Cô Vợ Hợp Đồng (The Wealthy Greek's Contract Wife)

Chương 5

“Kết hôn?” Lizzie lặp lại không vững, cảm giác rằng nàng chắc đã hiểu nhầm chàng gì đó.

“Theo những cố vấn luật pháp của tôi thì tôi đang cần một người vợ” Ilios thông báo ngắn gọn với nàng. “Và vì cô đã nói là cô không thể trả nợ cho tôi bằng tiền mặt được, và vì tôi không có thích thú với loại phụ nữ mà dễ dàng chia sẻ thân mình với bất kì người đàn ông nào có thể đưa ra cái giá để trả cho nó, tôi quyết định rằng đây là cách tốt nhất cho tôi để bù đắp cho những gì tôi mất và lấy được nợ từ cô”

Lizzie cảm thấy như thể keo hồ đã đổ vào não nàng, khóa nó lại với nhau và dính chặt khả năng suy nghĩ của nàng.

Những từ duy nhất mà nàng có thể gợi lên là những từ, Ilios Manos, kết hôn, và nguy hiểm_tất cả được viết lớn bằng mực đỏ tươi.

“Không,” nàng run run nói với Ilios, trước khi nàng có thể làm một việc hoàn toàn khinh suất, nguy hiểm và thiếu suy nghĩ và nói vâng. Bất kể lí do gì mà Ilios có thể muốn nàng làm vợ, nó cũng hoàn toàn không phải vì chàng muốn nàng, và nàng tốt hơn nên bám vào thực tế đó, Lizzie tự nói với chính mình, không nên bắt đầu quay tròn ngốc nghếch như một kẻ đần độn mơ mộng giữa ban ngày về hoàng tử, cô bé Lọ Lem và hạnh phúc mãi về sau, tràn ngập những đêm ân ái và hạnh phúc vui vẻ cả ngày.

Lời từ chối tuyệt đối không phải là câu trả lời mà Ilios muốn, và cũng không phải câu trả lời mà chàng mong chờ. Chàng biết hàng tá phụ nữ ít nhất là những người mà sẽ phát cuồng lên vì vui mừng với suy nghĩ là trở thành vợ của chàng, hoàn toàn khác xa với cái thực tế rằng Lizzie Wareham không có chút địa vị nào mà dám từ chối chàng bất kì thứ gì. Cô ta hiển nhiên không được cho phép làm thế. Cô ta không nhận ra vị trí của mình là ở đâu sao? Một vị trí mà chàng có toàn bộ quyền kiểm soát và nàng thì không. Nếu không, vậy thì có lẽ đã đến lúc chàng nên làm cho cô ta rõ được vị trí của mình rồi.

“Không à?” chàng lạnh lùng thách thức nàng. “Vậy nó cũng chỉ như tôi nghĩ thôi. Tất cả những gì mà cô đã nói với tôi về khao khát bảo vệ em gái mình _ gia đình mình_ là vô nghĩa không hơn gì một lời nói dối và hoàn toàn là tưởng tượng.” Chàng ngừng lại. Một người đàn ông của hành động và quyết đoán đầy uy quyền, Ilios không cần lãng phí thời gian để phân tích những quyết định của chàng ngay khi chàng đưa ra quyết định đó, hoặc là tự hỏi mình điều gì có thể thúc đẩy nó_ thậm chí khi họ dính líu đến một loại thay đổi tích cực mà xảy ra trong đầu chàng từ lúc sáng sớm. Chàng đã quyết định Lizzie sẽ là vợ chàng rồi.

Chàng cũng ghét bị thất bại; ngay lập tức chàng đã quyết định theo cách hành động mà chàng hăng hái làm nó, không quan tâm chướng ngại gì nằm trên đường đi của mình. Những chướng ngại vật có thể bị dẹp tan và sau đó bị dọn đi. Nó chỉ đơn giản là một vấn đề tìm kiếm ra phương pháp đúng để làm, với tốc độ và hiệu quả, và Ilios nghĩ chàng đã biết chính xác cái phương pháp đúng đắn đó để quét sạch chướng ngại là lời từ chối của Lizzie ra khỏi kế hoạch của chàng.

“Tôi đã định nói_ trước khi cô quá nhanh chóng từ chối tôi_ rằng tôi cũng sắp xếp để trả cho cô một khoảng thưởng là 100,000 bảng, với việc hiểu rằng về phần cô, cô sẽ tự cư xử cho phải phép ở những nơi công cộng trong suốt thời gian mối quan hệ của chúng ta có hiệu lực giống như bình thường hàng ngày của cô giống như là một mối quan hệ thực. Nói cách khác tôi trông mong cô, với tư cách là vị hôn thê của tôi và sau đó trở thành vợ tôi, phải cư xử đúng mực”

Một khoảng thưởng? Ý của anh ta là một sự hối lộ, Lizzie nhận ra, cảm thấy phát bệnh với cái nhận thức rằng giờ nàng có thể trả được bao nhiêu nếu từ chối cũng như là những cảm giác cá nhân của nàng đang quay tròn nàng trong cái suy nghĩ là kết hôn với chàng.

“Cư xử như thể tôi đang yêu đương với anh?” Lizzie mềm mỏng bổ sung, quyết tâm không để chàng biết nàng cảm thấy nhục nhã như thế nào. Cái suy nghĩ về việc đóng giả như thể nàng đang yêu chàng đã tràn ngập nàng với một nhu cầu khẩn thiết và tự vệ khó mà chối cãi.

Nó thật tệ khi chàng đang làm nhục nàng bằng cách đưa tiền cho nàng, mà không có nhận thức đau đớn của chính nàng về nỗi sợ của nàng nên ham muốn thể xác chàng đã khơi dậy trong nàng có thể sẽ quá dễ dàng nhấn chìm nàng.

Một người can đảm thật sự không quay đầu lại chạy trốn khỏi nỗi sợ và nguy hiểm của chính mình, Lizzie nhắc nhở mình. Một người can đảm thật sự sẽ đứng vững vàng tại chỗ và chiến đấu để vượt qua nó, làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn. Và hơn nữa, làm sao nàng có thể bỏ xuống số tiền mà chàng đã đề nghị tặng cho nàng khi nàng biết rằng nó sẽ có ý nghĩa thế nào với gia đình nàng. Nó sẽ xóa sạch được khoản cầm cố, là một chuyện, và còn lại gần 10,000 bảng nhiều hơn cần thiết trong những ngày u ám về tài chính nữa.

Nó có nghĩa là nàng sẽ bị bán cho chàng hoàn toàn theo nghĩa đen_ một người đàn ông nàng đã biết là giả tạo với nàng mà chưa người đàn ông nào từng làm thế. Nhưng nàng phải chấp nhận đề nghị của chàng vì gia đình nàng. Làm sao nàng có thể sống với bản thân nếu không làm thế, khi biết được sự khác biệt to lớn mà nó sẽ mang lại cho cuộc sống của mọi người trong nhà?

