Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 23: Phong ba truy nã tội phạm (2)

Trời ban cơ hội tốt như thế sao Kha Trạch Liệt có thể để cho nó chạy đi một cách vô ích. Khóe miệng lạnh lùng khinh thường cười một tiếng, hàm răng trắng tinh có vẻ cực kỳ lóe sáng trong bóng đêm.Tròng mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông, dùng sức mình đụng ngã người đang ông đang từ trên cửa sổ đi xuống ngã trên mặt đất.

Nhưng người đàn ông rất thông minh, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ xoay người lại lấy tay bảo vệ đầu, cái gáy mới không chạm đất. Thân thể giống như vòng tròn cuộn lại lăn trên mặt đất.

Không mảy may đoán được bên ngoài có người mai phục, càng không nghĩ Kha Trạch Liệt lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Chắc bọn họ bị bại lộ IP, trong lòng gõ vang không ngừng.

Người đàn ông khinh bỉ liếc Kha Trạch Liệt một cái,tay nhanh chóng móc cây súng lục ra. Súng phát ra màu đen sáng loáng tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, không khí xung quang lập tức trở nên nặng nề.

Phân đội của Kha Trạch Liệt thấy đội trưởng tiếp đất an toàn, từng người một leo vào cửa sổ bên kia, giúp quân đội Đức áp chế ngăn chặn phần tử tội phạm chạy trốn. Nếu như lúc này đi giúp đội trưởng áp chế tội phạm cầm súng, sợ rằng sẽ chọc giận tội phạm, hậu quả khó mà lường được.

Sắc mặt người đàn ông âm ngoan tức giận trừng mắt nhìn Kha Trạch Liệt, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong con ngươi, giống như hận không thể đốt Kha Trạch Liệt thành tro bụi, dung mạo ngũ quan rất bình thường, nếu rơi đám người sẽ không bao giờ có thể phân biệt được. Làm nghề này phản ứng rất nhanh, huống chi hắn còn là tên tiểu đầu lĩnh.


Động thân lưu loát nhảy một cái, cả người liền đứng trước mặt Kha Trạch Liệt. Khóe môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt bình thản không có gì lạ khiến người ta cảm thấy một tia thú vị. Thoải mái không nói lên lời, nhưng giây phút này, là truy nã tội phạm! Cũng không phải xã giao.

Người đàn ông hơi lệch cái đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, trong bóng tối mỉm cười hoặc tức giận.

Súng lục M629 thợ săn bí mật đầu đạn 0.44 tấc quay vòng gắt gao hướng về đầu Kha Trạch Liệt, tay cầm súng đưa thẳng, trong lúc nhất thời thời gian như ngừng lại, hai người không để ý đến tiếng động ồn ào xung quanh, tầm mắt hai người đụng nhau xoẹt ra tia lửa điện. Không khí xung quanh không ngừng ấm lên.

Tầm mắt Kha Trạch Liệt bén nhọn quét qua tên tội phạm, vẻ mặt hồn nhiên không thấp thỏm và sợ hãi chút nào. Trong đầu không ngừng chuyển động, suy nghĩ làm thế nào mới có thể chế ngự hắn một cách nhanh nhất. Xung quanh ánh đao kiếm khách, hỗn chiến loạn thành một mảnh.

Nhóm tội phạm ở trong nhà đang nghe âm thanh ở cửa liền bị đẩy ra, hốt hoảng một chút sau tỉnh táo lại hủy tất cả ghi chép trong máy tính, máy vi tính đang bắt đầu chương trình xóa bỏ chứng cứ. Từng tên tóc ngắn mới vừa được thả ra dường như cũng không vội vàng chạy trốn, ngược lại lưu lại đọ sức cùng cảnh sát. Đúng ra cảnh sát làm nhiệm vụ cũng không nhiều,nhưng trên khuôn mặt trẻ tuổi vẫn không thấy hoảng hốt.

Trong lúc nhất thời, cả căn tròng tràn đầy âm thanh tay chân đánh nhau va chạm, liên tiếp vang lên trong phòng. Cho dù được huấn luyện trong tối tăm không có mặt trời cảnh sát cũng không chiếm được tiện nghi trong tay bọn họ, nhưng ở một góc gian phòng, không khí cũng bị đè nén.


Kha Trạch liệt tựa như pho tượng đứng nghiêm trên mặt đất, giờ phút này ngưng trệ đã lâu. Chỉ có những giọt máu bên cạnh không ngừng văng ra mới khiến bọn họ nhận thức rõ ràng, hiện tại thời khắc khẩn trương quan trọng nhất là truy nã tội phạm.

"Pằng."

"Oành."

Bỗng nhiên Kha Trạch Liệt phản ứng lại, những gút mắc đột nhiên mở ra, bọn họ lưu lại không hẳn là muốn gây hấn với cảnh sát, mà đang trì hoãn thời gian để chờ đợi tiêu hủy chứng cớ. Nhíu chặt lông mày , tầm mắt lặng lẽ dời về chân tường nhìn chăm chú thật lâu, quả đúng như dự đoán, người đàn ông đứng giữa đột nhiên nhìn về phía sau lưng. Kha Trạch Liệt liền nhân cơ hội này biến thành một đoàn bóng đen nhanh chóng vọt đến bên cạnh người đàn ông, tốc độ nhanh chóng khiến người đàn ông cảm giác được một cỗ kình phong quyển tịch, một giây kế tiếp Kha Trạch Liệt liền một cước đá bay khẩu súng của người đàn ông.

