Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 448: Ngoại truyện 42.2

Xem ra thật sự không nên lắm miệng hỏi, người này sao cảm giác bản thân chỉ tốt bụng hỏi!

"Anh có thể đừng tự cho là đúng hay không "

Đông Lôi nhíu mày nói:

"Xin hỏi trên người anh có chỗ nào đặc biệt, đáng để tôi lưu luyến? So được với Tử Tuần? Tôi nói cho anh biết, Tử Tuần của tôi hơn anh trăm lần nghìn lần..."

Giọng nói châm chọc giống như cây kim đâm thẳng vào lòng hắn, đau đến lợi hại. Nhất là tiếng Tử Tuần thân mật như vậy, đặc biệt làm cho người ta khó chịu...

"Lôi Lôi..."

"Mời kêu tôi là Thần phu nhân!"

Cô cứng rắn nói.

Cố Duy thở ra một hơi, cũng nhăn mày lại, thật sự không muốn nhắc tới chuyện này với cô.

Nơi xa, có âm thanh xe chạy từng đợt vọng lại, do đó có vẻ bên này vô cùng yên ắng.

Hai người nhất thời không nói gì, mỗi người quay đầu đi.

Một hồi lâu - -

"Lôi Lôi, gặp em một lần không dễ, chúng ta có thể đừng lãng phí thời gian cho những chuyện không có ý nghĩa hay không."

Cố Duy ngồi ở trên mặt đất, nói.

"Được, vậy anh nói mấy chuyện đã xảy ra cho tôi nghe đi!"

Đông Lôi thuận theo xuống bậc thang, dựa vào cây lớn gần đó, thấy hắn hơi nhíu mày, nở nụ cười, thấy thì biết hắn hiểu lầm rồi. Cô lập tức bổ sung một câu:

"Aizzz, anh đừng cho là tôi đang quan tâm anh, tôi chỉ là tò mò mà thôi."

"Em như vậy gọi là giấu đầu lòi đuôi đó có biết hay không?"

Người đàn ông nào đó cao hứng, điều này làm cho hắn thấy được có chút hi vọng.

Duyên phận do trời định.

Đông Lôi cao hứng không nổi: "Vậy anh không cần phải nói, tôi không muốn biết..."

Quay đầu muốn đi.

Cố Duy thấy cô tức giận, bắt được cánh tay của cô, kéo trở về, bất đắc dĩ nói:

"Anh không đùa... Nói chính sự. Em tìm em là muốn nhờ em giúp đỡ.. Việc này, cũng chỉ có em có thể giúp anh..."

Đông Lôi hất tay hắn ra, đứng ở xa, không nói chuyện.

"Lần này anh bị người ta ám toán thảm rồi..."

Hắn trầm thấp phun ra một câu, sắc mặt vô cùng đen.

Đông Lôi thấy chuyện này thật sự vô cùng nghiêm trọng, giọng nói cũng hoãn vài phần, hỏi:

"Anh thật sự chỉ nói chuyện này?"

"Không chỉ chuyện này, còn có chuyện vượt ngục!"

Hắn cúi đầu, cầm một nhánh cây vẽ loạn trên mặt đất, giọng nói trầm trầm:

"Không phải anh muốn vượt ngục, mà là có người mnhj mẽ bắt anh ra. Người là do những người đó làm bị thương, tội danh đổ trên đầu anh vàCố Gia. Lôi Lôi, hiện tại anh đã trở thành chó nhà có tang... Toàn bộ mọi việc là do những người đó ở sau lưng tính kế.."

Má ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy nè?

Đông Lôi nán lại một lát, suy đoán đột nhiên bật thốt lên một câu:

"Vậy anh đi tự thú! Còn lén lút làm gì?"

Cách nghĩ khờ dại như vật, thật sự để cho Cố Duy không còn gì để nói:

"Em ngốc a, nếu hiện tại anh đi đầu thú, tội sẽ càng nặng... Anh lại không biết những người phía sau màn là ai? Anh cũng không biết sẽ ra sau, là người chết hay là tàn tật, một khi tự thú, nếu là tra không được, không nói trước anh vẫn mang theo tội danh này. Cho là tra được, dựa vào mấy chuyện sau, cũng đủ anh ở trong tù đợi cho chết già rồi..."