“Cư xử như thể mối quan hệ của chúng ta là thực và được mong muốn bởi cả hai ta,” Ilios bảo nàng. “Vậy, thì, sẽ, rất, tốt” Chàng tiếp tục, khi Lizzie vẫn cứ im lặng. “ Nếu cô muốn gia đình mình không có mái nhà che thân hơn_”

Cái loại ngốc nghếch nào mà nàng dám để cố thử và từ chối chàng? Nàng trông mong điều gì? Rằng chàng sẽ biến thành một hiệp sỹ tốt bụng trong bộ giáp sáng loáng? Một kiểu chiến binh giải thoát nào đó mà sẽ rộng lượng xóa sạch cho nàng bất kì món nợ nào ư? Đã đến lúc nàng trưởng thành và học được như chàng đã phải học là những chiến binh không hề tồn tại. Cách duy nhất để thoát khỏi gánh nặng mà cuộc sống mang lại cho bạn là đào lấy một lối đi bên dưới nó_ với chính đôi bàn tay của mình, nếu cần thiết, giống như chàng đã làm. Không nghi ngờ gì là nàng đã mong đợi chàng cảm thấy đáng tiếc cho nàng, với câu chuyện của nàng về cách gia đình nàng đã chịu đựng như thế nào và nàng đã tin tưởng như thế nào rằng đó là bổn phận của nàng là phải bảo vệ họ. Tại sao chàng phải thế? Ai đã bảo vệ chàng khi chàng cần một sự bảo vệ? Không ai cả. Gian nan làm người ta mạnh mẽ hơn, trừ phi họ quá yếu đuối đứng hoài một chỗ mà dẫn đến ngõ cụt. Nàng phải tự mình biết điều đó, vì nàng có sức mạnh.

Ilios cau mày. Chàng đã quyết định khi nào và như thế nào, khi không biết gì nhiều về nàng, rằng Lizzie Wareham có một sức mạnh vậy? Sức mạnh ,sau cùng, là thứ gì đó mà chàng ngưỡng mộ và tôn thờ. Đặc biệt khi sức mạnh nghĩa là chiến thắng một cách khó khăn.

“Không, dĩ nhiên là tôi không,” Lizzie mạnh mẽ bảo Ilios, ngay lập tức bị dằn vặt bởi những hình ảnh kinh khủng mà những lời nói nhẫn tâm của chàng đã gợi lên. “Tôi chỉ không hiểu tại sao anh muốn kết hôn với tôi.”

Đó là một câu hỏi sai.

“Tôi không có đâu,” Ilios trấn an nàng, và cái nhìn mà chàng trao cho nàng đã cắt mỏng niềm tự hào của nàng ra đến xương. “Đó là những luật sư của tôi đã tin rằng đó là cách tốt nhất để tôi bảo vệ những gì thuộc về mình một cách đúng đắn nhất khỏi những âm mưu tham lam của anh họ tôi là tôi phải kết hôn. Tino cần tiền. Hắn ta nghĩ rằng hắn có thể tống tiền tôi để tôi phải đưa cho hắn số tiền đó bằng cách đe dọa thách thức quyền thừa kế của tôi che dấu dưới mong muốn của ông tôi. Hắn ta biết rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ thứ mà đã mang đến một nghĩa vụ thiêng liêng đối với tôi, một nghĩa vụ đối với cả lịch sử của danh tiếng chúng tôi và tương lai của nó, vậy nên hắn nghĩ tôi sẽ nhượng bộ cho hắn. Nhưng tôi sẽ không làm thế. Hắn tuyên bố rằng việc tôi đã thề rằng không bao giờ kết hôn và không lấy vợ nghĩa là tôi đã phá bỏ điều luật của lòng trung thành mà không được viết ra_ lấy danh nghĩa rằng Villa Manos phải được truyền xuống cho người trong gia đình từ hơn 500 năm nay. Nó là cốt lõi của những gì chúng tôi có. Dòng máu Manos, máu của cha tôi, đã hy sinh cho chúng. Không có gì tôi sẽ không làm để làm tròn bổn phận của tôi với nó. Không có bất kì thứ gì!”

Cơn thịnh nộ của chàng, và niềm kiêu hãnh đi cùng với nó, lấp đầy không khí xung quanh nàng đến nỗi nàng có thể gần như cảm nhận và nếm được nó, Lizzie nhận ra như vậy.

“Tino tin rằng hắn đã dồn tôi vào chân tường,” chàng nói tiếp đầy giận dữ. “Rằng tôi sẽ chuẩn bị để mua đứt hắn nhằm giữ lấy Villa Manos. Các cố vấn pháp luật của tôi khuyên rằng cách tốt nhất và duy nhất đảm bảo ngăn chặn được kế hoạch của Tino là tôi phải kết hôn. Sau rốt thì, với sự tống tiền đó thì việc chi trả không bao giờ chấm dứt cả, nó chỉ là khởi đầu thôi. Nếu tôi nhượng bộ hắn lúc này_ điều mà tôi không hề có ý làm_ thì Tino sẽ nghĩ rằng hắn đã khống chế được tôi”

Cá nhân mà nói thì Lizzie thấy là không thể hình dung ra rằng bất kì ai, đàn ông hay phụ nữ, lại ngốc nghếch đến nỗi nghĩ rằng họ có thể kiểm soát một người như Ilios Manos.

“Tại sao anh không chỉ việc đơn giản là tìm ra một người nào đó mà anh thật sự mong muốn để kết hôn?” cô gợi ý. “Sau cùng thì, một người đàn ông với_”

“Với thứ gì?” Ilios ngăn cô lại. “Với tài sản như tôi có? Đó chính xác là lí do tôi không kết hôn và là lí do tại sao tôi không bao giờ có ý định kết hôn. Chỉ một kẻ ngu ngốc mới tình nguyện đặt mình vào một vị trí đó nơi mà một phụ nữ có thể thích thú với tiền của một người đàn ông giàu có để kết hôn và sau đó hết tiền, thì li dị làm họ không còn mong muốn một người khác nữa. Lời nguyền của sự giàu có là nó có chung sự thu hút với cá mập như máu tươi vậy. Cuộc hôn nhân của tôi và cô sẽ khác. Cô sẽ được trả tiền ngay sau khi mang tên và nhẫn của tôi. Anh họ tôi không có khí chất để chiến đấu lâu dài. Ngay khi hắn thấy tôi đã kết hôn hắn sẽ mất hứng thú và cuộc hôn nhân sẽ được hủy”

Lizzie run rẩy khi nàng nghe thấy sự lạnh lùng không thương xót trong giọng nói của Ilios. Nó nhắc nhở nàng về tất cả những thứ mà hoàn cảnh thực tế của nàng đang có.

Một lần, trước khi cha mẹ nàng mất, nàng có thể đã là một cô gái trẻ hăng hái bốc đồng luôn tin rằng một ngày kia lạc thú của bản năng của nàng sẽ tìm ra hứng thú với người đàn ông là bạn đời của nàng. Nhưng nó đã cách đây quá lâu rồi. Từ đó nàng đã tin rằng lạc thú và sự thỏa mãn của nó là những thứ nàng phải đặt sang một bên không thương tiếc. Bây giờ, dù cho chống lại mong muốn của mình_ thì nàng cũng nghi ngờ rằng Ilios Manos đã đánh lừa khao khát của nàng. Điều đó làm cho nàng bị tổn thương vì chàng theo cách không được khuyến khích.

Vì bản thân mình, nàng sẽ tự vệ bằng cách quay lại nước Anh và không bao giờ nghĩ hay gặp lại chàng nữa. Vì bản thân nàng. Nhưng còn gia đình nàng thì sao? Vì họ, vì bảo vệ họ, nàng cần ở đây và chấp nhận những điều khoản mà Ilios đã ép nàng. Làm sao nàng có thể đặt mình lên ưu tiên hàng đầu được?

