Hôm nay là đám cưới của Diệp Vũ nên Tuyết Nguyệt đương nhiên là được mời tham gia.
Tuyết Nguyệt ăn mặc rất sang trọng, cô mặc một chiếc đầm dạ tiệc màu trắng hồng, áo cúp ngực trải dài xuống dưới gót chân, đằng sau lưng áo cô là những sợi dây được nối đan nhau hở ra từng bờ lưng trắng hồng quyến rũ
Tóc cô được nhuộm thành màu nâu hạt dẻ, dưới đuôi tóc được uốn gợn sóng trông quyến rũ vô cùng. Cô cao 1m63 nặng 50kg trông cô không mập mà cũng không quá ốm. Do cô không được cao nên cô mang thêm đôi giày cao gót khoảng 10 phân màu trắng, khiến cô bay giờ cao tới 1m73, nhìn cô cứ như người mẫu vậy. Trên khuôn mặt thì chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cô là một người con gái chỉ thích tự nhiên không thích làm lố nên cô chỉ son môi rồi đánh chút phấn thôi.
Từ khi cô bước vào buổi tiệc, tất cả ánh mắt đều đặt lên người cô
" Đây chẳng phải là Tiểu thư Hà Thị hay sao "
" Phải, không ngờ ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn cả trên hình nữa "
" Hức có khi là đi sửa mà ra "
" Chắc không đâu, Gia đình cô ấy ai cũng đẹp hết nên chắc không có sửa đâu "
" Sao cô biết được?"
Những câu nói này đều lọt hết vào lỗ tai Tuyết Nguyệt nha, cô đi tới chỗ cô gái lúc nãy nói cô đẹp do sửa
" Cô gái, nhìn mặt cô xem, cô không phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng là tô hơn ngàn lớp phấn trên mặt đấy. Hãy nhìn lại bản thân mình trước khi nói người như khác nha "
Cô đang định bỏ đi nhưng chợt quay lại nói với cô ta " À tôi còn câu này dành cho cô, cho dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ đi nữa thì cũng không đẹp nổi đâu. Khuôn mặt của cô bây giờ thật khó nhìn a " cô nhếch môi quay lưng bỏ đi, còn cô ta đứng sau lưng tức giận đến không nói nên lời
Trên khán đài nhìn cảnh Diệp Vũ và Tấn Nguy trao nhẫn cưới cho nhau khiến Tuyết Nguyệt khẽ rơi nước mắt. Cô nói nhỏ " Diệp Vũ cậu hạnh phúc rồi "
Lục Phong từ đâu đi tới đưa cho Tuyết Nguyệt một tờ khăn giấy " Đám cưới người ta mà cô lại khóc " anh ngồi xuống ghế cạnh cô
Cô nhìn sang anh " Tôi, hôm nay anh cũng tới đây sao "
Lục Phong chỉ tay lên khán đài " Nhìn đi, chú rể đó là bạn tôi, nên tôi tới là chuyện đương nhiên rồi. Còn cô sao lại tới đây, quen biết ai à "
Cô cũng làm theo y hệt hắn " Anh cũng nhìn đi, cô dâu trên đó là bạn thân tôi, nên tôi tới đây cũng là chuyện thường tình thôi mà "
Anh dỡ khóc dỡ cười khi nhìn thấy hành động ngốc nghếch của cô đang làm theo anh.
Còn cô thì không hiểu tại sao lúc ở bên cạnh Lục Phong cô lại có cảm giác cô rất ngây thơ còn yếu đuối nữa, có thể khóc bất cứ lúc nào trước mặt anh. Cô cứ ngỡ bản thân thật sự rất mạnh mẽ nhưng ai ngờ cô lại có thể ngốc nghếch trước mặt một người đàn ông chỉ mới gặp mặt vài lần
" Buổi tiệc này là buổi tiệc mất mát đối với tôi đó anh biết không?"
Anh khó hiểu nhìn chằm vào mặt cô " Là sao?"
" Tôi mất Diệp Vũ rồi, từ nay không còn ai cho tôi tâm sự hay ngủ chung nữa, anh nói xem có phải tôi mất mát quá lớn rồi không " cô ủy khuất kể cho anh nghe
Anh gật đầu mỉm cười, nụ cười của anh từ từ trở nên gian xảo " Chi bằng để tôi ngủ chung với với cô "
Cô gật đầu " Ukm, khoan đã " cô nhíu mày lại nhìn anh " Anh đây là có ý gì "
" Chẳng phát cô đã gật đầu rồi sao? Hửm "
" Anh bị thần kinh à "
" Không có nha, một bác sĩ tài giỏi đẹp trai như tôi thì làm sao có thể bị bệnh đó được "
" Đồ tự luyến, tôi sống trên đời này được 20 năm rồi nhưng chưa có một người đàn ông nào tự luyến như anh, đồ thứ trâu già gặm cỏ non "
" Cô gọi tôi là gì hả " khuôn mặt anh trở nên tức giận hơn
" Tôi nói sai sao hả chú, chú lớn hơn tôi tới tận 10 tuổi đấy. Chú đòi ngủ với một thiếu nữ mới 20 tuổi như tôi, vậy không gọi là trâu già gặm cỏ non thì là gì hức " nói rồi cô đứng dậy bỏ đi mất
Vì cô biết được Lục Phong đang rất tức giận nha, anh có thể bùng cháy bất cứ khi nào, nếu cô còn ở đó nữa thì chẳng khác nào đang tự nạp mạng cho sói ăn
Tác giả: kakaka cái đồ trâu già gặm cỏ non ( cười như một con điên)
Lục Phong: Cô nói cái gì? ( tức giận)
Tác giả: ( sợ) tôi chỉ đang nhắc lại lời của nữ chính thôi mà
Lục Phong: Vợ tôi được nói cô không được nói
Tác giả: Vậy anh có tin tôi viết anh thành nam phụ luôn không hả cha già ( hóng hách quát vào mặt anh)
Lục Phong: Tôi thách cô đấy, để xem có thằng nào làm được nam chính như tôi
Tác giả: Được, vậy anh làm nhân vật quần chúng luôn đi
Lục Phong: Cô dám
Tuyết Nguyệt: Hai người ngậm miệng lại hết cho tôi
Tác giả & Lục Phong: ( Sợ, im miệng)