Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 470: Ngoại truyện 60

Cô híp mắt nhìn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, trên mặt người đàn ông chất phác này mơ hồ có vẻ chột dạ...

"Rốt cuộc tôi có thể đi vào hay không?"

Đông Lôi lại hỏi một câu, giọng nói đã lộ vẻ không hài lòng.

"Có thể... Xin mời!"

Lô Hà nào dám ngăn cản, nhường đường cho cô nói: "Tôi dẫn ngài đi lên!"

Hai người, một trước một sau đi về phía lầu, dẫn tới không ít đặc công liên tiếp ghé mắt - - tất cả mọi người đều hiếu kỳ, đã trễ thế này, sao có một cô gái chạy đến nơi đây, hơn nữa, tâm phúc bên canh phó Thủ tướng lại còn cung kính với người này, việc này rất hiếm thấy!

Chờ bọn họ lên lầu, sau khi nghe ngóng, mới biết thì ra đó là phu nhân của phó Thủ tướng quan tâm thương thế của chồng mình, cố ý lên máy bay từ Quỳnh Thành bay tới, vì vậy mỗi người đều không khỏi tặc lưỡi:

Đôi chồng già vợ trẻ này, ngược lại thật sự rất ân ái a...

Trên lầu, Lô Hà dẫn Đông Lôi đi vào phòng bệnh của Thần Huống, nhưng trong phòng không có người.

"Người đâu!"

Col hỏi.

"Vừa rồi còn ở đây!"

Lô Hà nói.

Đông Lôi nhíu mày, đi lên phía trước, thấy điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường sạc pin, chăn trên giường rất loạn, nhưng không nóng.

Cô quay đầu, lên án:

"Anh ấy căn bản không ngủ ở đây. Hơn nữa anh ấy không phải người có thể ngủ rất say. Vừa rồi nếu anh ấy thật sự ở chỗ này, thì sẽ nghe được... Lô Hà, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh áy đang ở với ai?"

Lô Hà âm thầm lau trán: Thật muốn chết, thì ra phu nhân nhà anh ta khôn khéo và lợi hại như vậy... Căn bản không thể lừa gạt...

"Ách... Phu nhân, ngài ngồi máy bay xa như vậy, nhất định sẽ rất mệt mỏi, nếu không như vậy đi... Ngài trước ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tôi đi tìm phó Thủ tướng đến..."

Anh ta xoay người, muốn chạy ra ngoài.

Đông Lôi sao có thể đê anh ta đi, đưa tay kéo vạt áo của anh ta, giữ chặt không cho anh ta đi:

"Rốt cuộc anh muốn gạt tôi chuyện gì? Lô Hà, chẳng lẽ anh không biết sao? Lúc anh nói dối, ánh mắt sẽ đảo vòng..."

"Phải không? Có sao?"

Anh ta không khỏi sờ soạng hai mắt của mình, sau đó, than một tiếng, thấy Đông Lôi sáng quắc nhìn mình lom lom.

Bởi vì câu này, anh ta đã tự nhận mình nói dối, xem ra không thể giấu được rồi.

Lúc này, Đông Lôi nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi:

"Có phải Tử Tuần đang ở cùng với Quan Lâm hay không?"

"..."

Vẻ mặt Lô Hà trở nên vô cùng bất an.

Cô nhìn thấy thì đã hiểu, quả nhiên là như vậy, không trách được...

"Bọn họ đang ở đâu?"

Đã trễ thế này, cô nam quả nữ ở chung một chỗ?

Thần Huống, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?

Mặt của cô trầm xuống.

"Phu nhân, ngài đừng hiểu lầm a... Mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu... Quan Lâm vì cứu phó Thủ tướng bị thương, đã được cứu chữa. Hiện tại đang ở phòng chăm sóc đặc biệt..."

Nguyên nhân bắt ngờ này ngược lại làm cho Đông Lôi ngẩn ngơ...

Người phụ nữ kia, rõ ràng xả thân cứu giúp...

"Chuyện gì xảy ra?"

Đông Lôi không khỏi hỏi.

"Tình huống cụ thể, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết một chuyện, nếu như không có Quan Lâm, phó Thủ tướng khả năng đã chết rồi..."

"Chết.. chết rồi?"

Trái tim cô như bị co rút lại.

"Lúc ấy tình huống rất nguy hiểm..."

