Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 9: Phụ nữ đổi tới đổi lui, đổi lại lần nữa cũng không phải là em!

Cái gì? Bộ quốc phòng, nếu như cô nhớ không nhầm lời nói, Kha Trạch Liệt chính là đoàn trưởng quân khu X - Bộ quốc phòng….Chuyện này dường như trong phút chốc đúng là như vậy.

Đầu óc Lâm Nhược nhất thời trong tình trạng choáng váng. Nhưng mà loại chuyện này tương tự với tình huống máy vi tính cao cấp bị chết máy trong một giây liền chuyển biến tốt đẹp. Ý tứ không chê vào đâu được bị Lâm Nhược rũ mắt che dấu, dừng một chút, ổn định lại cảm xúc. “Được. Chuyện này liền giao cho anh làm đi.”

Một câu này làm cho Lâm Khiếu đờ đẫn cả người. Dáng vẻ vẫn là một bộ muốn trốn khỏi văn phòng, hai chân bước đi không được tự nhiên cố duy trì tư thế lúc trước. Sửng sốt một lát, lập tức quay đầu trở lại, trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhược, “Không, không phải đâu. Anh cũng thấy chuyện này không hoàn toàn tốt! Hơn nữa, không phải là em không có nói tốt, lần này tự mình nắm chặt cho tốt”. Nhìn Lâm Nhược nháy mắt ra hiệu, trong ánh mắt mập mờ làm Lâm Nhược nổi hết cả da gà lên.

Nghe vậy, trên mặt Lâm Nhược hiện lên nụ cười giả dối, ngoài cười nhưng trong không cười, từng bước một tiến tới gần Lâm Khiếu, nhìn vẻ hoảng hốt trong mắt Lâm Khiếu, cười một tiếng, một tay khoác lên trên người Lâm Khiếu, “Như vậy, lần này thì xin anh cả tốt bụng giúp em gái nhận lấy cửa ải này, việc hệ trọng cả đời em gái liền giao cho anh.”

Nhìn Lâm Nhược khôi phục lại trạng thái bình thường, sắc mặt không thay đổi trở lại trên ghế ‘lão bản’ của mình phía sau, khuôn mặt tròn của Lâm Khiếu đau khổ, làm bộ đáng thương nhìn Lâm Nhược: “ Này này, cha đồng ý giao….”


“Giao cho anh toàn quyền phụ trách!”.Lâm Nhược không muốn lại cùng tranh cãi với anh cả thêm nữa, trực tiếp cắt đứt lời Lâm Khiếu nói, sau đó tiễn khách. Lâm Khiếu khép kín cửa chờ đợi mình phía trước là đau khổ, khổ không thể tả. Bên cạnh một nữ thư ký trông vẻ trẻ tuổi hướng về phía Lâm Khiếu duỗi tay chỉ về phía hành lang, trên mặt nở nụ cười cung kính, lễ độ: “giám đốc Lâm, xin mời!”.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lâm Nhược đưa tay nâng đầu, mơ hồ suy nghĩ một lúc lâu. Phục hồi lại tinh thần, vỗ vỗ trán tự giễu, đây là thế nào.

20 phút sau, trên dưới công ty vang lên một bản nhạc Âu Mĩ tốt đẹp, chẳng qua là tất cả mọi người đều không tự chủ mà run rẩy một cái. Cái này nhìn như là một bản nhạc tốt đẹp, nhưng mà như ác mộng với bọn họ. Mà cơn ác mộng này do người tạo ra, chính là vị thần Lâm Nhược vừa gần gũi vừa kính trọng của bọn họ. Nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi nổi tiếng trên thế giới.

Không tới thời gian 5 phút, trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất không còn một chỗ trống. Từng vị trí đều có người ngồi ổn định ở phía trên, phía trước mỗi người có đặt bảng hiệu chức vị của bọn họ trên bàn.

Trước mặt bảng hiệu “Tổng giám thiết kế” chính là Lâm Nhược hai tay chắp ngực, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh quản lý các bộ phận trong phòng hội nghị một vòng, khí thế ẩn dấu không chút nào cất giữ phóng thích ra ngoài. Nhất thời, phòng hội nghị vốn ồn ào liền im lặng không một âm thanh vang lên.


Lâm Nhược dường như rất hài lòng với tình trạng này, nhếch miệng cười máy móc một tiếng, trên khuôn mặt lại chưa hề mỉm cười, ‘’ Quý này hiệu quả công việc không tệ.’’ Giữa lúc đang nói, ngón tay Lâm Nhược không ngững gõ lên mặt bàn gôc lim, mà lúc này trong phòng hội nghị có vẻ yên lặng hết mức rõ ràng. ‘’Nhưng mà, tôi cảm thấy mọi người có thể làm tôt hơn.’’ Dứt lời, ánh mắt sắc bén không nhìn mỗi một vị trí đang ngồi nữa, mà cụp đầu xuống, nhếch môi cười , người của cô biết rõ, bình thường khi cô bày ra vẻ mặt quỷ dị này, đoán chừng kế tiếp chuyện tôt không đến nhà, chuyện xấu tự tới cửa.

Nhìn như là lời nói khích lệ, trong phòng hội nghị những vị lãnh đạo mới nhậm chức kia không khỏi vui vẻ mỉm cười, nhìn ra bọn họ thật sự vui vẻ. Chỉ là, bọn họ quá non, không hiểu Lâm Nhược.