Hình như là vậy.

Nhớ lại những người bị hại, nhân viên cảnh vụ bị thương, trong lòng Đông Lôi khó chịu, lại kinh sợ, nghĩ một lát mới hỏi:

"Anh... Tới cùng đã đắc tội ai rồi hả?"

Đối phương làm sao có bản lĩnh lớn như vậy.

"Trong bang Tứ Hải có phản đồ, cùng người Ngôi Bang đạt thành giao dịch nfo đó, có ý muốn giết chết anh.. anh suy nghĩ, anh nghĩ những chuyện đang xảy ra với anh, tám phần mười là có liên quan tới bọn họ..."

Giọng nói hoàn toàn khẳng định, ánh mắt, hoàn toàn xác định.

Này thật sự càng ngày càng quỷ dị rồi!

Đông Lôi nhìn anh, trong lòng chợt hiện ra nghi ngờ:

"Phản đồ bang Tứ Hải, người Ngôi Bang, có thù gì với anh?"

Bang Tứ Hải là một tổ chức hắc bang, rất có quy mô ở Đông Ngải, có điều bang quy của họ cực kỳ nghiêm khác, lão đương gia từng có quan hệ vô cùng chặt chẽ với Thủ tướng tiền nhiệm.

Mà Ngôi Bang là một tổ chức thần bí quốc tế buôn lậu thuốc phiện, tổng bộ của họ được thiết lập ở nước ngoài, quanh năm đưa thuốc phiện vago Đông Ngải, là đối tượng mà anh hai muốn tiêu diệt. Bất đắc dĩ, đám người này quá xuất quỷ nhập thần.

Những thứ này đều là thế lực đen tối, cô kỳ quái với thân phận giống Cố Duy như vậy, làm sao có thể kết thù với họ?

"Bang Tứ Hải nội chiến, có người muốn trừ khử tân đại đương gia, anh và tân đương gia của bọn họ quan hệ không sai, nghĩ đến có lẽ là như vậy, bị bọn họ theo dõi; còn Ngôi Bang, anh đoán năm đó người bị anh giết chết là người Ngôi Bang, bọn họ muốn trả thù."

Đông Lôi càng nghe suy nghĩ càng rối loạn.

"Chờ một lúc, đây đúng là chuyện em muốn hỏi: anh đã từng giết người?"

Cô bắt được điểm quan trọng, kêu ngừng.

"Chuyện rất nhiều năm trước kia rồi. Căn bản là một người xấu xa... Vốn chết chưa hết tội."

Hắn nhớ lại nói.

Đông Lôi không xác định ngườitheo như lời anh nói rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng dù người ts thật sự là chết chưa hết tội, cũng không nên do hắn tới quyết định sống chết người kia, vì thế không nhịn được nói:

"Vì sao muốn giết hắn? Dù người ta có tội, cũng có thể giao do pháp luật tới trừng trị.."

Hai tay Cố Duy vòng qua ngực, hôm nay thời tiết thật sự rất tốt, bầu trời xanh, cực kỳ trong lành.

Trên đời này trong sáng gì đó, thường thường làm cho người ta không tự chủ được bị hấp dẫn, giống như cô, tâm tư luôn luôn đơn giản như vậy, luôn luôn đem chuyện đơn giản hóa.

Nhưng trên thực tế, chuyện liên quan tới danh lợi rất nhiều, không phải có thể lấy ánh mắt đơn giản nhìn là được, trải qua nhiều chuyện, lòng người tự nhiên sẽ phức tạp hơn, bằng không, trên đời này sẽ không nói xã hội là một cái chảo nhuộm lớn.

"Chỉ là tự vệ mang tính chất ngộ sát!"

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn giết người, hắn cũng cực kỳ sợ hãi được không...

"Anh không giết hắn, hắn sẽ giết chết một người khác... Em nói dưới tình huống như vậy, anh nên làm cái gì bây giờ?"

Hắn có chút bất đắc dĩ hỏi lại.

Ài, dù sao, trong mắt cô hắn hiện tại là một tên đáng ghét xấu xa.

"Ý của anh là nói, anh vì cứu người!"

Đông Lôi rốt cuộc bắt được một điểm quan trọng.

"Uh"m!"

Hắn vuốt cằm, thật cao hứng cô rốt cục cũng nhận rõ sự thật này.