Như thể chàng có thể xâm nhập được vào những suy nghĩ của nàng vậy, Ilios bảo với nàng một cách thô lỗ, “Cô có hai lựa chọn. Một là đồng ý kết hôn với tôi, và làm như thế sẽ bảo vệ các em cô về mặt tài chính mà cô đã nó là rất quan trọng đối với cô. Hai là cô từ chối và đối mặt với hậu quả của nó. Bởi tôi sẽ ép cô phải trả nợ cho tôi, bằng tất cả những uy quyền mà tôi có. Và tôi cảnh báo cô_đừng bao giờ suy nghĩ sai lầm rằng tôi không có ý như tôi đã nói hay là tôi sẽ không thực hiện sự báo thù của mình”

Hai lựa chọn à? Anh ta đã nói sai về điều đó rồi, Lizzie thừa nhận với mình một cách chán chường. Nàng không hề có lựa chọn nào cả.

Thậm chí như thế, nàng cũng cố xoay sở để ngẩng cao đầu lên khi nói với chàng. “Rất tốt. Tôi sẽ kết hôn với anh_mặc dù nó dường như là anh đã bỏ qua một thứ gì đó trong sự tính toán của mình,” nàng không thể ngăn mình nói thêm.

“Cái gì vậy?” chàng gặng hỏi

“Anh đã nói là Villa Manos và đất của nó phải được truyền từ cha sang con,” Lizzie chỉ ra cho chàng thấy

“Và nó sẽ như thế,” Ilios đồng ý, “Chúng ta giờ đang sống ở thế kỉ 21” chàng nói với nàng vẻ đã hiểu vấn đề. “Một đứa trẻ có thể được tạo ra mà không cần cha mẹ nó phải gặp nhau, thậm chí là không cần phải kết hôn”

“Nhưng còn tình yêu thì sao?” Lizzie không thể ngăn mình hỏi câu đó. “Anh có thể yêu, và sau đó_”

“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi không tin vào thứ cô gọi là “yêu”, và tôi cũng không muốn thế. Tôi sẽ không bao giờ tin vào bất kì ngừơi đàn bà nào sẽ có con với tôi và không dùng chúng nhằm kiếm lợi cho mình”

Sự lỗ mãng trong giọng nói của chàng cảnh báo với Lizzie rằng nó là một chủ đề nguy hiểm, thứ mà sẽ làm tăng những cảm xúc trong chàng, dù rằng nàng nghi ngờ Ilios sẽ từ chối chấp nhận điều đó. Nhưng không tin vào tình yêu_ hay bất kì thứ gì… Lizzie rùng mình với cái suy nghĩ lạnh lùng và cằn cỗi đó. Tình yêu có thể gây đau đớn cho tim của con người_rất đau_ nhưng chắc chắn nó cũng dệt vào khung cửi của đời người theo cách mà làm cho nó trở nên cần thiết như nước và không khí.

“Khi thời điểm đến,” Ilios tiếp tục, “Tôi đảm bảo rằng tôi sẽ trở thành cha của một hoặc hai đứa con trai. Chúng sẽ mang DNA của tôi với một cái của một phụ nữ cung cấp trứng trước khi một người khác mang bầu bằng thụ tinh nhân tạo. Không người nào biết tôi là ai, bởi nó sẽ không phải là việc của họ. Con tôi sẽ lớn lên với tôi, biết rằng tôi là cha chúng”

“Nhưng chúng sẽ không bao giờ được biết mẹ của mình.” Cú sốc của Lizzie không thể che giấu được “Anh không lo lắng việc đó ảnh hưởng đến chúng thế nào à?”

“Không. Bởi chúng sẽ lớn lên biết rằng chúng được sắp đặt và mong muốn_bởi tôi_ và hiểu tại sao. Chúng cũng sẽ biết rằng tôi đã bảo vệ chúng khỏi sự lợi dụng khai thác của bất kì người đàn bà nào muốn dùng chúng cho lợi ích về tài chính của cô ta. Chúng sẽ quá bận rộn để học được ý nghĩa của việc trở thành một Manos để lo lắng phải lo về sự có mặt của một người phụ nữ mà chúng có thể gọi là “Mẹ” trong đời của chúng. Không giống những đứa trẻ khác chúng sẽ không bao giờ ở vào một vị trí để tin rằng mẹ mình yêu thương mình hơn tất cả mọi thứ khác để rồi nhận ra rằng bà ta không…”

Đây có phải là lí do chàng từ chối tin vào tình yêu không?

“Đó có phải là điều đã xảy ra với anh không?” nàng nhẹ nhàng hỏi, lại thôi thúc một cảm giác thương xót cho đứa trẻ mà chàng đã từng là, mặc cho cái cách mà chàng cư xử với nàng như thế nào. Những lời được nói ra trước khi nàng có thể kiểm soát được chúng.

Sự mềm mại trong giọng nói của Lizzie đã chạm vào một nơi sâu kín của một vết thương nguyên lành chưa bao giờ được chạm vào trước đó bên trong người chàng và ngay lập tức Ilios chiến đấu để từ chối sự tồn tại của nó_ giận dữ với chính mình vì đã có những yếu điểm như thế, và thậm chí còn giận dữ hơn với Lizzie vì đã quá chính xác khi tìm thấy được nó.

“Đừng lãng phí thời gian hoặc lòng thương hại của cô khi cố gắng phân tâm tôi. Tất cả những thứ tôi muốn từ cô là việc trả món nợ cô đã nợ tôi. Không ít và cũng không nhiều hơn” chàng lạnh lùng nói.

Đó là quá nhiều để nàng có thể tiếp nhận, Lizzie điếng người thừa nhận. Thể xác và cảm xúc kiệt quệ của nàng đã tuyên bố bay xa hàng nghìn dặm, và mắt nàng đau đớn nhắm lại khi tâm trí nàng cũng nhức nhối mong muốn được ngủ quên đi, vì thế nó có thể trốn thoát được một chốc lát khỏi một viễn cảnh đáng nản lòng trước mắt nàng. Nếu nó là khiếp nhược khi cho phép bản thân nàng tìm ra sự giải thoát trong giấc ngủ, thì nàng sẽ sẵn sàng làm một kẻ yếu bóng vía, Lizzie tự nhủ với mình, và nhắm mắt lại.

Chàng đã có thứ mình muốn, vậy tại sao không hề cảm thấy hạnh phúc vui vẻ vì cảm giác chiến thắng? Ilios tự hỏi. Tại sao chàng không được lấp đầy cái cảm giác hài lòng đúng đắn khi ép Lizzie phải bồi thường? Chàng có quyền và lí lẽ để cảm thấy được cả hai thứ đó cơ mà.

Vài cảm giác chàng không hề biết là mình có đã cảnh báo chàng về sự thật là Lizzie đã ngủ lại. Chàng liếc nhìn nàng. Ít nhất nàng cũng sẽ là một người vợ đầy thuyết phục_ điều mà đương nhiên, là chính xác cái lí do tại sao chàng lại chọn phương pháp là bắt nàng phải trả những gì nàng còn nợ chàng. Nó là một quyết định rất logic và thông minh hoàn hảo khi làm như thế, và điều này sẽ để cho chàng một niềm kiêu hãnh nếu đưa thêm vật thế chấp. Đó là lí do chàng có thể đưa ra một lời đề nghị thêm cho nàng một ít tiền đền bù bằng tiền mặt. Không hề có lí do nào khác. Không thắc mắc rằng vì chàng đã thật sự cảm thấy vài hòan cảnh trắc ẩn đến ngớ ngẩn cho gia đình của nàng hay không. Chàng đơn giản là không phải loại đàn ông đó và sẽ không bao giờ là thế. Nếu Lizzie Wareham là nạn nhân của trường hợp này chứ không phải là con nợ tham lam, như nàng đã từng khăng khăng trước đó, vậy thì điều đó là thứ gì đối với chàng? Chẳng là gì cả.