Dừng lại động tác gõ mặt bàn không ngừng, con ngươi đảo một vòng, mắt mang theo ý cười nhìn Lâm Khiếu ngồi ở đối diện, ‘’ Như vậy đi, các bộ phận tự mình đặt ra mục tiêu muốn đạt được ở quý tới. Tiêu chuẩn này….’’ Lâm Nhược có một đặc điểm chính là không nói hết câu, mà để cho mọi người tự mình cân nhắc. Hễ là yêu cầu thấp, đều không cần xuất hiện trong công ty!

Sau khi nói xong lời mình muốn nói, Lâm Nhược cầm lấy tài liệu trong tay, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng hội nghị. Để lại một phòng làm việc các quản lý ngơ ngác nhìn nhau.Không có quản lý của công ty nào có địa vị thấp hơn so với công ty Ẽ…..Từng người một quả thực chính là nô lệ của công ty, không ai có quyền lên tiếng…

Bóng lưng dịu dàng, uỷen chuyển kia giông như Medusa khắc thật sâu trong tâm trí Kha TRạch Liệt, cũng không thể mất đi.


(* Medusa – ://wikipedia/wiki/Meeusa, là một phụ nữ xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp bị nữ thần Athena biến thành nữ ác quỷ với mái tóc rắn…)

Một người đàn ông cao lớn, ngạo mạn mặc một chiếc áo sơ mi quân nhân màu xanh nhạt ngồi ở trong phòng của Lâm Nhược, để lại cho thư ký phía bên ngoài một bóng lưng. Mặc cho cô can ngăn thế nào, dối với người đàn ông sức dài vai rộng này đều không làm nên chuyện gì. Cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, lời nói lạnh lẽo cứ một mực luẩn quẩn trong đầu thư ký, ‘’ Tôi là chồng tương lai của Tổng giám đốc các cô’’.

Lúc nói câu nói kia ánh mắt kiên định khiến thư ký thoáng thất thần, vì khuôn mặt hoàn mỹ kia của Kha Trạch Liệt, cũng vì kinh sợ lời nói của anh. Tuy rằng ‘’ Tổng giám thiết kế’’ kiêm Tổng giám đốc Lâm Nhược vẫn luôn bị đàn ông từ các quốc gia trên thế giới theo đuổi, nhưng có thể nói ra những lời nói thế này cũng là cực ít, chẳng có mấy người.

Trong công ty bọn họ, ai mà không biết người Lâm Nhược yêu chính là playboy Mẫn Đình kia!

Lâm Nhược đi đến cửa phòng làm việc, nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của thư ký, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhuang động tác trên tay không dừng lại, kéo cánh cửa màu đen đang đóng, cửa liền mở ra. Cô chính là như vậy, đối với chuyện của người khác cô không có ý định muốn biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm.


Nhưng cửa vừa mở ra, định sải bước đi vào thì thân thể nhất thời sửng sốt. Sự tức giận trong con ngươi cũng dâng lên trong nháymắt, lập tức quay đầu trở lại nhìn chằm chằm người thư ký đã sớm biết sai đang cúi đầu xuống kia. Trong mắt bắn ra một tialạnh lùng. Lông mày nhíu chặt quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm cái người đang ngồi chờ đợi trên ghế nhìn bóng lưng cô đã lâu. Cũng không có tìm ra nguyên do vì sao anh đến.

Hơi hơi khép lại tròng mắt, cũng thu lại vẻ sắc bén trong đôi mắt, thay vào đó là một bộ dáng kiều diễm. Khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười y hệt một nữ lưu manh, sau khi ra lệnh cho thư ký đi làm việc, đi vào phòng làm việc đóng cửa lại. Mở miệng mang theo sự châm chọc, ‘’ Thế nào, người yêu thân thiết của tôi đến đây là muốn tôi chịu trách nhiệm sao?’’

Không sợ sệt chút nào, vững vàng ngồi trên ghế ‘ lão bản’ của mình, chắp hai tay trước ngực, cười mà như không cười trừng mắt nhìn chắm chằm người đàn ông của mình phía trước. Quay đầu đi, khoé miệng lộ ra một nụ cười rất châm chọc , mái đầu hạt dẻ xinh đẹp vừa đúng che lấp đi biểu tình này của Lâm Nhược.

‘’ Phụ nữ bên cạch tôi đổi đi đổi lại, có đổi làn nữa cũng không đến lượt em.’’ Kha Trạch Liệt cười lạnh một tiếng, đôi mắt thâm thuý trực tiếp chống lại đôi mắt như cười như không của Lâm Nhược. Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, không nhìn thấy đốm lửa nhỏ đang bay loạn trong không khí, giống như một bãi chiến trường không có khói thuốc súng.

Lập tức, trên khuôn mặt tinh xảo của Lâm Nhược hiện lên một gương mặt tươi cười thoải mái, nụ cười thật lớn làm cho Kha Trạch Liệt bỗng chốc cảm thấy ấm áp, như là ánh mặt trời chiếu rọi đem lại cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Lâm Nhược như cũ lạnh như băng, ‘’ Vậy thấy sự là quá tốt, vốn chuẩn bị xong bồi thường cho anh ‘khu khụ’ phí tổn vừa vặn có thể cho Teddy nhà tôi mua một món đồ chơi!’’ Nói xong, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư mỏng.