trên đùi Dương Thần.
Dương Thần quay đi, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang dịu dàng nhìn mình.
- Đừng lo, anh không yếu ớt như vậy đâu.
Dương Thần trấn an cô một câu, nhưng trong lòng lại thấy khổ sở.
Trải qua một lúc trầm tĩnh như vậy, bốn người cũng không muốn nói chuyện thêm, nhìn sắc trời, bèn lên đường rời khỏi đó.
Dương Thần lái xe đưa hai vợ chồng Lý Độn về Lý gia xong, mới cùng Lâm Nhược Khê trở về Dương gia.
Dọc đường đi, Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần im lặng lái xe, thấp giọng nói:
- Trong lòng không vui?
Dương Thần cũng không phủ nhận, gật gật đầu:
- Chắc chắn phải có chút không vui, nhưng cũng không có gì lớn, em biết tính anh mà.
Lâm Nhược Khê im lặng, muốn khiến Dương Thần tâm tình đỡ một chút, lại không nói được, khiến cô cũng không chịu nổi.
Về đến nhà, Dương Công Minh cũng đã nằm ngủ, đám người hầu thấy hai người trở về, cũng không dám quấy rầy, toàn bộ Dương phủ vô cùng yên tĩnh.
Lúc về phòng, dường như thời tiết trở lạnh, cổ họng hơi khó chịu, Lâm Nhược Khê ho khan hai tiếng rất nhỏ.
Dương Thần nghe thấy thế, cởi áo khoác phủ lên người Lâm Nhược Khê, lại nắm tay cô, cẩn thận dò xét tình hình sức khỏe.
Lâm Nhược Khê biết Dương Thần đang kiểm tra cô, cười nhợt nhạt nói:
- Không có gì đâu, em ho khan một chút thôi, em đã rèn luyện lâu rồi, lại luyện pháp môn anh dạy, không đến nỗi nói cảm là bị cảm đâu.
- Điều này khó nói, em không có căn cơ, nếu mệt nhọc quá lại gặp lạnh, vẫn có khả năng.
Dương Thần sau khi kiểm tra xong mới cười nói:
- Không vấn đề gì, kỳ thật cho dù có vấn đề, có anh ở đây, bệnh nào cũng có thể khỏi ngay.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:
- Thế này thật đúng là buôn bán có lời, tự nhiên lại được gả cho một ông xã vừa có thể làm vệ sĩ, vừa làm thầy thuốc.
- Vốn là vậy mà.
Dương Thần đắc ý mỉm cười, mở cửa, làm bộ mời Lâm Nhược Khê vào.
Lâm Nhược Khê vừa định vào phòng, lại dừng bước, quay đầu ngắm khoảng không trong vườn, thưa thớt sao.
- Làm sao vậy?
Dương Thần buồn bực.
Lâm Nhược Khê ngoái đầu nhìn lại:
- Ông xã, chúng ta đi ngắm sao một lát đi, em chưa muốn ngủ.
Dương Thần trong lòng tự nhủ, đây cũng đâu phải đi ngủ, còn có chuyện “không đứng đắn” để làm mà, nhưng mà tính lãng mạn của cô gái lại phát huy, Dương Thần cũng không nhẫn tâm làm cụt hứng.
Hơi tiếc nuối, Dương Thần nắm tay Lâm Nhược Khê đi vào trong vườn, ngồi trên ghế dài, để Lâm Nhược Khê ngồi trên đùi mình, ôm nhẹ nhàng.
Đêm lạnh như nước, trong vườn tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có đôi vợ chồng ngồi yên tĩnh trong màn đêm, cũng vô cùng dễ chịu.
Vị trí của Dương phủ, cách những ngọn đèn đường rực rỡ của trung tâm thành phố khá xa, nên vẫn có thể nhìn thấy không ít sao, nhưng cũng không thể nhìn được dải ngân hà.
Nói là ngắm sao, không bằng nói là hưởng thụ thời gian hai người trong gió lạnh.
Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Nhược Khê bỗng nghiêng đầu, dựa vào vai Dương Thần, lẩm bẩm nói:
- Ông xã… em nhớ Lam Lam…
Dương Thần thế nào cũng không ngờ, lúc này cô mở miệng nói câu đầu tiên, lại là nói đến Lam Lam ở Trung Hải.
- Cô bé mập đó thực sự tốt vậy, thực sự nhớ nó đến vậy à?
Dương Thần hơi ghen ghét.
- Đâu phải bé mập, Lam Lam ăn khá, đó là trộm vía, khi nào lớn sẽ dần dần hết.
Lâm Nhược Khê nói đỡ Lam Lam, trên mặt tràn đầy tưởng niệm.