Chàng không có trách nhiệm an ủi người khác trên vai mình. Trách nhiệm của chàng là chỉ đối với bản thân chàng mà thôi. Bởi vì chỉ có mình chàng. Một mình. Đó là thứ chàng có_đơn độc. Và đó là cách mà chàng thích hơn, và nó sẽ luôn như thế.

Ilios nhấn chân vào cái chân ga tăng tốc. Chàng cần tập trung vào việc tăng thêm tốc độ việc này có thể sẽ cho chàng một lí do để không phải tập trung vào cái người phụ nữ đang nằm ngủ ngay bên cạnh chàng, mà nó không phải là một lí do mà chàng cần, chàng dám đảm bảo với mình như thế. Và cũng không phải nó là bất kì thứ gì đối với chàng nếu cái góc nghiêng mà nàng đang nằm ngủ như thế sẽ có thể làm nàng bị vẹo cổ. Nhưng bàn chân của chàng đã đạp vào thắng trong một phút giữa lúc chàng nhận ra tư thế không thỏa mái của nàng và bác bỏ lại nhu cầu của chàng mong muốn liên quan đến việc đó.

Vài bản năng mách bảo với Lizzie rằng có thứ gì đó thay đổi và nàng cần phải thức dậy. Một mùi thơm_ kì lạ và rộn ràng, và cũng rất thân quen và đầy khao khát_đã bắt vào trong ý thức của nàng, giống như một sự ấm áp từ trái tim của một cơ thể khác sát bên người nàng, sự vuốt ve của một bàn tay trên da thịt nàng. Chầm chậm Lizzie mở mắt ra, tim nàng đập mạnh trong lồng ngực khi nàng nhận ra rằng nàng đang hầu như nằm thẳng người trên cái ghế trước của chiếc Bentley, và Ilios thì tì người phía trên nàng. Ánh sáng êm dịu chiếu bên trong xe, và nó chạm khắc những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt chàng.

Bên trong đầu nàng là một mớ hỗn độn, bẫy chặt nàng vào nơi mà nàng không thể ngăn được nó, giày vò nàng với những hình ảnh của nàng đang vươn lên chạm vào khuôn mặt chàng bằng đầu ngón tay nàng, khám phá những đường nét rõ ràng của nó. Chắc chắn nó là điều có thể không khi một người đàn ông có thật sống động lại có được những đường nét trên khuôn mặt đầy nam tính hoàn hảo như thế này?

Nàng muốn được chạm vào chàng, và vuốt ve những ngón tay nàng khắp mặt chàng như thể chàng thật sự là một pho tượng đẹp lộng lẫy, được tạo ra bởi những bàn tay quá điêu luyện mà không thể nào cưỡng được mong muốn được chạm vào tác phẩm mà chúng đã tạo ra.

Nàng có thể hầu như cảm thấy được những đường nét sắc sảo trên miệng của chàng_ cái môi dưới đầy đặn và gợi cảm, cái đường rãnh ở trung tâm phía trên môi trên chàng thì gần như là được đánh dấu rất rõ. Một dấu hiệu của nhục dục tuyệt vời, nàng đã có đọc được một lần đâu đó. Da chàng thật ấm và khô, và khi nàng khám phá ra những khuôn mẫu trên môi chàng thì chàng đã vươn tới và cầm cổ tay nàng lên hôn vào những ngón tay của nàng.

Điên cuồng Lizzie đấu tranh để ngồi bật dậy, kinh hoàng vì cái hình ảnh không mong muốn và quá gần gũi của Ilios trong đầu nàng mà việc đó đã khơi nó lên.

Giọng nói sắc nhọn “Nằm yên” của chàng, là một mệnh lệnh khắc nghiệt, mắt chàng màu vàng tối trong cái ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn trong xe. Không phải nó là Vua Midas, người đã chạm vào mọi thứ đều biến thành vàng, đã lấy đi nước và thức ăn của mình bằng cách đó sao? Thậm chí con trai của ông cũng bị biến thành tượng vàng vì bị chạm vào, làm cho ông ta không thể có được tình yêu nữa. Đó có phải là thứ đang xảy ra với Ilios không? Có phải cái việc sinh ra chàng và gánh nặng thừa kế đang tước đi của chàng khả năng cảm nhận tình yêu? Chuyện gì nếu nó thực là thế? Tại sao nó lại làm nàng bận tâm?

“Không có nguyên nhân gì cho cô phải hành động như một trinh nữ căng thẳng cả. Tôi chỉ đơn giản là điều chỉnh lại ghế ngồi của cô để cô ngủ an toàn hơn thôi”

Câu nói “Cảm ơn” của Lizzie thật ngượng ngập và rỗng tuyếch.

Khi chàng chuyển lại chỗ ngồi của mình Ilios bảo nàng bằng một giọng cô đọng bác bỏ, “Không cần cảm ơn tôi. Sau cùng thì, cô đã rơi vào tôi nên sự an toàn của tôi theo thỏa thuận thì cũng nhiều như của cô”

Lizzie có thể đá vào mình. Đương nhiên chàng không hề nghĩ về sự an toàn cá nhân của nàng rồi. Sao chàng lại thế chứ?

Ilios nhận ra sự giật mình của nàng_rõ ràng theo bản năng và không phòng bị. Nhưng chàng đương nhiên không hề bị nó tác động. Còn hơn thế. Thứ cuối cùng mà chàng mong muốn là quan hệ tình dục xảy ra giữa họ để làm rắc rối thêm cho cái tình cảnh này. Ilios nhìn ra bóng tối trước cái xe. Chàng có lẽ nên làm rõ hơn cho nàng biết. Không phải vì lòng kiêu hãnh của mình, dĩ nhiên. Không. Nó chỉ đơn giản là một điều nhạy cảm cần làm rõ.

Khởi động lại xe, chàng thông báo thật thản nhiên với Lizzie, “Tôi nên làm rõ hơn rằng cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ đơn giản là công việc. Nếu cô nghĩ rằng sẽ được cộng thêm tiền thưởng bằng cách mời mọc một ít tình dục, vậy hãy để tôi cảnh cáo cô biết là không nên làm thế”

Khi Lizzie thở hắt ra vì nhục nhã giận dữ, thì Ilios tiếp tục thẳng thừng, “Tôi không muốn cả cơ thể lẫn khao khát của cô. Cô đã bị xúi dục mời mọc tôi cả hai thứ đó, hoặc một trong hai, vậy thì hãy ngăn cản cái sự xui khiến ấy đi”

Thế đấy_đó là làm rõ vị trí cho cô ta, Ilios quyết định. Nó hiển nhiên sẽ xóa bỏ những rủi ro trong tương lai là cơ thể của chàng sẽ phản ứng với sự gần gũi của nàng một cách không mong đợi.