"Như thế người anh cứu đáng sống hơn phải hay không?"

"Uh"m!"

"Anh đã có người làm chứng, vì cái gì lúc trước anh muốn lựa chọn làm cho người ta đổ lên đầu anh, mà không nói rõ ràng việc này?"

Cô không hiểu.

Tự nhiên là chuyện có nguyên nhân.

"Chuyện này trước, là chú Cố Tĩnh ra mặt xử lý. Cụ thể làm như thế nào, anh không rõ ràng... Nghĩ đến vì suy nghĩ cho danh dự Cố gia chúng ta đi..."

Cố Duy nói, lúc trước, là chú hắn lệnh Cung Tam dẫn hắn đi, cũng bởi vậy, chuyện này thành một cán chuôi không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

"Vậy bây giờ, anh tìm người kia kêu họ làm nhân chứng cho anh không được sao?"

"Rất khó!"

Cố Duy nhíu mày: "Tìm không thấy. Dù tìm được, người ta cũng không nhất định đồng ý tới làm chứng cho anh!"

"Vì sao? Anh cứu hắn, hắn không chịu làm chứng cho anh? Việc này giống như rất không có khả năng, có câu người ăn ở có đức sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy."

"Tóm lại là rất khó!"

"Như thế nào sẽ rất khó?"

"Uh"m, anh ví dụ cho em nghe đi... Nếu hiện tại anh hai em đã tỉnh lại, có lẽ chuyện này, còn có quay về đường sống, nhưng vấn đề là anh hai em hôn mê lâu như vậy, không có chút dấy hiệu tỉnh lại, em cảm thấy được có khả năng thực hiện chuyện này sao?"

"Đợi một chút, từ từ, việc này sao lại nhấc lên quan hệ với anh hai tôi rồi hả?"

Cô vội vã gọi lại.

Bên trong quan hệ này, thật sự là càng ngày càng rối loạn.

"Quả thật có quan hệ rất lớn!"

"Là sao chứ?"

Đông Lôi cũng đi theo ngồi xuống. Cô có một tinh thần đã biết chuyện gì rồi phải hỏi kỹ càng.

Cố Duy nghĩ nghĩ, vỗ vỗ tay dính bùn đất, nhìn đến trên tóc có lá cây, vươn tay gỡ xuống.

Cô ngẩn ra, vội vàng giữ một khoảng cách với anh, ngửa về phía sau, suýt nữa ngã sấp xuống.

Thấy cô đề phòng hắn như vậy, Cố Duy nhớ lại trước kia vợ chồng ân ái, ánh mắt không khỏi âm u, thu tay về.

Nói chuyện bỏ qua hành động mà dẫn đến xấu hổ:

"Biết Ôn Nhu Yến sao?"

"Ôn Nhu Yến?"

Cô tránh đến bên cạnh, nhăn nhăn mũi. Có chút ấn tượng.

Hắn giải thích nói:

"Là nơi rất nổi tiếng. Rất nhiều năm trước, bị anh hai và Thần Huống tiêu diệt, tất cả những nơi liên quan Ôn Nhu Yến trong một đêm tất cả đều đóng cửa là kiệt tác của anh hai em. Anh cứu cố gái kia, từng bị ép bán đấu giá ở Ôn Nhu Yến. Năm đó khoảng mười bốn mười lăm tuổi đi, bây giờ hẳn là hơn hai mươi.

"Sau khi Ôn Nhu Yến rơi đài, những cô gái đó tất cả đều bị đưa về nhà. Tuổi còn nhỏ, hiện tại đã tới tuổi kết hôn, lớn tuổi, hiện giờ có cuộc sống mới với gia đình. Dưới tình huống như vậy, muốn tìm được cô gái kia, em cảm thấy được cô gái đó nguyện ý đi ra làm chứng cho anh sao, nói thế nào, tên ác ôn kia muốn cưỡng hiếp cô ấy nên mới bị anh cho ăn một dao?

"Nếu như cô ấy chạy đến giúp anh làm chứng, những ngày sau qua đi, có khả năng cô ấy sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng, sau này không thể nào có ngày yên bình.

"Mà hiện tại quan trọng ở chỗ, anh căn bản không có con đường nào đi thăm dò tìm đến cô ấy."