" Sohia cho dù có như thế nào đi nữa thì cô và Đại Minh cũng sẽ không bao giờ có kết quả "
" Đủ rồi " Đại Minh từ đâu đi tới làm cô giật mình
" Đại Minh, anh họp xong rồi sao?" ả đi tới khoác tay anh
Đại Minh tức giận nhìn cô, tại sao anh lại quát cô, cô đã nói gì sai sao " Lưu Cát Vy cô có biết cô ấy là ai không hả, cô không có quyền nói cô ấy như vậy "
" Đại Minh em mới là vợ anh đó " cô không hiểu bây giờ rốt cuộc ai mới là vợ anh nữa
" Hôm nay tôi bận rồi, cô và Tiểu Hàn về nhà đi "
" Bận, chỉ 1 chữ bận anh liền đuổi mẹ con tôi đi. Cô ta vừa tới anh liền dồn sự chú ý vào cô ta, trong khi đó tôi và Tiểu Hàn đợi anh họp hơn 2 tiếng đồng hồ "
" Tôi nói, em mau đi về nhà "
" Anh sao có thể vô tâm như vậy chứ "
" Đừng để tôi gọi bảo vệ lên đưa cô xuống " anh nghiêm nghị nói
Có ai như anh không, ở trước mặt vợ mình mà lại đi bảo vệ người phụ nữ khác, còn đuổi vợ mình đi
" Được, tôi đi " cô xoay lưng rời đi, trước khi đi cô không quên gửi tặng anh một câu " Đây là do anh đuổi, sau này đừng hối hận "
Cô thật không chịu nổi nữa rồi, suốt 4 năm qua anh vẫn chưa quên được cô ta, anh vẫn như vậy, vẫn luôn che chở yêu thương cô ta. Những khi uống say anh luôn gọi tên cô ta
Liệu rằng anh có biết, cô đã khóc bao nhiêu lần khi anh nhầm cô thành Sohia, lần nào cũng vậy, anh lúc nào cũng Sohia. Chưa bao giờ anh suy nghĩ đến cảm giác của cô, ngay cả căn phòng của bọn họ từng ngủ chung, chỉ cần cô vừa bước 1 bước vào anh liền mắng cô.
Bây gi mình cô nhịn đủ rồi, dù sao Sohia của anh cũng đa dạng trở về, bay giờ tốt nhất cô nên rời bỏ anh để có thể mang Tiểu Hàn rời đi
Tối đến, anh về nhà và nhìn thấy cô đang dọn vali cho Tiêu Hàn
" Em muốn đi đâu?"
Cô ôm Tiểu Hàn vào lòng, ôm rất chặt giống như sợ anh sẽ dành con của cô " Tôi không muốn ở đây nữa "
" Em muốn đi đâu cũng được tôi không quan tâm. Nhưng em phải để Tiểu Hàn ở lại "
" Nó là do tôi sinh ra, anh không có quyền dành con của tôi "
" Tôi chỉ nói vài câu em liền muốn mang con bỏ đi, rốt cuộc lòng tự ti của em cao cỡ nào hả "
Cô đặt Tiểu Hàn xuống rồi kêu cậu đi ra ngoài
" Anh bảo tôi tự ti, không đâu. Tôi không phải giận vì những gì lúc sáng anh mắng tôi "
" Nếu tôi tự ti, tôi đã rời xa anh từ 3 năm trước rồi, chứ không phải đến bây giờ mới đi đâu. Tôi biết anh không quên được cô ta, anh vẫn rất yêu cô ta "
" Những lần anh say, anh có biết tại sao tôi phải qua phòng Tiểu Hàn ngủ không?"
Anh trả lời " Chẳng phải do em ghét mùi rượu sao?"
Cô lắc đầu, ngay cả nước mắt cũng rơi " Không phải vì tôi ghét rượu, mà vì tôi ghét anh. Tôi ghét từng câu anh nói ra khi say, đã có bao giờ khi say anh nhắc đến tên tôi chưa. Những lúc anh say tôi luôn là người phải chịu đựng, phải chịu đựng chồng mình gọi tên người khác còn nói yêu cô ta "
" Chu Đại Minh bây giờ tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn ly hôn, tôi muốn rời xa anh càng nhanh càng tốt "