Chàng đã nhận thức được rõ ràng cái tác động chàng đã gây ra cho nàng, Lizzie đau khổ thầm nghĩ

Bực mình, giờ cái ghế của nàng thẳng băng và nàng có thể ngủ thỏa mái, nhưng nàng cảm thấy quá xấu hổ để làm thế. Vì vậy nàng tìm ra cái nút Ilios đã dùng và làm cái ghế bật lên như cũ, thông báo với chàng bằng một giọng công việc nhất mà nàng có thể làm được, “Các em tôi sẽ mong tin từ tôi. Tôi nghĩ tốt nhất nếu tôi nói cho chúng biết là tôi sẽ làm việc như một nhà thiết kế nội thất cho anh, chứ không nên cố gắng giải thích về cuộc…hôn nhân của chúng ta”

“Tôi đồng ý. Tuy nhiên, các bạn bè và người quen của tôi là có liên quan đến cuộc hôn nhân sẽ rõ ràng trở thành một thực tế trong cộng đồng, và vì lí do đó tôi nghĩ chúng ta nên đồng ý một lịch sử hợp lí cho mối quan hệ của chúng ta. Tôi đoán chúng ta sẽ nói đơn giản rằng mình gặp nhau khi tôi đi công tác ở Anh và mối quan hệ của ta đã phát triển từ đó. Tôi giữ nó và cô trong vỏ bọc, mãi đến khi tôi quyết định muốn cưới cô thì mới nói ra”

“Đến khi chúng ta quyết định rằng chúng ta muốn kết hôn với nhau,” Lizzie sửa lại kiên quyết, từ chối việc quay đi và nhìn thẳng vào mắt chàng khi chàng chiếu ánh mắt vào nàng với vẻ ngạo mạn không tin cái điều hoàn toàn đơn giản đó.

“Chúng ta sẽ quay lại thành phố nhanh thôi.” Chàng tiếp tục, phá vỡ sự im lặng. “Cô ở khách sạn nào?”

“Tôi đã có ý định ở một trong những căn hộ đó,” Lizzie buộc lòng phải thú nhận.

“Ý cô là cô chưa đặt phòng ở đâu cả?” Giọng chàng thật châm biếm và bực tức, làm Lizzie cảm thấy ngu ngốc và không chuyên nghiệp. Nàng có quá nhiều thứ khác trong đầu để lo lắng đến nỗi nàng đã hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng giờ nàng không có nơi nào để ở.

“Như tôi đã nói, tôi cứ nghĩ sẽ ở một trong những căn hộ,” nàng tự vệ, nói, “ Chỉ cần thả tôi xuống nơi nào đó bất kì ở trung tâm và tôi sẽ tự tìm ra nơi nào đó”

Điều cuối cùng nàng muốn là để cho chàng đưa nàng đến một khách sạn 5 sao nào đó mà nàng không thể trả nổi.

Ilios lại bực tức khi tính toán những rủi ro khi có ai đó chàng quen biết sẽ nhìn thấy Lizzie và nhớ ra nàng sau này nếu chàng đặt phòng cho nàng ở khách sạn. Chàng quyết định việc đó quá kì cục. Nó không phải là chàng quan tâm về việc vợ sắp cưới của mình không mặc quần áo hàng hiệu, trang điểm hoàn hảo và đeo đầy trang sức đắt tiền, mà là cộng đồng quanh đó sẽ bàn tán, và chàng không muốn bất kì ai hỏi những câu hỏi kinh khủng.

Họ đang đi dọc theo một con đường rộng, băng qua một tòa nhà bằng đá hoa cương lắp kính được thiết kế hoàn hảo, nhưng trước khi nàng có thể nhận xét về nó thì Ilios đã quẹo vào một bên vệ đường và lái xuống một dốc tối, khởi động cái cửa ngay trong bức tường đá hoa cương màu đen bên cạnh mở ra cho chàng lái vào trong.

“Chúng ta ở đâu đây?” Lizzie không chắc chắn hỏi.

“Tòa nhà xây dựng công ty Manos,” Manos bảo nàng. “Với tình huống này tôi nghĩ tốt nhất là cô ở trong căn hộ của tôi. Có những nghi thức mà sẽ cần giải quyết_ và thật nhanh, nếu sự nghi ngờ của anh họ tôi không được báo động. Bởi vì cô không đặt trước khách sạn, nên hợp lí nhất là cô phải ở với tôi”

Ở với chàng ư? Miệng Lizzie trở nên khô khốc vì hồi hộp và căng thẳng.

“Không có gì để nói à?”

“Tôi có thể nói gì? Cảm ơn à?” giọng của Lizzie đầy tuyệt vọng và những cảm xúc của nàng dâng tràn khi nàng đề nghị. “Anh có bất kì suy nghĩ gì việc nó sẽ ra sao cho vị trí của anh chưa? Không biết anh có thể trả hóa đơn của mình được hay không? Hay thậm chí là bữa ăn tiếp theo của anh là từ đâu? Khi không có bất kì ai có thể giúp?”

“Vâng. Tôi đã biết tất cả những thứ đó và hơn nhiều nữa_ hơn cả thứ cô có thể hình dung được kìa”

Câu trả lời của chàng làm tắt ngay câu nói giữa chừng của nàng, bỏ nàng há miệng đứng đó luôn.

Ilios không có ý định cho phép mình nói về những kỉ niệm đã bị chôn sâu của chàng, nhưng giờ chàng đã bắt đầu làm thế chàng phát hiện ra thật không thể ngăn mình ngừng lại được. Những cảm xúc_ giận dữ, cay đắng, oán giận_ đấu đá với nhau để nói lên chuyện của mình, vỡ òa ra trong những lời thù hận giận dữ.

“Thế chiến II và mọi thứ sau nó đã phá hủy may mắn của gia đình tôi. Thứ mà Junta không thể làm được. Tôi rời nhà khi mới 16, dự định sẽ làm ra may mắn cho mình như tôi đã hứa với ông tôi. Thay vì đó tôi dừng chân tại Athens, ăn xin những người khách du lịch giàu có. Đó là cách tôi học được tiếng Anh. Từ đó tôi có việc ở công trường xây dựng, xây những khách sạn. Và đó là cách tôi học được cách kiếm tiền thế nào”

“Và anh làm việc mãi đến khi anh tự mở công ty riêng mình?”

“Thành thật mà nói. Chỉ có cách tôi tự mình nâng mình lên là thông qua ngục tù và vài mánh khóe bài bạc tốt mà thôi. Tôi đã bị kết án sai là ăn cắp nguyên liệu từ công trường mà mình đang làm việc. Trong tù, tôi thấy rằng mình có thể kiếm tiền từ việc chơi bài, tôi tích lũy tiền đó, và sau đó tôi trở lại việc xây dựng và bắt đầu đem ra sử dụng những thứ mình đã học”

Chàng sẽ có rất nhiều kẻ thù rất xấu xa, Lizzie nghĩ thế, run rẩy một chút khi nàng nghe giọng chàng không hề mủi lòng chút nào về thứ đã làm chàng ra thế.

Chuyện gì đã xảy ra cho chàng? Ilios tự nhủ. Tại sao chàng đột nhiên nói về những thứ chàng đã thề không bao giờ nói với ai? Nó phải là bởi vì chàng muốn đảm bảo rằng Lizzie Wareham không bao giờ bỏ cái suy nghĩ rằng nàng là người duy nhất gặp khó khăn trong đời. Hài lòng với câu trả lời, Ilios bước ra khỏi xe và đi vòng qua cửa hành khách để mở cửa cho Lizzie.