Súng lục M629 nhất thời bay thật xa, nặng nề đánh vào trên cánh cửa, nổ vang một trận, cửa bị vỡ ra một cái lỗ hổng.

Kha Trạch Liệt sẽ không vì một chút thắng lợi nhỏ này mà vui mừng, dồn khí đan điền âm thanh nhất thời bộc phát lại lần nữa:"Nhanh, không nên tốn thời gian cùng bọn họ nữa, chứng cứ bị hủy!"


Nghe được tiếng nói của Kha Trạch Liệt, mọi người mới phản ứng kịp, quân đội Đức ảo não bỏ máy tính qua một bên, không ít linh kiện máy tính bị chiến dịch của bọn họ phá hủy, tức khắc khuôn mặt lạnh băng, động tác xuống tay không khỏi ác hơn một chút. Bọn họ làm sao lại không suy tính đến việc này một chút, như thế nào lại so ra kém hơn quân đội Trung Quốc.

Người đàn ông lắc lư bị Kha Trạch Liệt đá bị thương cổ tay, một chút cũng không làm được gì, trong con ngươi thoáng qua một tia tàn khốc. Mày giỏi, nhiều năm không nhìn thấy mày lại lợi hai như thế. Tầm mắt quét qua máy tính, thấy trên máy tính hiển thị một đường dài "95," khóe miệng thoáng qua nụ cười không phát giác được, tròng mắt nhìn chằm chằm Kha Trạch Liệt, một màn hôm nay, sau này tao sẽ trở về đòi lại gấp năm gấp mười lần.

Sau đó thân hình nhẹ nhàng linh hoạt dịch về phía sau một chút, thừa dịp Kha Trạch Liệt không chú ý, trong nháy mắt nhấn một đầu then chốt. Cùng lúc đó, móc trong túi ra một quả đạn khói hung hăng ném tới đám người Kha Trạch Liệt.

Sau đó chỉ nghe được một tiếng kiên quyết quyết đoán không dài dòng dây dưa" Rút lui" , trước mặt vang lên một tiếng, bị khói mù che mờ trước mặt, tầm nhìn hầu như là số không, trước mặt cái gì cũng đều không thấy. Mở mắt cũng bị khó chịu vì chói mắt.

"Shit" Kha Trạch Liệt thấp giọng mắng, nhanh chóng móc ra từ trong túi ba lô một chai tương tự với phun sương gì đó chợt hướng không khí phun ra, một lúc sau trước mắt trở nên sáng sủa. Chỉ là trong phòng thiếu đi rất nhiều người, cuộc chiến dịch ngay cả thu hoạch cũng không có, bọn họ lại bị thương không ít cảnh sát. Phí sức hành động lại không đạt được kết quả tốt khiến tròng mắt Kha Trạch Liệt trở nên lạnh lẽo, khí thể cả người đột nhiên thay đổi.

Không nghĩ nhiều, lập tức xông về máy tính vẫn đang chạy hủy chứng cứ, thuộc hạ cũng đi theo Kha Trạch Liệt nhanh chóng vận hành kiểm tra máy tính.

" Lão Đại, máy tính đang tự động tiêu hủy chứng cứ!"


"Lão Đại , bên này của tôi cũng thế."

"Bên này cũng vậy."

Nghe thuộc hạ báo cáo lại, Kha Trạch Liệt ảo não rèm mắt nhắm lại, đầu lông mày nảy lên vẻ uể oải. Từ Trung Quốc kéo dài qua biển bay đến nước Đức, căn bản không có thời gian và chạy tới hiện trường cũng sai giờ, kết quả như cũ không thu hoạch được gì.

Xoay người đi đến máy tính sau lưng, tức giận rút nguồn điện ra từng cái một, chỉ cần chương trình chưa hoàn thành, tất cả đều có thể nghịch chuyển!

"Quên đi, lão Đại, vô dụng.Đã hủy xong rồi." Cao Tường đi đến sau lưng Kha Trạch Liệt, thở dài nói, anh là người am hiểu máy tính nhất trong phân đội, lời nói có uy tín khiến Kha Trạch Liệt hoàn toàn buông bỏ.

Nhẹ giọng thở dài, đáy mắt thất vọng nồng đậm, động tác trong tay đang điên cuồng liền dừng lại, đứng dậy. Giữa hai lông mày thêm một phần mệt mỏi, hướng về người bên cạnh phân phó," Tháo máy chủ ra, mang về nghiên cứu."

Quân đội Đức thấy trên vách tường trống rỗng có thêm một cánh cửa, vừa định đi vào kiểm tra, liền nghe Mặc Kỳ Duệ mở miệng ở phía sau," Thôi đừng đi, bọn họ đã sớm trốn không thấy bóng dáng tăm hơi rồi!"