Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo

Chương 48: Chuyện tình năm xưa (i)

Nó ra hiệu với hắn xong thì nhìn lại khuôn mặt đầm đìa nước mắt của ba nó, cùng với nét buồn và nét có lỗi nhưng không dám mong nhận được sự tha thứ của người khác. Nó chưa bao giờ nhìn thấy ông Trần như vậy, ngay cả trước đây khi Hà Nhi mất ông cũng không có gương mặt này, mà lúc đó gương mặt của ông rất kiên cường, không chịu khuất phục số phận, ông cố gắng hết mình để là chỗ dựa vững chắc cho người vợ cùng với hai đứa con thơ lúc đó. Nó cảm thấy thương ba nó quá nó không hận cũng không trách tại sao ông lại có con rơi bên ngoài, nó chỉ trách là số mệnh đã an bài tất cả và ông trời đã bắt người đàn ông này gánh chịu nỗi oan trái mà ông trời đã rày công sắp xếp.

Nó muốn ông thoát khỏi đau khổ, nó phải kéo ông ra khỏi dòng suy nghĩ, nhưng nó vẫn tò mò muốn biết năm đó là như thế nào.

"Ba, người đàn bà này là ai?? Tại sao bà ta nói Mỹ Tuyết là con của ba chứ???" trong mắt nó cũng đã dâng lên một tầng hơi nước, chỉ cần một động tác chớp mắt là những giọt nước mắt có thể lăn trên bờ má. Nó đã nhìn thẳng vào mắt ông Trần hỏi.

"Bà ta.... bà ta.... không... không... ba xin lỗi... ba xin lỗi" giọng nói của ông dường như bị nghẹn lại, chỉ có hơi thở phà ra chẳng nói được tròn câu trả lời của nó.


Khi nó hỏi đến ba Lê là ai?? Ông càng cảm thấy có lỗi với người vợ hiện tại và người tình quá khứ. Nên ông không thể nào dám nói ra được sự thật, ông thấy hổ thẹn. Ngay cả nói chuyện với nó mà ông cũng không dám ngẩn mặt lên nhìn nó.

Nó đã đợi, đợi câu trả lời từ ba nó rất lâu nhưng chỉ nhận lại được vài từ xin lỗi, nó định hỏi tiếp nhưng đã bị bà Lê nói trước.

"Mày có muốn biết tao với ba mày là gì không, hay để tao kể mày một câu chuyện nhỉ" bà ta nói xong mỉm cười bắt đầu vào một câu chuyện của 20 năm trước.

(Cácbạnơimình bắt đầu vào câu chuyệncủaôngTrầnvàbàLênha)

Năm đó cả ông Trần và bà Lê đều còn trẻ, hai người tình cờ quen nhau vào một lần đi chơi do nhà trường tổ chức. Ở vùng quê nên lâu lâu được tổ chức đi đâu thì mọi người sẽ hưởng ứng rất nồng nhiệt. Nhà bà Lê thì nghèo, nên không có tiền để đi chơi cùng với nhà trường. Ông Trần và bà Lê học cùng lớp và cũng sắp ra trường nên ông thầy chủ nhiệm muốn tất cả mọi người đều phải đi hết không được vắng mặt ai.

Nhà bà Lê còn một mẹ già và bà ngoại ba bà Lê mất sớm nên hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, bà cứ đắn đo có nên đi hay không, nếu đi thì cả nhà bà phải đánh đổi mấy bữa ăn mới đủ tiền để đi còn nếu không đi thì mọi người sẽ buồn và thầy chủ nhiệm cũng không được vui.


Qua một tuần cũng đến kỳ hạn cuối nộp tiền đi chơi, và thầy bắt đầu điểm danh những người đi chơi, bà Lê cứ nghĩ sẽ không có tên mình nào ngờ, đột nhiên ông thầy cũng đọc tên bà lên.

"Lê Mỹ" khi đọc đến tên bà, bà nảy người lên vì giật mình tại sao bà cũng có tên trong danh sách đó ai ai là người đóng tiền cho bà

"Thầy ơi! Em không có ạ, chắc thầy đọc nhầm e với bạn Lê Ngọc Mỹ rồi ạ!" bà nhẹ nhàng giơ tay xin được nói, bà dù sao cũng là học sinh ưu tú, lại còn đẹp người nên được nhiều người yêu quý.

"Tôi không đọc nhầm đâu, em đã có người đóng tiền giùm rồi không phải lo." nói xong ông thầy mỉm cười


"Là ai vậy thầy???" tùy nhà bà nghèo nhưng vẫn phải có lòng tự cao riêng của mình, bà không muốn đi nên cũng không cần ai phải thương hại hay bố thí gì.

"Em yên tâm mọi người trong lớp và thầy đã góp tiền lại cho em đi cùng, vì thầy biết nhà em điều kiện không được tốt như các bạn khác, nhưng em lại chăm ngoan, học giỏi coi như là phần quà mà lớp yêu mến em tặng" ông thầy nói tràn dang đại hải, nhưng thực chất có phải vậy đâu là do ông Trần bỏ tiền ra đóng thôi. Ông Trần đã để ý bà Lê từ rất lâu nhưng không dám nói, vì tính bà Lê rất quyết đoán và không thích bị làm phiền nên ông Trần cũng đành câm nín, và đây cơ hội để bày tỏ cũng đã có làm sao ông lại bỏ qua được.

"Vậy em xin cảm ơn thầy và các bạn đã tặng mình món quà này" bà Lê mỉm cười cúi đầu cảm ơn tất cả.

Bà Lê cũng không nghĩ ngợi gì nhiều được đi chơi ai mà không thích, lại còn được miễn phí là quá tốt rồi. Tất cả mọi người ai cũng nhanh chóng sắp xếp quần áo chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho chuyến đi chơi đầy thú vị này.