Chàng không có chút tì vết, Lizzie nhận thấy, trong khi nàng cảm thấy chắc chắn rằng mình phải trông rất lôi thôi vì đi một quãng đường dài. Trong khi nàng chỉnh sửa lại cái quần jean, và sau đó cũng làm điều tương tự cho mái tóc mình, thì Ilios đi ra thùng xe và mang vali của nàng ra. Lizzie vội vàng chạy đến đỡ giúp chàng nhưng chàng lắc đầu, xách lấy chúng dễ dàng như thể chúng được làm bằng giấy. Nàng không cần phải tự hỏi xem những cơ bắp của chàng là từ đâu. Không nghi ngờ gì là từ những công trường xây dựng rồi.

“Thang máy lối này” chàng nói, dẫn nàng đến thẳng cái khu vực rộng vài thước bằng kính và đá hoa cương. Chàng khởi động nó với một mã số vào trong cái khóa, lùi lại để nàng đi vào trước.

Nếu chàng không kể cho nàng biết về thời thơ ấu của mình thì nàng sẽ không bao giờ có thể đoán ra được, Lizzie thừa nhận. Chàng có những tính cách bóng bẩy và tự tin làm nàng liên tưởng đến những người được sinh ra trong nhung lụa, chứ không phải người phải trưởng thành trong khốn khó. Nhưng nền tảng gia đình chàng rõ ràng là giàu có, vì biết được gia đình chàng đã sở hữu thứ đó đã một thời kì rồi. Chuyện đó có làm chàng khó khăn hơn không? Cách xa chàng ra những thứ chàng lẽ ra phải có chúng? Có khi nào chàng cảm thấy lạc lõng và cô đơn không?

Lizzie cố gắng hình dung ra nàng cảm thấy thế nào nếu không có những em gái của mình, và sau đó cảnh báo mình rằng sự thông cảm là thứ Manos không hề mong muốn. Chàng là người đứng một mình bởi chàng muốn đứng một mình. Chàng đã tử tế nói rõ với nàng thế rồi.

Thang máy cuộn lên thật nhanh, làm bụng nàng nôn nao. Nàng chưa bao giờ thật sự thích thang máy, và cái này làm toàn bằng kính, ở trong cái không gian như thánh đường của tòa nhà. Dù rằng giờ nó chìm trong bóng tối, nhưng vẫn làm nàng cảm thấy hồi hộp rõ rệt.

Thang máy ngừng lại đột ngột và lặng lẽ, cửa mở ra một hành lang thật ấn tượng. Vách và sàn được phủ đá vôi, và bao phủ trong ánh đèn sáng, soi rõ hai cái bàn đá vôi hai bên cái cửa, trông khéo léo như thể chúng được tạc từ bức vách chứ không phải đứng dựa vào đó. Hai bức tượng bán thân_ ở cả trên hai cái bàn_cũng được chiếu sáng rực bởi ánh đèn.

Khi chàng thấy nàng nhìn chúng, Ilios nói. “Chúng được cho là của Alexandros Manos mang về từ Ý cùng lúc với cái bản copy tòa nhà Palladio thiết kế. Nếu cô biết Villas Emo và lịch sử của nó thì cô sẽ biết rằng gia đình Emo đã được cho là gốc Hy Lạp và đã truyền nó vào vẻ ngoài mang tính Hy Lạp truyền thống của cái villa đó”

“Như một cái cảng thương mại, Venice là như một nồi lẩu của các quốc gia khác nhau tụ họp về” Lizzie đồng ý.

Ilios gật đầu, sau đó mở cửa và chờ cho nàng theo vào trong.

Một đường hành lang với một bên là đá hoa cương đen và bên kia là kính, mở ra một không gian sống thật rộng với những bức tường được ốp kính từ sàn lên đến trần theo suốt cả chiều dài. Đi dọc theo đó Lizzie có thể nhìn thấy bầu trời đêm lấp lánh đầy sao.

Một cái ghế sofa trắng đặt trên nền gạch đen, hướng vào một lò sưởi hiện đại ngay trung tâm của căn phòng. Nhặt lấy cái điều khiển từ xa, Ilios nhấn vào một cái nút và bức tường bằng kính đen phía trên ống khói bao quanh lò sưởi mở ra, lộ ra một cái tivi màn hình rộng.

Mọi thứ trong căn phòng đều là những tác phẩm nghệ thuật và hiện đại, Lizzie nhận thấy thế.Nàng có thể ngay lập tức gọi tên những đồ thiết kế nội thất theo từng bộ với nhau là được làm cho nội thất, và thậm chí nhà thiết kế cũng được thể hiện theo phong cách để biết là ai.

“Walt Eikehoven.” Không cần suy nghĩ, nàng nói ra tên ông ta thật to.

Ilios nhìn quanh. “Cô biết ông ta?”

“Không , nhưng tôi biết phong cách của ông ta” Lizzie trả lời, “Những cái ghế sofa và những đồ vật đó không thể nhầm lẫn được là của ông. Tôi đã nghe nói rằng ông có một danh sách các khách hàng theo tháng, chứ không phải theo năm”

Ilios nhún vai. “Hàng có thể được nhảy qua. Tôi sẽ chỉ cho cô phòng ngủ khách, và sau đó cô sẽ cần thứ gì đó để ăn. Tôi sẽ gọi vài thứ_ cô thích moussaka chứ? Nếu thế, chúng ta có thể ăn trong nửa tiếng nữa”

Lizzie gật đầu. Nàng đã đói, nhưng cũng mệt nữa.

“Lối này” Ilios chỉ cho nàng.

“Lối này” dẫn đến một hành lang khác không có cửa sổ cũng làm bằng kính và đá hoa cương, cái này thì có hốc tường thiết kế bên trong, mỗi cái có chứa một mẫu vật nghệ thuật bằng đá rất tỉ mỉ công phu.

Căn hộ bản thân nó cũng là một tác phẩm nghệ thuật, Lizzie nhận thấy, nhưng tim nàng đau đớn vì một câu hỏi riêng tư. Làm thế nào hai đứa con trai không mẹ của Ilios Manos lại có thể được nuôi dạy cho phù hợp với một môi trường thế này? Nàng không nghĩ rằng nàng thật sự mong muốn sống trong một bầu không khí tao nhã và vô trùng thế này được, thậm chí là một nhà thiết kế nàng cũng có thể đánh giá cao việc thiết kế gây ấn tượng của nó.

Ilios ngừng lại bên ngoài một cánh cửa ngay hành lang và chỉ dẫn cho nàng. “Tôi nghĩ cô sẽ tìm thấy mọi thứ mình cần ở bên trong.”

Gật đầu lần nữa, Lizzie mở cửa. Cùng lúc nàng đóng cửa lại nàng cũng biết rằng Ilios đã đi_ không phải vì nàng nhìn thấy chàng bỏ đi, mà bởi vì như thế nào đó không biết nàng lại cảm nhận thấy điều đó. Không khí quanh nàng và phản ứng của thân thể nàng bảo cho nàng biết rằng chàng đã không còn ở đó nữa.Nàng cau mày. Nhận ra Ilios hấp dẫn gợi tình là có thể hiểu được, và nàng cố bảo mình dập tắt đi nỗi lo sợ đang lớn dần về việc nàng sẽ sống gần gũi chàng như thế nào đây. Rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ lạ lùng như thế thì làm cho hầu hết phụ nữ đều bị tác động. Nhưng nàng không phải là hầu hết phụ nữ, và nàng hoàn toàn lo sợ về điểm yếu dễ bị tổn thương của mình. Khám phá được rằng chàng đã tạo ra một tác động lớn lao đến cảm xúc của nàng như thế , thậm chí làm cho da nàng có thể ghi nhớ được sự hiện diện hoặc là thiếu vắng của chàng là một sự đe dọa nguy hiểm vô cùng_ nguy hiểm và thật sự không nên mạo hiểm vượt qua giới hạn.