Lô Hà nói: "Ngày hôm qua thì phó Thủ tướng tự mình dẫn người đi tiêu diệt, nửa đường xảy ra một chút chuyện, phó Thủ tướng và Diệp Chính Vũ đánh với nhau thành một đoàn, Diệp Chính Vũ lừa gạt làm phó Thủ tướng bị thương. Nếu không phải Quan Lâm dùng súng chỉa vào gáy Diệp Chính Vũ, phó Thủ tướng đã lành ít dữ nhiều... Sau có người muốn ám sát phó Thủ tướng, là Quan Lâm đẩy phó Thủ tướng, đạn thì bắn vào người cô ta...May mắn, không có bắn trúng chỗ hiểm.. Chỉ là đầu bởi vì đụng vào trên tường, mất máu quá nhiều, lọt vào hôn mê.Sau khi chữa trị vô rất nhiều máu, mới cứu người sống lại...

Đông Lôi hít một hơi, tâm loạn như ma:

"Phòng bệnh Quan Lâm ở đâu? Mau dẫn tôi qua đó!"

Lô Hà không muốn.

Không có anh ta, quan hệ kia thật sự quá mức vi diệu, một người là phu nhân, một người là bạn gái đã từng yêu say đắm, phó Thủ tướng Thần kẹp giữa hai người phụ nữ này, hiển nhiên rất lúng túng.

"Cô ta đã cứu chồng tôi, theo đạo lý, chẳng lẽ tôi không nên đi thăm cô ấy một chút sau?"

Cô hỏi.

Lô Hà cảm thấy quả thật cũng có lý, nhưng là...

Không có nhưng là.

Đông Lôi đi rồi.

Cửa phòng chăm sóc đặc biệt, có một đặc công đứng canh giữ, là người vẫn đi theo Thần Huống Cảnh Nhất, người nọ tự nhiên nhận ra Đông Lôi, lập tức chào theo kiểu quân đội.

Đông Lôi gật đầu, khoát tay, để cho bọn họ đừng đi theo.

Đứng ở cửa, cô suy nghĩ một chút, cũng không có lập tức mở cửa vào, mà là gõ cửa, cũng không có người trả lời.

Cô lẳng lặng chờ một tý, vẫn vặn tay cầm cửa nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Đây là phòng nhỏ, mở cửa vào là một phòng tiếp khách nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ.

Phía bắc có một cửa khác, cửa nửa đậy, mơ hồ có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền tới.

Chẳng lẽ là Quan Lâm tỉnh?

Cô nghĩ tới, đi lên trước, sau, bước chân dừng ở trước cửa, không có đi vào bên trong.

Cô nghe âm thanh khàn khàn của người phụ nữ truyền tới:

"Trong giấc mơ. Vô số lần nằm mơ, em mơ tới chính mình lại lần nữa trở lại bên cạnh anh. Có thể làm một người Quan Lâm vô tư vô lự, để anh bảo vệ. Vẫn giống như trước, có thể tựa vào trong ngực của anh, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nói, vô cùng đơn giản thật tốt... Nếu không có nhiều ân oán như vậy, em rất muốn làm vợ của anh..Sinh con dưỡng cái cho anh, ngày qua ngày sẽ hạnh phúc...

"Đừng nói nữa!"

Thần Huống lẳng lặng trầm trầm cắt đứt, thanh âm lạnh buốt:

"Ngủ một chút đi!"

Giọng nói Quan Lâm có chút vội vàng:

"Không, em muốn nói. Hiện tại không nói, em sợ sau này em không có dũng khí nói với anh.."

"Quan Lâm..."

Thần Huống cắt đứt lời của cô ta, trong không khí vang lên tiếng thở dài của anh, tiếng nói vang vọng:

"Đều đã qua rồi..."

"Phải đều đã qua rồi. Nhưng có một số việc, em vẫn muốn nói cho anh biết, đó là tâm nguyện duy nhất của tiểu Nhạc, em phải hoàn thành."

"Ai là tiểu Nhạc?"

"Con gái của anh!"

Đông Lôi đứng ngoài cửa rùng mình một cái, cô nhẹ đẩy cửa ra.

Một khe hở nhỏ, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi ở trên ghế bên giường, đưa lưng về phía cô, sống lưng rất thẳng tắp.

