Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 63: Lại một người nữa

Cả buổi nói chuyện, Tư Đồ Lăng Tuyết chẳng hé răng nửa lời. Cô chỉ ngồi im lặng, ánh mắt đề phòng nhìn người thiếu niên.

Cậu ta chính là người đã bầu bạn với Hiên Viên Ngạo Thiên trong suốt thời gian nằm viện, tên Thiên Hạo.

Bất quá, Tư Đồ Lăng Tuyết không tin cậu ta chỉ tên Thiên Hạo.

Chiếc nhẫn bạc chạm trổ hình phượng hoàng có chứa kim tẩm độc được cô thủ sẵn trên ngón giữa, khẩu súng trong túi cũng được cô nắm chặt.

Tuy nhiên, suốt cả quá trình nói chuyện, Thiên Hạo không hề có hành động gì khả nghi.

Trò chuyện độ hơn một tiếng, Thiên Hạo xin phép Hiên Viên Ngạo Thiên được trở về phòng bệnh của mình.

Lúc cậu ta đi khỏi, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng lấy cớ đi về để bám theo.

Thiên Hạo đi trước. Tư Đồ Lăng Tuyết theo sát phía sau.

Đến một khúc hành lang vắng vẻ, Thiên Hạo bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía bức tường sau lưng, cất giọng lạnh lùng: "Chị định đi theo tôi đến khi nào nữa đây hả?"

Tư Đồ Lăng Tuyết từ từ bước ra khỏi chỗ nấp. Cô chĩa khẩu súng đã mở chốt an toàn vào Thiên Hạo.

"Tôi nên gọi cậu là Thiên Hạo hay Andre thiếu gia nhỉ?" Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn cậu ta, cất giọng mỉa mai.

"Vậy tôi phải gọi chị là Diệp tiểu thư hay Lăng Tuyết điện hạ?" Thiên Hạo cũng không chịu thua kém.

"Sao cũng được." Tư Đồ Lăng Tuyết nhún vai, dường như chẳng quan tâm.

"Nhưng mà nếu cậu đã biết tôi là Tư Đồ Lăng Tuyết thì hẳn cũng biết người trong phòng chính là Hiên Viên Ngạo Thiên!" Tư Đồ Lăng Tuyết đi về phía Thiên Hạo, họng súng đặt ngay mi tâm của cậu ta.

Thiên Hạo dường như chẳng hề sợ hãi. Cậu ta nở một nụ cười như có như không: "Biết thì sao, không biết thì lại đã sao. Chị muốn gì ở tôi?"

Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn cậu ta hồi lâu. Rất lâu sau, cô mới lên tiếng: "Tử Thần, cậu đã lưu mầm độc đó trong người bao lâu rồi?"

Thiên Hạo hơi sững người, có lẽ cậu ta không ngờ Tư Đồ Lăng Tuyết sẽ hỏi một câu như vậy. Cũng rất lâu sau, cậu ta mới trả lời: "Từ khi tôi năm tuổi. Đến nay cũng đã mười năm."

"Nhưng làm sao mà chị biết được tôi trúng độc?" Thiên Hạo khó hiểu.

"Vì tôi là Tư Đồ Lăng Tuyết."

Thiên Hạo:"..."

"Được rồi. Vào phòng rồi nói tiếp."

...

"Trên người cậu tỏa ra mùi hương đặc trưng của "Tử thần". Mùi này thanh lại nhẹ, rất khó ngửi được. Bất quá, mũi tôi lại thuộc dạng nhạy cảm, cho nên đã ngửi thấy."

Ngừng một lát, Tư Đồ Lăng Tuyết nói tiếp: "Còn về phần làm sao tôi lại biết về mùi hương của "Tử thần". Thực ra cũng không có gì đặc biệt. Bà cố của tôi, Tiêu Đồng Hi chính là một thiên tài về độc của hắc đạo. Từ nhỏ tôi đã được huấn luyện để thực hiện kế hoạch bảo vệ người thừa kế của gia tộc. Võ thuật các loại, sử dụng vũ khí, thiết kế vũ khí, chế tạo vũ khí, hacking, dịch dung thuật, y thuật, thôi miên thuật, mị hoặc thuật, tất cả tôi đều phải học. Độc thuật cũng không ngoại lệ. Chính bà cố đã dạy tôi về độc."

"Vậy thì khoan nói đến chuyện "Tử thần". Làm sao chị lại biết tôi là người của Andre?" Thiên Hạo lập tức chuyển sang chủ đề khác. Nghe Tư Đồ Lăng Tuyết nói về cái huấn luyện kia, cậu ta nghe thôi mà đã đau hết cả đầu.

Tư Đồ Lăng Tuyết cười nhạt mà nói: "Thế tại sao cậu lại biết tôi là Tư Đồ Lăng Tuyết?"

"Tôi nghe một người kể lại."

"Là một cô gái?"

"Sao chị lại biết?"

Tư Đồ Lăng Tuyết nở một nụ cười như có như không. Vậy là đúng như cô suy đoán.

"Người đó năm lần bảy lượt giúp tôi thoát khỏi đại nạn. Đổi lại, hy vọng tôi sẽ chế tạo "Thiên sứ", cứu vớt mạng sống của một người quan trọng với cô ta. Thế lực của Tư Đồ Lăng Tuyết này rất lớn, không chỉ dừng lại ở Tư Đồ gia tộc hay hắc đạo. Vậy mà cô ta lại có thể điều tra ra nhất thanh nhị sở, chứng tỏ quyền lực của cô ta cũng không phải nhỏ." Tư Đồ Lăng Tuyết tỉ mỉ phân tích cho Thiên Hạo nghe.

"Trong cuộc đối thoại của chúng tôi, tôi đã ngầm suy ra một số điều. Thứ nhất, đám Andre các người đang lục đục nội bộ. Thứ hai, người mà cô ta muốn tôi cứu hẳn là đã có độc lâu năm trong người. Bất quá, bỏ chuyện đó sang một bên đã. Trước đó vài ngày, tôi đã thấy một số thứ. Vậy nên lúc nhìn thấy cậu liền cảm thấy nghi ngờ. Nhưng không ngờ rằng, cậu lại đúng là người của gia tộc Andre."

Tư Đồ Lăng Tuyết vừa dứt lời, Thiên Hạo liền lên tiếng: "Thực ra tôi còn một cái tên khác, James Andre. Mà người gọi điện cho chị lúc trước là chị gái của tôi, Sophia Andre."

"Vậy cậu muốn tôi gọi cậu là gì? Thiên Hạo hay James?"

"Sao cũng được!" James Andre nhún vai: "Chị đã cho tôi biết những gì cần biết. Bây giờ tôi có thể giúp gì cho chị?"

"Tôi chỉ cần mẫu máu của cậu để thuận tiện hơn trong việc chế tạo thuốc giải. Những thứ còn lại, chị gái cậu sẽ có nghĩa vụ cho tôi biết."

...

James Andre nhìn qua cửa sổ, thấy thân ảnh của Tư Đồ Lăng Tuyết đi xa dần. Cậu rút điện thoại, gọi cho một người: "Sophia, chuyện của chị và ba, em sẽ không can thiệp vào nữa."