Thay vì nghĩ về cái ảnh hưởng mà Ilios đã gây ra, Lizzie đã bảo mình phải cố gắng và tập trung vào mọi thứ xung quanh nàng. Là một nhà thiết kế nàng có thể có khả năng học hỏi nhiều thứ mà nàng bắt gặp trong cuộc sống của mình, khi thử thách miễn cưỡng hiện tại của nàng cuối cùng cũng đã qua.

Phòng ngủ khách, lấy ví dụ, thì chính xác là thế_ một nơi sang trọng, như một phong cách khách sạn chuyên nghiệp, với khu để ngủ ở cuối cùng và có một cái giường rộng lớn, và không gian sống là những vật dụng nội thất khác với sofa, bàn và bàn làm việc.

Giống như phòng khách, phòng ngủ dành cho khách cũng có tường lắp kính khắp chiều dài căn phòng, nhưng cái này nhìn từ bên trong ra ngoài những thứ nàng tưởng tượng phải là một khu vườn gần gũi, bởi nó được đặt trên nóc của tòa nhà. Được cẩn thận lắp vào hệ thống chiếu sáng nhẹ làm lộ ra một cảnh quan của một khu đền cũ của Hy Lạp đã bị hủy hoại, cái này nhìn xuống một khu vườn có những bậc tam cấp dẫn đến một cái hồ bơi. Dọc theo chiều dài hồ bơi là hàng dãy cột, trồng nho, dẫn đến một cái hang yêu thích được những nhà thiết kế Phục Hưng của Ý đặt đối diện với ngôi đền.

Hoa văn màu xanh theo hình dạng phức tạp ngăn cách khu vực hồ bơi với không gian bên ngoài bức tường kính, vì thế khoảng không đó định hình hầu như thành một khu vực phòng khách riêng tư ngòai trời, với hai lối cửa từ khu phòng khách chính mở ra ngoài là đến nó.

Lizzie không thích nghĩ đến con số tiền hàng triệu mà chỉ nghĩ đến căn hộ và khu vườn của nó chắc hẳn rất đắt. Theo cách chuyên nghiệp, nàng rất kính sợ. Cái loại họat động này cách xa với cấp độ chuyên môn của nàng đến nỗi lần duy nhất mà nàng nhìn thấy được một cái là ở trên tờ tạp chí. Nhưng, là một phụ nữ chia sẻ không gian sống với hai em và 2 cậu bé sinh đôi 5 tuổi, nàng gần như bị đẩy lùi bởi cái lạnh, xinh đẹp và kiêu kì của không gian này. Nó làm cho nàng cảm thấy rằng là một con người sự tồn tại của nàng bên trong nó đã làm hỏng mất vẻ hoàn hảo vô trùng của nó.

Ilios đã trao cho nàng cái vali kéo trước khi bỏ đi, và đương nhiên nó trông thật lố bịch trong nơi này.

Nửa giờ sau, chàng đã nói. Có nghĩa là nàng có sự lựa chọn là tắm rửa và chỉnh trang quần áo tóc tai hoặc nhắn tin cho các em mình.

Sự lựa chọn đó thật sự là không lựa chọn gì cả. Lizzie mỉm cười thảm não khi nàng đến cánh cửa đôi ở một bên cái giường cực rộng,được trang hoàn màu xám và lanh trắng theo tông màu của sàn gạch màu xám.

Đằng trước cái cửa đôi là một không gian cho cái tủ quần áo có hộc_ đủ rộng cho toàn bộ tủ quần áo trong gia đình nàng có thể chứa vừa_ và phía trước nó, qua một bộ cửa khác, là phòng tắm, có cả bồn tắm và vòi sen, và một cái bồn rửa mặt riêng biệt. Lần đầu tiên từ khi bước vào căn hộ Lizzie mới nhận ra nàng đã ở trong một căn phòng có cả những thiết kế nghệ thuật hiện đại lẫn gợi cảm xa hoa. Ngay lúc bắt đầu, cái tường bằng kính kéo dài đến hết chiều dài của nhà tắm, làm cho nó có thể đứng trong một kiểu phòng tắm vòi sen hoặc nằm trong một cái bồn tắm bằng đá khổng lồ và nhìn ra ngoài vườn. Đá lát bằng đá vôi phủ hết sàn nhà và tường; những cái khăn tắm dày, mềm mại và màu xám, trắng và màu be được chồng trên một cái kệ xây thụt vào trong của bức tường đá vôi gần bên bồn rửa mặt đôi.

Sau một cái nhìn tiếc rẻ vào cái phòng tắm đứng vòi sen, Lizzie rửa tay và mặt và sau đó quay lại phòng ngủ, ngồi vào cái ghế sofa trắng và nhanh chóng nhắn tin cho gia đình mình để bảo với mọi người tin tốt về nhiệm vụ của nàng từ người chủ của công ty xây dựng Manos.

Sau khi xong, nàng chỉ còn đủ thời gian để chải đầu và sơn lại son môi trước khi liếc nhanh vào đồng hồ để biết thời gian đã đến.

Khi nàng trở lại phòng khách, nàng thấy nghi ngờ, từ cái cau mày nhanh mà Ilios trao cho, rằng chàng mong thấy nàng đã thay quần áo rồi. Không nghi ngờ gì là chàng đã quen với việc phụ nữ luôn nỗ lực hết mình để gây ấn tượng với chàng, nhưng thậm chí nếu nàng có thời gian để thay, Lizzie thừa nhận, thì tất cả những thứ nàng phải thay chỉ là một cái áo khác, nàng không muốn gây ấn tựơng với chàng.

Trong khi chàng có thể không hề phô bày những khuynh hướng mà người ta mong đợi ở một người đàn ông “không đến từ đâu cả”_là ví dụ, trong khi nàng không nghi ngờ gì rằng cả quần áo và đồng hồ chàng đeo đều đắt tiền, chúng đối nghịch với tính khoe khoang_ thì nàng ngờ rằng những kiểu phụ nữ thích hàng hiệu là lựa chọn bình thường cho một miếng đường của chàng. Điều này có thể là lí do chàng xem giới nữ của nàng là quá tham lam.

Thức ăn của họ đã được đưa đến trong khi nàng ở trong phòng của mình, là món moussaka đơn giản trong đĩa. Nó hoàn toàn ngon, Lizzie thừa nhận khi họ ngồi đối diện nhau bên cái bàn kính đen bóng loáng,_ cũng như là loại rượu mà Ilios đã rót cho nàng để ăn với nó.