Trên giường, khuôn mặt của người phụ nữ bị Thần Huống ngăn trở, cô nhìn không thấy vẻ mặt của bọn họ, chỉ nghe được cô ta nói:

"Đứa bé kia, là của anh!"

Ngừng lại, cô ta nói:

"Anh không phải người đàn ông đầu tiên của em, nhưng đứa bé kia thật sự là của anh! Cho tới nay, em vẫn muốn giữ nó lại. Kết quả, nó vẫn chết... Là con gái.. thật đáng yêu, rất hiểu chuyện, bên trong điện thoại của em có ảnh chụp, còn có video của con bé... Bốn tuổi, nó bị sốt, không hạ sốt nên đã chết..."

Giọng nói run rẩy cũng làm cho trái tim Đông Lôi nhảy lên, trong đầu nhớ lại dáng vẻ lúc đó Quan Lâm đang có thai!

Đứa bé kia...

Là của chồng cô...

Nhưng không đúng, nếu của Thần Huống, như vậy lúc trước... Tại sao cô ta lại nói là của người khác...

Lý do thoái thác của cô ta trước sau đều rất mâu thuẩn!

Trong phòng, Thần Huống trầm mặc, dường như khó chấp nhận sự thật này.

Thật lâu sau, anh hắng giọng, anh mới nói:

"Thật sao? Vậy sao lúc trước…. Lúc trước... Em nói như vậy.. "

"Em bất đắc dĩ..."

Một tiếng nghẹn ngào lan tràn ra không khí, người phụ nữ kia đang khóc, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố nói rõ ràng.

"Nếu em không phân rõ ranh giới với anh, hắn ta có thể giết anh bất cứ lúc nào... Em nhất định phải cắt đứt hoàn toàn với anh... Mới có thể giữ lại đứa bé trong bụng..."

Lời giải thích vừa đáng thương vừa ủy khuất, làm cho người ta khiếp sợ.

Đông Lôi che miệng, không dám thở mạnh, trong mắt hiện đầy vẻ kinh hãi.

"Vậy sao không nói với anh?"

Thần Huống cứng ngắc hỏi.

"Em không dám nói cho anh biết!"

"Sao không dám nói!"

"Hắn quá mạnh mẽ... thế lực Ngôi Bang làm cho người ta nghe thấy mà sinh sợ. Diệp Chính Vũ lại là một người đàn ông buồn vui thất thường. Em từ nhỏ đến lớn đã ở cùng với hắn. Qúa hiểu rõ năng lực của hắn: Đối phó với con mồi, hắn rất nắm chắc. Mà anh, khi đó lực lượng của anh, còn quá nhỏ, không đủ để chống cự những phần tử bạo lực đó..."

Cô hít hít mũi, giọng nói có chút tiêu điều:

"Hơn nữa có một chuyện em phải thừa nhận, lúc đến gần anh em quả thật không có ý tốt.

"Em muốn báo thù, vì cha vì mẹ của em. Em muốn giết hết tất cả người Thần gia. Em muốn cho Thần gia của anh phải trả giá cao vì việc đã làm.

"Đây chính là mục đích của em. Có người nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Thật sự rất đúng. Ở bên cạnh anh càng lâu, tư tưởng của em không khỏi bị anh thay đổi.

"Đúng… lòng của em bắt đầu thay đổi từng chút một. Em yêu anh, dù biết rõ anh là người đàn ông không nên yêu, nhưng vẫn mang thai con với anh.

"Khi đó, em muốn xuống tất cả, đời này chỉ muốn làm vợ của anh. Giữ hạnh phúc gia đình, như vậy em đã mãn nguyện lắm rồi.

"Em nói với mình: Thần gia của anh hủy hoại tuổi thơ và thanh xuân của em, vậy em sẽ để cho bảo bối ưu tú nhất Thần gia đền bù cho em cả đời, em muốn làm cho anh cả đời yêu em, cả đời chỉ thích em...

"Nhưng sau này em mới phát hiện suy nghĩ quả thật quá kỳ lạ...Người nhà của anh phát hiện thân phận của em, cho rằng em có âm mưu xấu xa, muốn tách em và anh ra; hơn nữa Diệp Chính Vũ cũng phát hiện tâm tư của em, muốn bắt em trở về...

"Hắn đã cảnh cáo em, nếu còn dám dây dưa với anh, hắn nhất định sẽ làm cho anh phơi thây đầu đường...

