Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 37: Cảm ơn em vì đã xuất hiện trên thế gian này

Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe của Hiên Viên Liệt, tâm trạng của Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn chẳng tốt lên tí nào. Biểu cảm trên gương mặt của cô cũng khiến Hiên Viên Liệt lo lắng theo. Hắn quan tâm mà hỏi: "Tuyết, em thật sự không sao chứ?"

"Em không sao." Tư Đồ Lăng Tuyết thở dài lắc đầu : "Chỉ là em nghĩ, thật không ngờ đám người đó vì muốn giết em mà sẵn sàng dùng một quả bom có thể hại chết đến hơn một nghìn mạng người vô tội. Dù em tàn nhẫn độc ác, cũng không mất nhân tính đến như vậy."

"Những kẻ vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, thế giới này có rất nhiều. Em là hắc đạo đế vương, loại chuyện này cần phải quen dần đi." Hiên Viên Liệt cài dây an toàn, bắt đầu chạy xe.

"Em hiểu." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Rồi, như nhớ ra điều gì, cô quay sang hỏi Hiên Viên Liệt: "Làm sao mà anh lại chạy đến đây?"

"Có người báo cho anh là ở đây cài bom." Hiên Viên Liệt trả lời.

"Là ai? Tiểu Điệp sao?" Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục truy vấn.

"Không phải Tiểu Điệp. Là một tin nhắn nặc danh." Hiên Viên Liệt tiếp tục trả lời.

"Tin nhắn nặc danh?" Tư Đồ Lăng Tuyết nhận được một câu trả lời ngoài ý muốn.

"Đúng vậy. Đây này." Hiên Viên Liệt đưa điện thoại cho Tư Đồ Lăng Tuyết.

Cô đem tin nhắn xem đi xem lại một lượt. Xong xuôi lại đem điện thoại bỏ vào túi xách của mình.

Tư Đồ Lăng Tuyết nói với Hiên Viên Liệt: "Em sẽ nhờ Thiên Túng tìm ra người gửi tin nhắn này. Nếu như Dạ Ảnh của anh mà lần ra dấu vết của hắn trước thì cũng đừng làm gì hắn cả. Bởi vì, khả năng cao hắn cũng là kẻ địch của đám người kia. Mà, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu."

...

Bởi vì lần ám sát này còn "rộn ràng" hơn hai lần trước, cho nên, sau khi nhận được tin tức do thủ hạ báo lại, tứ đại gia chủ đã mang theo phu nhân của mình một đường thẳng đến Trung Quốc.

Hai giờ sau đó, Tư Đồ Lăng Chí cùng Diệp Lam, Cửu Lam Nhiễm cùng Hoa Vân, Nam Cung Thiên Minh cùng Phương Ngân, Âu Dương Minh Triết cùng Giản Huyên đã có mặt ở lâu đài Hiên Viên.

Lúc này, trong phòng khách, năm vị gia chủ, bốn vị phu nhân và một cặp chưa thành đôi là Hiên Viên Liệt và Tư Đồ Lăng Tuyết đều nhìn chằm chằm vào Phương Ngân đang hí hoáy tháo gỡ từng linh kiện trên quả bom mà hắc đạo đế vương nhà ta đem về. Còn năm người Hiên Viên Tiểu Điệp, Tô Linh Linh, Tư Đồ Noãn Tâm, Tư Đồ Hạ Nhĩ và Diệp Thanh Nghi thì đã bị tống cổ về phòng với lí do: Đây không phải chỗ cho trẻ con chơi.

Một hồi loay hoay trôi qua, Phương Ngân buông dụng cụ trong tay ra, thở dài kết luận: "Quả bom này được lắp ghép từ nhiều linh kiện của các loại bom khác nhau, tạo thành một thứ độc nhất vô nhị. Về cơ bản, muốn truy ra nơi sản xuất sẽ vạn phần khó khăn."

Tất cả mọi người trong phòng đều chỉ lẳng lặng nhìn nhau, tuyệt nhiên không nói câu nào. Kết quả này, họ đã sớm đoán ra được rồi.

...

Màn đêm buông xuống. 

Tư Đồ Lăng Tuyết rón rén mở cửa phòng, chui ra ngoài.

Bởi vì ba ba và các vị thúc thúc bàn bạc về chuyện của cô tới tận tối mịt nên hôm nay mọi người quyết định ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.

Cũng vì thế mà Hiên Viên Liệt mới không dám chạy sang phòng cô ôm ôm ấp ấp. Coi như là thoát được một kiếp.

Thế nhưng, ông trời cũng chẳng cho cô được dễ chịu tí nào. 

Bởi vì mượn điện thoại của hắn để gửi cái IP của tin nhắn nặc danh kia cho Lâm Thiên Túng mà bây giờ Tư Đồ Lăng Tuyết phải đem vật hoàn cố chủ.