Nó chỉ là cần thiết để nhắc chàng quyết định rằng Lizzie có thể trả hết nợ cho chàng bằng cách trở thành vợ chàng. Chàng không hề có một hứng thú cá nhân nào với bất kì điều gì ở nàng, Ilios nhắc mình khi chàng nhìn nàng thưởng thức đồ ăn, đơn giản không có chút bận tâm về thực tế rằng nàng vẫn ăn mặc như một người lao động mà không có bất kì thứ gì làm nổi bật được thân hình nàng và rõ ràng cũng được thiết kế không nhằm làm khơi dậy khao khát của đàn ông. Vậy thế thì tại sao nó làm chàng bực tức khi nhận ra rằng nàng không hề có chút nỗ lực bé tẹo nào nhằm thu hút sự chú ý chàng? Chàng thật sự là loại đàn ông khuôn sáo ư? Hay là vì, mặc cho sự thật rằng nàng không nỗ lực thu hút chàng chú ý, chàng lại rất chú ý đến nàng?

Nếu chàng như thế, vậy thì nó có lẽ là do cái thực tế rằng đã quá lâu rồi chàng chưa chia sẻ giường với phụ nữ. Chàng đã kết thúc mối quan hệ cuối của mình sau khi người tình của chàng bắt đầu ép chàng kết hôn_ hơn một năm trước, thật sự là thế.

Nếu nhân cách của Lizzie làm phiền chàng vậy thì nó chắc chắn là bởi thế, vì mối liên hệ với phụ nữ gần đây của chàng là qua những sự kiện xã hội đa dạng và quan hệ kinh doanh, và không có bất kì cấp độ cá nhân nào, chàng coi là đương nhiên chuyện những phụ nữ chàng gặp luôn chải chuốt, ăn mặc theo cách làm hài lòng đàn ông mà họ có ý định rõ ràng.

Ilios nhìn nàng cau mày.

“Cô sẽ cần một tủ quần áo mới trước khi cô có thể xuất hiện trước công chúng như là vị hôn thê và vợ của tôi,” chàng thông báo với Lizzie.

“Tôi có rất nhiều quần áo ở nhà. Tôi có thể bảo các em mình gởi qua một ít”

“Không”

“Tại sao?”

“Tại sao? Hiện giờ cô ăn mặc như thể cô là một phụ nữ có chồng sống ở ngoại ô mà chỉ có một việc duy nhất là chăm sóc gia đình. Quần Jean và áo cộc, giày mọi… Một phụ nữ người không tìm kiếm để thu hút sự chú ý của đàn ông,và người mà có lẽ sẽ thậm chí thích chối bỏ sự chú ý của đàn ông hơn.” Chàng làm một cử chỉ phản bác chích mạnh vào sự kiêu hãnh nữ giới của Lizzie.

“Không phải tất cả phụ nữ đều không tự trọng đến nỗi muốn quảng cáo sự nhạy cảm của mình cho cả thế giới. Vài người của chúng tôi thích giữ cái khía cạnh riêng tư đó cho chúng tôi hơn. Thật sự, chúng tôi còn tự hào về nó” nàng dữ dội nói cho chàng biết.

“Chính xác thì ý là gì?” Ilios gặng hỏi. “Ăn mặc quần áo luộm thuộm với đồ lót có thể gọi là gợi cảm bên dưới à?”

Lizzie có thể cảm thấy má ửng đỏ rừ lên và cuối đầu qua ly rượu của mình, hy vọng rằng những sợi tóc mềm rũ của nàng sẽ che kín được chúng, khi nàng lơ đãng chạy ngón tay vòng quanh miệng ly. Sự thật là những chị em nàng thường trêu nàng bởi nàng là fan của đồ lót lụa, satanh và đan ten, càng nữ tính càng tốt.

Ilios quan sát cử chỉ của nàng, biết được ngay lập tức nguyên nhân sự đỏ mặt trên má nàng và sự miễn cưỡng của nàng khi phải đối mặt với chàng. Đó là vấn đề còn nhiều hơn là sự quan tâm và không tin nổi đối với chàng là sự tác động khi biết về những bộ đồ nhạy cảm bên dưới của nàng, việc Lizzie Wareham có cân nhắc khi chọn mặc những bộ đồ lót gợi cảm đã có tác động đến cơ thể chàng. Nó có lẽ là do hơn 1 năm nay chàng chưa có người tình, nhưng điều đó không bào chữa được cho những hình ảnh đang lấp kín tâm trí chàng lúc này, và cái phản ứng mà chúng gây ra cho bên trong cơ thể của chàng.

Ilios không thể nhớ được trước đó đã quá vui vẻ đến nỗi chàng phải ngồi lì tại bàn, và theo cách đó mới có thể che đậy được người phụ nữ khỏi nhìn thấy được phản ứng của chàng đối với cô ta. Bị dựng đứng dậy hoàn toàn một cách đau đớn và cứng ngắc như thế là một lĩnh vực thuộc về những cậu choai choai mới lớn chưa hoàn thiện hết kiến thức về tình dục_ chứ không phải là những người đàn ông ở tuổi 30, và đương nhiên không thể là chàng được. Tâm trí có thể đánh lừa một người, chàng tự nhắc mình, và phản ứng của chàng có lẽ không phải vì Lizzie Wareham mà vì những hình ảnh chàng tự tạo ra. Chàng không hề khao khát nàng. Chàng chỉ, nói thẳng ra, là đơn giản dựng dậy. Chàng có thể đặt vào bất kì hình ảnh cơ thể của một người phụ nữ gợi cảm nào cho cái hình ảnh đó và cũng có thể bị tác động tương tự. Khao khát Lizzie Wareham không phải là một phần trong kế hoạch của chàng, và vì thế nên không được phép xảy ra.

“Tôi có việc phải làm, vì thế tôi cho rằng cô nên tranh thủ cơ hội để đi ngủ sớm tối nay đi” chàng thông báo với Lizzie.

Chàng muốn nàng tránh ra bởi sự hiện diện của nàng đang quấy phá chàng với cấp độ gợi cảm và cực kì cá nhân đến nỗi chàng không thích. Không phải chỉ trong 1 phút.

Đầu Lizzie ngẩng lên, gương mặt nàng càng nóng đỏ hơn khi cơ thể nàng ngay lập tức đáp lại với cái từ giường ngủ_ và không phải theo cách bất kì nào mà mọi người phải làm với việc đi ngủ. Không hiểu sao những cảm xúc của nàng từ chối chấp nhận rằng không có thứ gì trần tục như việc đi ngủ mà lại có thể xảy ra trên giường mà theo cách nào đó lại liên quan đến Ilios Manos cả. Cái này, đương nhiên, hoàn toàn ngớ ngẩn. Nàng đang phản ứng giống như một cô thiếu nữ tuổi dậy thì căng tràn hoócmôn, đang run lẩy bẩy vì bối rối với một sự ham muốn xác thịt mạnh mẽ.

“Vâng, tôi mệt rồi” nàng xoay sở để trả lời. Nàng đang lấy lại cân bằng về tinh thần để vượt qua vài thứ nguy hiểm mà không cần liều lĩnh nhìn vào nó, bằng quyết tâm tránh sử dụng đến từ ‘giường’, Lizzie chế giễu mình. Nhưng nàng có thể làm gì khác, với cơ thể của nàng đang ra hiệu với một xúc cảm mãnh liệt đang gia tăng vì nó nhìn thấy được viễn cảnh được lên giường với Ilios Manos? Không phải đó là thứ sẽ xảy ra. Chàng đã nói với nàng rồi. Họ chỉ đơn thuần là công việc, đó là tất cả, và đó là cách nó sẽ dừng lại. Bằng cách nào đó nàng sẽ tìm ra sức mạnh để đảm bảo nó sẽ như thế.