- Em cũng không biết vì sao, tóm lại là rất yêu quý Lam Lam, em nghĩ về sau chúng ta có sinh con, em nhiều nhất cũng chỉ có thể yêu nó nhiều như vậy.
Dương Thần vuốt ve sợi tóc cô, nói:
- Có phải thấy Đường Tâm có mang, lại muốn sinh con rồi hả?
- Hơi hơi…
Lâm Nhược Khê cũng không phủ nhận, trong bóng đêm tối om, mặt đỏ lên, nhưng làm bộ không ai thấy, dù Dương Thần có thể thấy rõ ràng.
Dương Thần thở dài nói:
- Chuyện này đúng là không gấp được, Lý Độn có Tiên Thiên đại viên mãn như vậy, muốn sinh với Đường Tâm một đứa con, tỷ lệ cũng không nhỏ, nhưng với chúng ta, nếu không đợi đến e đạt hóa thần cảnh giới, thật là khá xa vời.
- Ừ… em biết, em sẽ cố gắng.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu.
Lại trầm mặc một lát, Dương Thần hỏi:
- Còn ngồi nữa không? Muốn vào nhà chưa?
Lâm Nhược Khê vẫn lắc đầu:
- Ngồi thêm lát nữa, em thích thế này, yên lặng, có thể nghe tiếng anh thở.
“Lên giường còn nghe được tiếng anh to hơn đó”, Dương Thần nhủ thầm, lại kêu khổ, tên đàn ông lang sói “phái thực tế” lại cưới nữ trí thức “phái văn nghệ”, không kìm nổi cũng phải nhịn.
Lâm Nhược Khê lại như rơi vào thế giới nhỏ của chính mình, thản nhiên hỏi:
- Ông xã… anh nói xem, những nhân viên Ngọc Lôi ở bên kia, cuộc sống gia đình họ như thế nào? Rất không giống chúng ta đúng không?
Dương Thần cười khổ:
- Có thể giống nhau sao, bọn họ là ở căn hộ, không giống chủ tịch Lâm của chúng ta, tiện tay mua mấy ngàn vạn tòa nhà.
- Không phải, không phải vấn đề nhà ở.
Lâm Nhược Khê sửa lại:
- Em là nói nhịp độ cuộc sống của họ…
- Nhịp độ?
- Ừ, ví dụ như, vợ tan tầm về nhà trước, mua thức ăn nấu cơm, chờ chồng về nhà, hoặc đến trường đưa đón con nhỏ, thường xuyên đi họp phụ huynh…
Dương Thần nghe được có chút mơ hồ:
- Sao tự nhiên lại nghĩ ra những thứ này?
Lâm Nhược Khê lúng túng nói:
- Em cũng không biết, đột nhiên lại hâm mộ cuộc sống bình thường, tuy rằng rất bình thường, nhưng không cần lo lắng, không cần suy nghĩ nhiều.
Dương Thần giơ tay nhéo nhéo má Lâm Nhược Khê.
- Cô bé ngốc, cuộc sống như vậy, chắc hai ngày là em ngán đó.
- Làm sao như vậy được, rất ấm áp mà.
Lâm Nhược Khê không tin nói.
Dương Thần cười nói:
- Nếu chúng ta là vợ chồng bình thường, anh đoán càng về sau, một ngày chúng ta nói ba câu là đủ…
- Ba câu nói?
- Ừ.
Dương Thần gật đầu.
- Ba câu nào?
Dương Thần nói:
- Về đến nhà, anh nói “ăn cơm thôi”, rồi hỏi một chút “các con thế nào”, cuối cùng nói “ngủ đi”, sau đó là một ngày trôi qua rồi.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi bật cười, lườm Dương Thần một cái:
- Không khoa trương như vậy chứ.
- Chỉ là ví dụ thôi, dù sao cuộc sống mỗi ngày cũng đều lặp lại.
Lâm Nhược Khê mấp máy môi, cười nói:
- Nếu thật là như vậy, chắc chắn em cũng sẽ trả lời ba câu: “Nhanh ăn cơm đi”, “con ngủ rồi”, “mau ngủ đi”.
Dương Thần cũng mỉm cười, mặc dù là nói đùa, nhưng lại có chút châm chọc.
Lúc Dương Thần định ôm Lâm Nhược Khê vào phòng ngủ, đột nhiên thần thức cảm ứng được từ xa truyền đến động tĩnh!
Dương Thần cau mày, ngẩng đầu nhìn xa xôi phía nam chân trời.
Lâm Nhược Khê cũng phát hiện Dương Thần có phần kỳ lạ, tò mò hỏi:
- Ông xã, anh sao vậy?
Dương Thần cười lạnh nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, xem ra không thanh tĩnh được rồi, có hai “khách quý” đêm nay lại đến tìm anh… Dù sao, có lẽ anh sắp có cái gì hay ho rồi…