Và vấn đề chính là... ba mẹ cô đang ở đây, nếu như thấy cô đi vào phòng ngủ của Hiên Viên Liệt trong lúc này, với trí tưởng tượng phong phú của họ thì lại nghĩ cô thế này thế kia. Đến lúc đó, cho dù cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được oan khuất.

Rón rén đi đến phòng của hắn, Tư Đồ Lăng Tuyết đưa tay gõ cửa.

"Cốc! Cốc!"

Thế nhưng, chờ mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Kỳ quái, hắn không có ở trong phòng hay sao? Nhưng vừa nãy, cô thấy hắn đã về phòng rồi mà.

Nghĩ thế, đại tỷ nhà ta liền lẳng lặng mở cửa đi vào.

Bên trong phòng quả thực không có ai. Phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy.

Ra là hắn đang tắm.

Tư Đồ Lăng Tuyết nhân cơ hội này mà nhanh chóng đem điện thoại trả lại. Nếu tí nữa chạm mặt hắn thì phiền phức lắm!

Thế là Tư Đồ Lăng Tuyết đem điện thoại để ở chiếc tủ đầu giường. Nhưng khi cô định quay đi thì lại bị một bức ảnh đặt cạnh đó thu hút.

Tư Đồ Lăng Tuyết tò mò cầm khung ảnh lên xem. 

Trong hình là một bé gái tầm bốn tuổi ngồi giữa vườn hoa Lyly đỏ rực.

Tư Đồ Lăng Tuyết có thể nhận ra cô bé này. Đó là cô năm bốn tuổi ở bữa tiệc của Cửu Lam gia tộc.

Hiên Viên Liệt, hắn thế nhưng lại luôn giữ cái ảnh này của cô suốt mười hai năm.

Và khi mà Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn thấy dòng chữ trong khung hình, bàn tay cầm khung hình lại run rẩy không ngừng. 

Trong một góc của bức ảnh chính là dòng chữ rồng bay phượng múa của Hiên Viên Liệt: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết, em chính là người con gái duy nhất mà tôi yêu suốt cuộc đời này."

Tim, không tự chủ mà đập loạn lên.

Hắn yêu cô nhiều đến thế ư?

Tư Đồ Lăng Tuyết cứ đứng ngay ngốc như vậy mãi. Cho đến khi, sau lưng cô đột nhiên vang lên một giọng nói trầm trầm nam tính: "Tuyết, em đang làm gì ở đây?"

Nghe tiếng của Hiên Viên Liệt, Tư Đồ Lăng Tuyết vội vã đem khung hình đặt lại chỗ cũ, rồi quay lại cười tươi với hắn: "Em đem điện thoại trả lại cho anh thôi."

"À." Hiên Viên Liệt gật đầu, lại tiếp tục lấy khăn lau mái tóc bị ướt. 

Căn phòng rơi vào im lặng. 

Và cứ như thế mãi, cho đến khi Tư Đồ Lăng Tuyết đột nhiên lên tiếng: "Này, Hiên Viên Liệt..."

Hiên Viên Liệt quay đầu lại hỏi: "Sao cơ?"

"À, thực ra cũng không có gì. Em chỉ muốn hỏi anh: Rốt cục, lần đầu anh gặp em là khi nào?" Tư Đồ Lăng Tuyết nói khẽ.

Nghe thế, Hiên Viên Liệt không trả lời luôn mà lại nhìn cô chằm chằm. Rất lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Lần đầu anh gặp em... chính là khi em tròn một tháng tuổi. Khi đó, anh theo ba mẹ đến dự tiệc đầy tháng của em. Trong lúc mọi người tranh giành nhau bế Tư Đồ Dạ Vũ thì em lại ngoan ngoãn nằm trong nôi như một con mèo nhỏ. Lúc ấy, chỉ có mình anh chơi cùng em. Em luôn nhìn anh cười rồi tươi cười. Và anh phát hiện ra, anh rất thích nụ cười của em và cũng thích em luôn rồi."

Sau khi trả lời cô, hắn liền hỏi:""Mà em hỏi anh chuyện này có việc gì không?"

Tư Đồ Lăng Tuyết vội vàng xoay mặt đi. Cô không muốn cho hắn thấy mặt mình đã đỏ như cà chua chín mất.

"Em, em chỉ hỏi chơi thôi. Không có gì đâu." Tư Đồ Lăng Tuyết  lắp bắp trả lời: "Thôi, em về phòng đây."

Nói rồi, cô xoay người rời đi. 

Thế nhưng, khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa liền bị người phía sau ôm chặt lấy.

Hiên Viên Liệt vùi đầu vào tóc cô, thì thầm nói: "Tuyết, cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trên thế gian này, để cho anh được cảm nhận thứ gọi là tình yêu."