"Hắn nói, đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của hắn. Hắn có thể dung túng em tự mình đi báo thù, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép em gả cho kẻ thù- - cha mẹ em từng là người hắn kính trọng nhất.

"Cho nên, khi Đông Lôi chụp được những tấm hình kia, em cũng không giải thích trực tiếp mượn cơ hội này chia tay với anh... Sau đó mang theo đứa bé gả cho Diệp Chính Vũ... Em gạt hắn, em nói đứa bé kia là của hắn, hắn tin..."

Đông Lôi dựa trên khung cửa, dường như cô nghe được hô hấp của Thần Huống càng nặng nề, giống như đang nhẫn nại cố gắng đè nén những đau khổ trong lòng, cầm chặt nắm đầm phát ra tiếng kêu răng rắc.

Thật lâu sau, anh mới khàn giọng hỏi một vấn đề:

"Nếu em đã lựa chọn Diệp Chính Vũ, lựa chọn trở lại bên cạnh hắn. Cũng đã nhiều năm như vậy sao em lại phản bội Diệp Chính Vũ, vì sao còn muốn nói những chuyện này với anh..."

Quá nhiều hoang mang quấy nhiễu đến anh.

"Bởi vì em đã nói với tiểu Nhạc, muốn dẫn ba của nó tới xem nó. Chuyện đã đáp ứng thì nhất định phải làm được. Nhưng em biết anh vẫn đang hận em...

"Em không muốn bị anh hận, những chuyện thống khổ kia, em đã gánh trên lưng nhiều năm như vậy, em quá mệt, em để xuống...

"Nếu như có thể trở lại từ đầu, có lẽ em sẽ không lựa chọn cách đó, em nên tin tưởng anh có thể giúp em thoát khỏi khốn cảnh kia...Đáng tiếc, trở về không được...Thần Huống, rất nhiều chuyện đã làm sai cho nên mới có những chuyện như ngày hôm nay...Phải, em phản bội hắn, bởi vì em muốn thoát khỏi hắn, bởi vì em không muốn bọn họ lấy ma túy đi hại người... Những năm này, em sống rất mệt mỏi, không có một ngày vui vẻ...

"Em muốn tâm hồn được giải thoát, em muốn gặp anh muốn dẫn anh đến gặp con gái của chúng ta..."

Trong giọng nói lộ ra rất nhiều hoài niệm, chút hoài niệm kia nói lên sự mê luyến với người yêu cũ.

Cho dù chuyện xảy ra cách nhiều năm như vậy, nhưng cô ta vẫn còn yêu cho nên đã quên mình cứu anh.

Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt Thần Huống, anh không có né tránh, tùy ý để cô vuốt...

Một lát sau, Thần Huống đưa tay che lại bàn tay nhỏ bé ấy, cúi đầu xuống, ôm chặt lấy người phụ nữ đang nằm trên giường...

Đông Lôi không có dũng khí nhìn tiếp, cũng không muốn nghe nữa.

Rút lại hai chân nặng nề, cô bước ra ngoài, tâm lý lại khó chịu, giống như ngọn núi cao nặng đè xuống, làm cho người ta không thở được, bước chân, cao thấp, giống như đang bước đi trên đỉnh núi, chỉ cần không cẩn thận, có thể bị trượt chân té xuống...

Trên hành lang, Lô Hà đang nói chuyện với Chương Khả, thấy phu nhân hồn bay phách lạt đi ra, anh ta vội vàng bước lại đón chào:

"Phu nhân... Ngài đây là..."

Đông Lôi đờ đẫn không để ý tới, lướt qua nhau:

"Đừng nói cho anh ấy, tôi đã tới..."

Tiếng nói im lặng.

"Cái... Cái gì... Không nói cho phó Thủ tướng?"

Chuyện gì xảy ra?

Lô Hà trừng mắt.

"Ừ!"

Cô khẽ nói, tăng nhanh bước chân đi ra ngoài, hành động rất khác thường.

Lô Hà nhìn phòng bệnh, trong lòng nóng nảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh ta không kịp suy nghĩ nhiều, mà thẳng tắp đuổi theo ra bên ngoài.

Vẫn đuổi theo tới dưới lầu, anh ta mới ngăn người lại:

"Phu nhân, bây giờ đã hơn hơn một giờ, ngài muốn đi đâu?"

