" Alo "
" Là em, Tuyết Nguyệt đây "
" Có chuyện gì?"
" Em về nước rồi, em có thể gặp con không?"
" Con nào?"
" Anh đừng vô tâm như vậy mà, anh cho em gặp con 1 lần đi, em xin anh đó "
" Tít tít...."
Từng giọt nước mắt cô rơi xuống, từ trước tới nay cô lúc nào cũng nhớ đến anh, nhớ đến đứa con chưa một lần gặp mặt của mình.
Phải, bây giờ cô đã thành công rồi, cô có tất cả những gì cô muốn rồi. Nhưng sao tim cô vẫn đau như thê nào này, cô chẳng hề cảm thấy vui. Cô có được địa vị trong xã hội, cô được thực hiện ước mơ, cô trở thành một nữ ca sĩ mà mọi người đều biết, nhưng bây giờ điều đó đã không quan trọng với cô nữa.
Cô ước gì thời gian có thể quay về 4 năm về trước để cô và anh có thể hạnh phúc bên nhau, cô sẽ được nhìn thấy con mình lớn lên từng ngày. Đã 4 năm trôi qua rồi vì cớ sao cô càng ngày càng nhớ về anh, vậy mà cô lại chẳng thể quên được anh.
" Nè nè Trí Viễn anh buông ra, đừng mà "
" Vợ à, mau cho anh hôn một cái nào " Trí Viễn ôm chặt lấy Song Song không cho cô một chút thoải mái nào
" Hôm nay anh chưa uống thuốc à, tránh ra mau, cút "
" Hai người có thể bớt được rồi đấy " từ đầu buổi tới giờ Trí Viễn và Song Song luôn diễn cảnh tình chàng ý thiếp trước mặt Lục Phong khiến anh tức đến sôi máu
Cảm thấy có luồng khí hắc ám đang trỗi dậy hai người họ mới chịu tách nhau ra
Mạc Thần cùng cô vợ Doãn Vân của mình đi vào " Nếu cậu thấy ngứa mắt thì chi bằng cậu tìm cho Thi Thi một người mẹ"
Trí Viễn xen vào cuộc nói chuyện " Mạc Thần nói đúng, 4 năm rồi cậu nên quên cô ta đi, Y Lạc là một cô gái tốt "
Anh nhìn về phía bọn họ " Ý mấy người là muốn tôi cùng với Y Lạc?"
Mọi người ai cũng gật đầu, nhưng anh thì lắc đầu, anh nói với giọng trầm thấp " Y Lạc tốt đến mức tôi không xứng với cô ấy, tôi không thể mang lại hạnh phúc được cho Y Lạc "
" Bây giờ chẳng lẽ cậu không muốn Thi Thi có mẹ?"
" Cô ấy về rồi, mẹ con bé về rồi. Cô ấy muốn gặp con của mình " khi nhắc tới Tuyết Nguyệt khuôn mặt anh trở nên buồn bã, tuyệt vọng.
" Cậu đã đồng ý?"
" Không, tôi không trả lời, tôi cần thời gian suy nghĩ "
Nói xong anh đứng lên bỏ đi mất, mọi người nhìn anh mà than vãn.
" Lâu rồi không gặp "
" Phải, lâu rồi không gặp "