Biên soạn: Đức Uy - docsach24.com
- --
Thấy Tư Dạ Hàn bị nữ thổ phỉ Diệp Oản Oản này mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, Giang Ly Hận suýt chút nữa nghiến nát cả răng của mình.
"Đệt! Rốt cuộc cô là ai! Cô không phải là tiểu nha đầu ở cấm địa A Tu La kia sao?" Giang Ly Hận đột nhiên hồi tưởng lại năm đó.
Diệp Oản Oản nhìn trời giả bộ ngu, "Hả? Cấm địa A Tu La? Cấm địa gì cơ?"
Giang Ly Hận trừng nàng: "Bớt cùng tôi giả vờ giả tỏi, coi như là cô có hóa thành tro tôi cũng nhớ ra cô!"
Diệp Oản Oản không nói gì mà lườm hắn một cái. Bất quá coi như năm đó nàng nói một câu: "A Cửu, làm sao anh lại sẽ có bằng hữu xấu như vậy", cái tên này lại có thể nhớ đến bây giờ, cũng đã đủ kỳ lạ rồi.
Thù mới hận cũ vào chung một chỗ, Giang Ly Hận nhất thời nhìn nàng càng thêm không thuận mắt, lúc này chạy đến bên cạnh của Tư Dạ Hàn, sắc mặt đầy nghiêm túc mở miệng nói với Tư Dạ Hàn, "A Cửu, không phải là cậu nói nha đầu này là một người lương thiện vào nhầm cấm địa sao, không phải cậu nói cô ta đặc biệt đơn thuần không rành thế sự sao? Làm sao lại thành nữ ma đầu?
Nha đầu này! Một hồi là tiểu lâu la Không Sợ Minh, một hồi là Minh chủ Không Sợ Minh Tóc Húi Cua ca, một hồi là Nhị tiểu thư Nhiếp gia, một hồi lại là huấn luyện viên ma quỷ của học viện lính đánh thuê Xích Diễm! Quả thật là com lê đi khắp nơi, quan hệ rộng khắp thiên hạ! Tuyệt đối không đáng tin cậy! A Cửu, làm sao cậu lại tin tưởng cô ta như vậy rồi hả?"
Diệp Oản Oản giận đến không thôi. Mẹ kiếp, cái gì lại gọi là com lê đi khắp nơi, quan hệ tốt khắp thiên hạ!
Hắn có thể nói như vậy sao?
Tư Dạ Hàn nghe vậy, cảnh cáo lườm Giang Ly Hận đang lải nhải một cái, "Im miệng."
Giang Ly Hận không cam lòng tiếp tục mở miệng nói, "A Cửu chớ bị nhan sắc của nữ nhân này làm mê hoặc, cậu quên chuyện nữ nhân này cắm sừng cho cậu rồi hả?
Cậu còn thật đi tin tưởng một tờ giấy rách, tin tưởng cái giám định người thân gì gì đó, cảm thấy thằng nhóc con đã lớn đến 5 tuổi kia là con cậu sao? Vạn nhất là con người khác thì sao, há chẳng phải là cậu nuôi con trai cho người khác!"
"Giang Ly Hận!!!"
Diệp Oản Oản vén tay áo lên, đang muốn đi đánh cái tên khích bác ly gián Giang Ly Hận này, lúc này, nơi cánh cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh nhõng nhẽo —— "Mẹ!"
Đường Đường bảo bối!?
Giờ phút này, Đường Đường dường như mới vừa tỉnh ngủ, đầy đáng yêu dụi dụi mắt đứng ở cửa.
Nghe được âm thanh của Đường Đường bảo bối, sự tức giận trên mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến mất hầu như không còn, cười tươi như hoa mà chạy tới ôm cậu bé.
"Bảo bối, sao con lại tới đây, có phải là đói rồi hay không? Xin lỗi xin lỗi, mẹ có chuyện làm trễ nãi rồi, lập tức sẽ bồi con đi ăn cơm!" Diệp Oản Oản nói xong, hôn chụt một cái ở trên mặt cậu bé.
Sau đó, Diệp Oản Oản hướng về Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ngay sau đó nháy mắt cho Đường Đường, "Bảo bối, cha con đến rồi nha!"
Cậu bé nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, nhõng nhẽo mà kêu một tiếng, "Cha."
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Nhìn hai cha con, Diệp Oản Oản vui vẻ yên tâm không thôi gật đầu, "Bảo bối ngoan ngoãn, đi thôi, để cho cha ôm con."
Cậu nhóc bình thường vốn cao ngạo lạnh lùng trước mặt Tư Dạ Hàn, nghe được lời của mẹ, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, bạch bạch bạch đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, mở rộng hai cánh tay ngắn ngủn, giơ lên, "Cha...ôm ôm ~ "
Tư Dạ Hàn nhìn con trai ở trước mặt Diệp Oản Oản hoàn toàn tưởng như hai người, vừa nhu thuận vừa ôn hòa vừa đáng yêu lại biết nghe lời, trầm mặc.
Chẳng lẽ là phương thức anh sống chung cùng con trai có vấn đề?
Một lát sau, chàng trai ngồi xổm người xuống, cực kỳ ôn nhu bế cậu nhóc lên.
Giờ phút này, một bên, Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên: "..."
Giang Ly Hận và Tạ Thiên Xuyên hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm hai cha con, toàn bộ đều ngẩn ra.