"Đi đâu?"

Đột nhiên cô phát hiện mình chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đầu óc rất mơ hồ:

"A, còn chưa quyết định!"

"Vậy ngài cũng không thể một thân một mình chạy ra ngoài!"

Lô Hà nghe đến đó thì trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Tôi..tôi có thể đến tìm anh hai..."

Phải, cô muốn gặp anh hai.

"Không phải chứ phu nhân, phó Thủ tướng ở chỗ này, ngài muốn chạy đi tìm Thủ tướng? Phó Thủ tướng muốn hỏi tới, tôi cũng không biết phải nói sao..."

Lô Hà đầu đau muốn chết.

Trong lúc hai người nói chuyện, trên hành lang khu vực bệnh viện im ắng trong bóng đêm lại vang lên tiếng nói chuyện, còn có tiếng bước chân vững vàng.

Đông Lôi nghe được đó là giọng của anh hai.

Vì vậy cô vội vàng đẩy Lô Hà ra, chạy về phía bên đó, kêu lên:

"Anh..."

Tiếng gọi này, gần như làm cô muốn khóc.

Không chỉ có một mình Đông Đình Phong còn có Hoắc Khải Hàng, hai người đang nói gì đó, phụ tá đi theo sau lưng hai người.

Mượn ánh đèn mờ, anh ta thấy Đông Lôi bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, Đông Đình Phong lập tức ngơ ngẩn:

"Lôi Lôi, sao em lại tới đây?"

Sau một khắc, Đông Lôi giống như đứa nhỏ ôm lấy anh.

Cảm nhận được cơ thể mát lạnh kia, anh lại ngẩn người lộ vẻ bất đắc dĩ, đỡ vai của cô:

"Cũng đã lớn như vậy rồi còn muốn giống đứa nhỏ làm nũng... Chậc, để anh đoán xem, ai làm cho em giận rồi? Ừ, anh biết rôi có phải Tử Tuần lại bắt nạt em hay không... Rõ ràng không nói tiếng nào chạy đến nơi này?"

Lô Hà theo phía sau, lập tức thay tư lệnh nhà mình kêu oan:

"Sao Phó Thủ tướng có thể chọc giận phu nhân chứ?"

"Vậy là sao?"

Hoắc Khải Hàng cũng tò mò.

Đông Lôi không muốn nói tới việc chồng mình đang nói chuyện với mối tình đầu, chỉ dùng giọng nói vô cùng chán ghét cúi đầu nói với anh hai:

"Anh, anh nghỉ ngơi ở đâu? Em rất mệt, muốn ngủ..."

Trong giọng nói lành lạnh vô cùng rõ ràng.

Cô nói chuyện như vậy rất ít gặp, làm cho Đông Đình Phong không thể coi thường.

Theo lý thuyết, cô có thể ngủ ở chỗ của Thần Huống, nhưng cô lại muốn đi với anh, đây là tiết tấu hai vợ chồng giận dỗi sao?

"Được anh dẫn em đi ngủ... Khởi Hàng, để lần sau nói tiếp..."

Nói xong, anh buông Đông Lôi ra, kéo Hoắc Khải Hàng sang bên cạnh, đè thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe nói:

"Nói với Tử Tuần một tiếng, người tôi đã dẫn đi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày mai để cậu ta đến nói với tôi..."

"Ừ!"

Hoắc Khải Hàng gật đầu.

"Đi thôi!"

Anh ta vẫy tay.

Hoắc Khải Hàng nhìn hai anh em đang đi ra ngoài, Đông Đình Phong cúi đầu hỏi chuyện, Đông Lôi nhẹ nhàng đáp, một lát sau, hai bóng người đã biến mất trong bóng đêm...

"Aizzz, Lô Hà, chuyện này là sao vậy? Bây giờ Thần Tử Tuần đang làm gì? Rốt cuộc có biết bà xã của anh ta đến đây không?"

Hắn vô cùng buồn bực hỏi.

Lô Hà nhìn nhìn trên lầu, không có ai đuổi theo xuống đây, đã nói rõ một việc:

"Có lẽ còn chưa biết! Phó Thủ tướng ở... Ở trong phòng bệnh của Quan Lâm..."

A?

Azzz, xem ra, đang ghen tị rồi!