Editor: Trịnh Hoa ( Gấu trúc????????????)
Cô dĩ nhiên biết Tư Dạ Hàn mà thức dậy tức giận đáng sợ đến như thế nào, nhưng bây giờ cô cũng không thể lo lắng được nhiều như vậy.
"Tư Dạ Hàn, có người đến,anh trước tránh đi một chút có được hay không?" Quả nhiên, nghe xong lời của cô, biểu tình của Đại ma đầu thật sự đáng sợ đến mức như là có thể đem thế giới trực tiếp hủy diệt đi.
Diệp Oản Oản chắp hai tay, mặt đầy khẩn cầu, "Nhờ cậy nhờ cậy!"
Sắc mặt người kia vẫn là cuồng phong gào thét, trời đất u ám.Diệp Oản Oản tiến tới, ở trên môi của nam nhân nọ hôn một cái, "Có được hay không vậy?" Cô gái ánh mắt ướt nhẹp, âm thanh lại vừa làm nũng vừa mềm mại, thật là có thể khiến trái tim người ta đều tan chảy.
Tư Dạ Hàn tất cả tức giận cơ hồ là trong nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, bất quá, trên mặt vẫn như cũ là biểu tình đóng băng vạn dặm.
A, nữ nhân này, cô thật sự cho rằng là hắn dễ dỗ như vậy sao?
Thấy Tư Dạ Hàn mặt lạnh thờ ơ không động lòng, Diệp Oản Oản nóng nảy không thôi mà 1 lần nữa tiến tới, lại hôn một cái nữa, "Van cầu anh á!"
Tư Dạ Hàn: " Được."
Diệp Oản Oản nhất thời mặt tràn đầy mừng rỡ, "Cám ơn anh! Anh đi vào trong phòng vệ sinh tránh một chút đi! Tôi bên này sẽ giải quyết sự việc nhanh thôi!"
Ừ... Nếu như là một cái "Chụt Chụt" không thể giải quyết, vậy thì hai cái.
Chờ sau khi Tư Dạ Hàn núp kỹ, Diệp Oản Oản lúc này mới đi mở cửa.
Người ngoài cửa, là Thẩm Mộng Kỳ.
Thấy hình dáng của Diệp Oản Oản vào đúng lúc này,Thẩm Mộng Kỳ đứng ngoài cửa chợt cảm thấy sửng sốt một chút.
Chỉ thấy cô gái trên mặt không cóphấn trang điểm, bộ dáng mặc 1 bộ quần áo ngủ thông thường, nhưng tươi non đến nỗi giống như hoa sen mới nổi trên mặt nước, đẹp đẽ đến mức làm cho người khác không thể dời mắt nổi.
Mặc dù cô đã sớm biết Diệp Oản Oản sau khi tẩy trang bộ dáng rất chi là đẹp mắt, nhưng bởi vì quá lâu chưa từng tướng mạo lúc đầu của Diệp Oản Oản, giờ phút này giờ phút này chợt nhìn đến, vẫn là bị kinh động.
Cô ở trong trường học cũng được công nhận là mỹ nữ, còn là hoa hậu của lớp A, nhưng giờ phút này lại đứng trước mặt Diệp Oản Oản, cho dù cô cố ý ăn mặc qua, lại cũng kịp chỉ là bộ dáng không xứng, lại cũng không kịp bằng Diệp Oản Oản mặc đồ ngủ 10%!
Vẻ mặt của Thẩm Mộng Kỳ biến ảo chập chờn, trên mặt cơ hồ biểu tình có chút không nén giận được, bình thường cùng gắng gượng 1 dạng ngữ khí thân mật nũng nịu sẳng giọng," Oản Oản, tại sao lâu như vậy mới mở cửa a?"
"Đang buồn ngủ."
"Nhưng mà bây giờ mới hơn tám giờ nha, cậu lại ngủ sớm như vậy vậy à!" Thẩm Mộng Kỳ kinh ngạc nói.
"Đã trễ thế này, tìm tôi có việc?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Tới tìm cậu đương nhiên là cùng cậu nói chuyện phiếm a! Đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào trong nhà nói đi!" Thẩm Mộng Kỳ hoàn toàn không đem mình đứng ngoài mà trực tiếp đi vào trong phòng.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, trước khi sống lại cô đều chỉ mong Thẩm Mộng Kỳ đến tìm cô cùng nói chuyện phiếm với mình, mỗi lần đều luôn kéo Thẩm Mộng Kỳ hàn huyên tới hơn nửa đêm,
vào lúc này nếu đột nhiên ngăn cô ta không cho cô ta đi vào, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao, vì vậy cũng không có ngăn cản.
Sớm biết người ngoài cửa là Thẩm Mộng Kỳ, coi như cũng là để cho cô ta tận mắt chứng kiến Tư Dạ Hàn chắc là cũng không có chuyện gì.
Bất quá lại...
Vào lúc này không để cho Thẩm Mộng Kỳ biết Tư Dạ Hàn ở nơi này, ngược lại tốt hơn!
Diệp Oản Oản một bên chuyển động con ngươi, một bên âm thầm suy tư.
Thẩm Mộng Kỳ cái này gọi là khích bác ly gián "Nội gian" giấu ở bên người cô, thật sự là cũng quá cản trở, cũng đã đến thời điểm nhổ xuống rồi.
Sau khi vào phòng, giống như là muốn cố ý kích thích Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Oản Oản trang điểm và cầm gương soi nhỏ soi chính mình một cái.
Thẩm Mộng Kỳ thấy vậy, quả nhiên sắc mặt đổi một cái, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô mà mở miệng nói, "Oản Oản! Cậu cũng quá là không cẩn thận! Thế nào không trang điểm mà liền đi mở cửa a! Vạn nhất người ngoài cửa không phải là tớ, là người khác thì sao? Nếu là bị người biết gương mặt chân thật của cậu liền không xong!
Tư Dạ Hàn có tai mắt khắp nơi, trường học cũng không thể nào xem thường!".